Trang ChínhLatest imagesTìm kiếmĐăng kýĐăng Nhập
3963 Số bài - 20%
[Fanfiction] [KHR] Truyền Kỳ Tam Quốc - Page 3 I_vote_lcap[Fanfiction] [KHR] Truyền Kỳ Tam Quốc - Page 3 I_voting_bar[Fanfiction] [KHR] Truyền Kỳ Tam Quốc - Page 3 I_vote_rcap 
Fullmoon (3963)
3112 Số bài - 16%
[Fanfiction] [KHR] Truyền Kỳ Tam Quốc - Page 3 I_vote_lcap[Fanfiction] [KHR] Truyền Kỳ Tam Quốc - Page 3 I_voting_bar[Fanfiction] [KHR] Truyền Kỳ Tam Quốc - Page 3 I_vote_rcap 
Butchi (3112)
2008 Số bài - 10%
[Fanfiction] [KHR] Truyền Kỳ Tam Quốc - Page 3 I_vote_lcap[Fanfiction] [KHR] Truyền Kỳ Tam Quốc - Page 3 I_voting_bar[Fanfiction] [KHR] Truyền Kỳ Tam Quốc - Page 3 I_vote_rcap 
Mizu_Lucifer (2008)
1867 Số bài - 9%
[Fanfiction] [KHR] Truyền Kỳ Tam Quốc - Page 3 I_vote_lcap[Fanfiction] [KHR] Truyền Kỳ Tam Quốc - Page 3 I_voting_bar[Fanfiction] [KHR] Truyền Kỳ Tam Quốc - Page 3 I_vote_rcap 
Afuro (1867)
1752 Số bài - 9%
[Fanfiction] [KHR] Truyền Kỳ Tam Quốc - Page 3 I_vote_lcap[Fanfiction] [KHR] Truyền Kỳ Tam Quốc - Page 3 I_voting_bar[Fanfiction] [KHR] Truyền Kỳ Tam Quốc - Page 3 I_vote_rcap 
Con Cáo (1752)
1686 Số bài - 8%
[Fanfiction] [KHR] Truyền Kỳ Tam Quốc - Page 3 I_vote_lcap[Fanfiction] [KHR] Truyền Kỳ Tam Quốc - Page 3 I_voting_bar[Fanfiction] [KHR] Truyền Kỳ Tam Quốc - Page 3 I_vote_rcap 
Ocean Eyes (1686)
1645 Số bài - 8%
[Fanfiction] [KHR] Truyền Kỳ Tam Quốc - Page 3 I_vote_lcap[Fanfiction] [KHR] Truyền Kỳ Tam Quốc - Page 3 I_voting_bar[Fanfiction] [KHR] Truyền Kỳ Tam Quốc - Page 3 I_vote_rcap 
Tiểu Yến (1645)
1368 Số bài - 7%
[Fanfiction] [KHR] Truyền Kỳ Tam Quốc - Page 3 I_vote_lcap[Fanfiction] [KHR] Truyền Kỳ Tam Quốc - Page 3 I_voting_bar[Fanfiction] [KHR] Truyền Kỳ Tam Quốc - Page 3 I_vote_rcap 
Kam-tan (1368)
1309 Số bài - 7%
[Fanfiction] [KHR] Truyền Kỳ Tam Quốc - Page 3 I_vote_lcap[Fanfiction] [KHR] Truyền Kỳ Tam Quốc - Page 3 I_voting_bar[Fanfiction] [KHR] Truyền Kỳ Tam Quốc - Page 3 I_vote_rcap 
Anita (1309)
1301 Số bài - 7%
[Fanfiction] [KHR] Truyền Kỳ Tam Quốc - Page 3 I_vote_lcap[Fanfiction] [KHR] Truyền Kỳ Tam Quốc - Page 3 I_voting_bar[Fanfiction] [KHR] Truyền Kỳ Tam Quốc - Page 3 I_vote_rcap 
Okomi Eba (1301)

Các bài gửi mới nhấtNgười gửi cuối
ENKA
ENKA
Butchi
Cà Chua
Butchi
Butchi
Butchi
Ocean Eyes
Ocean Eyes
Ocean Eyes

[Fanfiction] [KHR] Truyền Kỳ Tam QuốcXem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down
Chuyển đến trang : Previous  1, 2, 3, 4  Next
Tác giả

Kam-tan
Kam-tan
Hiện:
.
.
Tổng số bài gửi Tổng số bài gửi : 1368
$C8 $C8 : 1290
Điểm cảm ơn Điểm cảm ơn : 92
Ngày sinh Ngày sinh : 21/11/1997
Bài gửiTiêu đề: [Fanfiction] [KHR] Truyền Kỳ Tam Quốc [Fanfiction] [KHR] Truyền Kỳ Tam Quốc - Page 3 EmptyWed Nov 02, 2011 11:59 am
First topic message reminder :

Nợ vẫn hoàn nợ, viết cho mọi người coi đỡ sầu.

Author: Lý Thiên Mã
Fandom: Kateikyoushi Hitman Reborn
Disclaimers: Các nhân vật trong truyện thuộc về Akira Amano, Tam Quốc Chí thì thuộc về nhân dân Trung Hoa, các chi tiết khác thì cảm ơn các sử thi văn học như Hòang Lê Nhất Thống Chí hoặc Thủy Hử...
Pairing: tổng hợp
Categories: Humor, Comedy, Romance, Yaoi...
Rating: R18
Warning: OOC, Yaoi
Status: vẫn đang viết
Các chi tiết và địa danh là tự bịa hết ráo...

Những tên của chap đầu là chưa chính thức, sau này sẽ sửa mấy cái tên đó lại. Mọi người đừng thắc mắc. Danh sách tên đã nghỉ ra, ai có đóng góp gì thì cứ nói với mình.

7 Guardian nhà Vongola (nhóm anti triều đình lâm thời, tên là... có ai biết tiếng hán việt của con sò là gì không ????)


-Vương Tiểu Ngừ (27)
-Ngục Tự Chuẩn Nhân (59)
-Vũ Sơn Bản (80)
-Vân Tước Cung Di (18) aka Lạc Nhạn Hòang Hậu [sau này]
-Lục Đạo Hài (69) aka Lục Quốc sư
-Tiểu Ngưu Tinh (Lambo 10 năm sau)
-Nguyên Xuyên Liễu Bình (33)

7 người trong Varia (thuộc thành viên chủ chốt của “Hắc Qủy” Bang ngày trước)

-Nộ Vương (3)
-Cao Ngạo (44) aka Trầm Ngư Hòang Hậu
-Qủy Đao (Belphegor) ~> tên chưa chính thức..., biệt danh "Hoàng Tử Cắt Rạch"
-Liễu công công (Lussuria)
-Lê Vỹ (Levi)
-Lộc Tài thượng thư (Mammon) ~> lý do để tên như thế vì trong tiếng anh Mammon có nghĩa là tiền tài. Trong giang hồ thì người ta lại gọi hắn là Xà thuật sĩ.
-Tiểu Ngáo Ộp (nghĩa: Ma con)(Fran) ~ tên chưa chính thức, thật ra là cái tên này sẽ thành biệt danh mà Lục Đạo gọi đệ tử... [tên thật Nhị Lục]

7 Arcobaleno (thiếu tên của Collonelo và Verde, cả Lal Mirch nữa)

-Thiên Nhi tiểu thư (Uni)
-Luân Hồi cao nhân (Reborn)
-Xà thuật sĩ (Viper)
-Phong sư phụ (Fon) ~> đệ nhất về chiến đấu bằng thể thuật
-Cốt Lâu giáo chủ (Skull) ~> giáo chủ phái Bạch Tu (chưa hiểu)
-...
-...

3 chấm có nghĩa là chưa nghĩ ra

Millefiore Famiglia (trong fic sẽ gọi là “Vạn Hoa” bang)

-Bạch Lan Đế (100)
-Trang Nhất Tể Tướng (51) aka Tu Hoa Hòang Hậu [Bạch Lan tự suy diễn]
-Thiên Nhi tiểu thư (Uni)
-...
-...
-...

Kokuyo Gang (trong này có thể gọi là nhóm...) (thiếu tên của Ken và Chikusa)

-Lục Đạo Hài (69)
-Mỹ Mỹ cô nương (M.M)
-Tiểu Thanh Bình (96) nghệ danh giang hồ "Sương Mù Độc"
-...
-...
-Tiểu Ngáo (Fran)

Tứ đại mỹ nhân [dành cho nữ gốc] ~> thiếu nữ trầm trọng

-Độc Dược cô cô (Bianchi)
-Đông Băng (Suzuki Adelheid)
-...
-...

Ngũ đại kỳ tài [nói tóm lại là nhóm không bao giờ bị đè]

-Luân Hồi
-Nộ Vương (3)
-Mã Đế (D)
-Bạch Lan Đế (100)

7 nhân vật nổi tiếng lừng lẫy (tạm thời gọi là chưa đến nên chưa cho biết tên)

-Dưa Cát Lượng (Daemon Spade)
-Ngục Tự Chuẩn Nhân (G.)

Nhóm của quan Tể Tướng (trong manga gọi là CEDEF ấy)

-Tể Tướng (Iemitsu Sawada) ~ chưa nghĩ ra được tên
-Tiểu Hùng (Basil) ~ nhờ công của ông Bas mới nghĩ ra được tên này
-...
-...
-...

Nhóm nhà Shimon (hiện thời thật sự chưa có ý tưởng gì nhiều)

-...
-...
-...
-Đông Băng (Suzuki Adelheid)
-...
-...
-...

Một số nhân vật khác

-Tiểu Nhạn (Hibird)
-Tiểu Quy (Enzo)
-Xuân Nhi (Haru) ~ tên chưa chính thức

Chưa có tên cho Leon =x=


Lời nói đầu của tác giả (đọc kỹ nhé):

Vào đầu thế kỷ XYZ trước công nguyên, tại Trung Hoa tự ngày xưa có ba nước là Mã, Nộ, Bạch. Ba nước này quan hệ luôn không tốt với nhau, thường xuyên muốn xâu xé lẫn nhau để làm thuộc địa từ thưở nào, những cuộc chiến và những kế họach chinh phục liên tục được diễn ra, tạo nên những truyền kỳ lan man, những anh hùng rơm chính cống, những sử thi òai hùng trong ngoặc kép đã mở ra một trang truyện khôi hài. Hy vọng mọi người thưởng thức “siêu phẩm” này của ta.

Những chap trước nên quay về forum cũ mà coi lại hộ ta [Fanfiction] [KHR] Truyền Kỳ Tam Quốc - Page 3 3573983318 Nếu cần thì rảnh ta post qua đây



Chữ ký của Kam-tan

Tài sản của Kam-tan

Tài sản
Tài sản:



Được sửa bởi Okami ngày Sat Jun 09, 2012 10:43 pm; sửa lần 17.

yamamoto kosumi
yamamoto kosumi
Hiện:
Gà con
 Gà con
Tổng số bài gửi Tổng số bài gửi : 104
$C8 $C8 : -4
Điểm cảm ơn Điểm cảm ơn : 0
Ngày sinh Ngày sinh : 03/12/1999
Bài gửiTiêu đề: Re: [Fanfiction] [KHR] Truyền Kỳ Tam Quốc [Fanfiction] [KHR] Truyền Kỳ Tam Quốc - Page 3 EmptyThu Nov 10, 2011 3:42 pm
có phải tứ đại mỹ nhân là Tây Thi, Điêu Thuyền,Vương Chiêu Quân và ai đấy (quên rồi)
Tại xem phim truyền hình Trung Quốc nên cũng biết ít nhiều. Tây Thi thì ai cũng biết rồi. Điều Thuyền trong phim gì đấy nói về Lữ Bố(cả trong phim hoạt hình Tam Quốc Diễn Nghĩa). Vương Chiêu Quân trong phim Vương Chiêu Quân cười nhăn răng
Chương 6 ngày có nhiều cảnh ân ái ghê ha. Không biết Vân Tước Cung Di sắp lên làm Hoàng hậu chưa. Không biết Bế Nguyệt Hoàng hậu là ai được nhỉ?


Chữ ký của yamamoto kosumi

Tài sản của yamamoto kosumi


Anonymous
Khách vi
Hiện:
Khách viếng thăm
Bài gửiTiêu đề: Re: [Fanfiction] [KHR] Truyền Kỳ Tam Quốc [Fanfiction] [KHR] Truyền Kỳ Tam Quốc - Page 3 EmptyThu Nov 10, 2011 4:44 pm
Chàng ơi chàng hỡi cười lăn lộn Tam quốc thì chỉ có 3 vị hoàng hậu thoy ah cười lăn lộn

Bế Nguyệt Hoàng Hậu cười lăn lộn Nương tử k bjk đề cử ai cười lăn lộn

Nhưng nếu là Tu Hoa Hoàng Hậu cười lăn lộn Xem ra chỉ có Trang Nhất là hợp hơn cả ah cười lăn lộn

Còn Bế Nguyệt thì để xem sau này thế nào đã cười lăn lộn

Btw, chàng đi tìm beta đi nga cười lăn lộn Sai chính tả quá nhiều cười lăn lộn

Còn k tìm đc thì ráng đợi nương tử cười lăn lộn Nương tử sắp onl máy lại đc rồi cười lăn lộn

Sớm hơn dự tính của nương tử cười lăn lộn

Dạo này cứ long bong số phận cười lăn lộn Nói vậy chứ chẳng bjk có onl lại đc k nữa ah cười lăn lộn

...

...

...

Chàng màk tranh thủ lúc k có nương tử ta đi lăng nhăng bay bướm ~~~

Là ta thề có anh 12 - anh 18 là chàng sẽ sống k bằng trết đếy ~~~~


Chữ ký của Khách vi

Tài sản của Khách vi


Kasumi Kaio
Kasumi Kaio
Hiện:
Gà cao cấp
 Gà cao cấp
Tổng số bài gửi Tổng số bài gửi : 636
$C8 $C8 : 758
Điểm cảm ơn Điểm cảm ơn : 2
Ngày sinh Ngày sinh : 09/05/1995
Bài gửiTiêu đề: Re: [Fanfiction] [KHR] Truyền Kỳ Tam Quốc [Fanfiction] [KHR] Truyền Kỳ Tam Quốc - Page 3 EmptyThu Nov 10, 2011 10:34 pm
lết thây vào ~ nhìn ~ mãn nguyện ~

Yaoi D18 kìa người ơi ~ [Fanfiction] [KHR] Truyền Kỳ Tam Quốc - Page 3 Strawberry%20Baby%20019 ~ *cuòi nham nhở* ~ Dino huynh anh thiệt bờ i bi hỏi quá đi ~ [Fanfiction] [KHR] Truyền Kỳ Tam Quốc - Page 3 Strawberry%20Baby%20009 ~ em yêu anh nhất điểm này ~ ( chắc vì điều này mà mình bờ i bi hỏi cũng ko kém nhở [Fanfiction] [KHR] Truyền Kỳ Tam Quốc - Page 3 000) ~

tiến triển của hai người hình như hơi bị nhanh ~ ( hình như mình ko có tư cách nói người khác câu này, mình cũng đẩy nhanh tiến triển của hai người họ cũng ko kém ) ~ xong cái này ~ xì - lâu lại chút xíu chắc sẽ có chuyện hay để coi ~ [Fanfiction] [KHR] Truyền Kỳ Tam Quốc - Page 3 000 ~

còn tứ đại mỹ nhân thì chỉ bik đc mỗi Điêu Thuyền và Tây Thi thôi ~ thông cảm kiến thức sử Trung Quốc bị thiếu hụt trầm trọng ~

À ~ mà phần sau có 10051 hok ~ ??? ~ đêm động phòng hoa chúc của Dứa đại ca với nương tử của anh ấy nữa ~ *gian tà* ~




Chữ ký của Kasumi Kaio

Tài sản của Kasumi Kaio

Tài sản
Tài sản:


Kam-tan
Kam-tan
Hiện:
.
.
Tổng số bài gửi Tổng số bài gửi : 1368
$C8 $C8 : 1290
Điểm cảm ơn Điểm cảm ơn : 92
Ngày sinh Ngày sinh : 21/11/1997
Bài gửiTiêu đề: Re: [Fanfiction] [KHR] Truyền Kỳ Tam Quốc [Fanfiction] [KHR] Truyền Kỳ Tam Quốc - Page 3 EmptySat Nov 12, 2011 10:49 am
Lời đầu của tác giả: SA nhẹ - Tình cảm - Chương này miêu tả nổi bật được phần tranh đấu

Chương 7: Bể Khổ

Sống trên cuộc đời này, dù sớm hay muộn thì chúng ta đều phải khổ... Và rồi khi chết đi, tưởng rằng có thể được sung sướng. Nhưng... thóat khỏi bể khổ này, xuống suối vàng bên kia lại gặp một bể khổ khác... Vậy thà cứ ung dung lạc quan trước cái bể khổ hiện tại có phải tốt hơn hay không ?

Cũng đã gần một tháng kể từ khi Cao Ngạo Kiếm Sĩ giả nữ để trở thành Trầm Ngư Hòang Hậu. Tuy sống sung sướng trong bao nhung lụa, hằng ngày tòan hưởng lạc, ngao du, không phải chịu cảnh đói khổ như cái hồi sống ở Lục Vũ Sơn nữa. Nhưng trong lòng hắn chẳng vui được thêm chút nào, trái lại còn rất hay cáu gắt - luôn miệng quát nạt bọn cung nữ khốn khổ. Khi làm Hòang Hậu, hắn không được sử dụng kiếm nữa, nhưng đối với một người đã coi kiếm là vật bất li thân như hắn thì làm sao hắn nỡ bỏ rơi nó được. Đến một ngày vì quá chán nản, hắn vung kiếm ra chém vài phát cho tập quen lại đường kiếm, nhưng súyt nữa bàn tay kia vô tình chém trúng Hòang Thượng đang bước vào phòng. Hòang Thượng nhanh chóng dùng tay không, kẹp lấy thanh kiếm giữa hai ngón tay, không cho nó họat động nữa. Rồi ngài bảo.

“Bà chân to... Nàng đang làm cái quái gì thế này... Đã bảo là không được xài kiếm nữa cơ mà... Có biết là đường kiếm hồi nãy của nàng suýt xẹt ngang cổ của ta hay không ?”

Trầm Ngư Hòang Hậu cười lạnh, bảo.

“Tướng công đầu thối... Ai biểu ngươi vào phòng ta làm gì ? Ta đang buồn nên muốn làm gì đó giải sầu...”

Nộ Vương bật cười rợn, quá dài, ngày càng cao giọng. Rồi ngài dừng nụ cười man rợ đó lại và nói.

“Ta là phu quân của nàng, không vào đây chứ vào đâu ?, hahaha...! Cơ mà nàng thích đánh kiếm đến như thế thì ta sẽ cố gắng tạo cơ hội cho nàng được thỏa sức tung hòanh với thanh kiếm đó. Tuy nhiên với điều kiện nàng không được để khuôn mặt và cơ thể trắng trẻo này có bất kỳ vết sẹo hoặc xước nào, được chứ ?”

“Cái tên đầu thối này lâu lâu cũng nói được một câu đàng hòang... Ta sẽ chấp nhận cái điều kiện đó...” - Trầm Ngư Hòang Hậu mỉm cười.

Và rồi sau đó, Hòang Thượng ra lệnh quân lính dán thông báo khắp nơi khắp chốn rằng “Nếu anh hùng hào kiệt nào có thể đánh kiếm thắng Hòang Hậu Nương Nương thì sẽ được phong thưởng ba đời và có thể trở thành hào phú sống sung túc trọn đời...” Không từ cơ hội kiếm lời đó khắp nơi, các nam tử đổ xô về, dù cho có tinh thông kiếm thuật hay chỉ là hạng xòang, nhưng ai cũng đăng ký tham gia vì họ cứ ngỡ Hòang Hậu chỉ là một mỹ nữ yếu đuối, dễ bị đánh bại.

Nhưng sự thật... bao nhiêu người, bao nhiêu sinh mạng đã ngã xuống, bởi chỉ mình Hòang Hậu cùng thanh kiếm Ngọa Long của nàng đã chém đứt đầu bao kẻ không biết tự lượng sức mình mà cứ hàm hồ tham trận. Trước đây, khi còn là Cao Ngạo Kiếm Sĩ lừng lẫy một thời, khi còn ở trong Hắc Qủy Bang ngày trước, nàng còn đánh bại được cả kiếm đế đời đầu, chứ nói chi là cái đám quèn này. Vì biết khả năng của Hòang Hậu rất đáng kinh ngạc, nên Hòang Thượng mới dám chấp nhận cho nàng tỷ thí đọ kiếm với nhiều người đến thế.

“Sọet” Ngọa Long Kiếm lại vang tiếng chém của nó lên. Một người nữa lại ngã xuống, thây của hắn bị cắt đứt ra thành hai phần, máu me đổ hết ra trên sàn đấu trong thật tởm lợm. Máu văng tung tóe, bám đầy trên y phục của Hòang Hậu. Ở trên phía cao lầu, Hòang Thượng ngồi long ngai mà cười lớn.

“Khá khen cho nàng của ta... Đây là kẻ thứ một trăm mà nàng đã đánh bại trong tuần...”

Trầm Ngư Hòang Hậu trả lời.

“Cảm ơn ngài vì đã cho ta được vui vẻ trong mấy ngày nay...”

Rồi cứ như thế, dần dần có ít kẻ mạo muội đăng ký hơn trước vì những người tham gia đều có chung một số phận bi thảm... Và để thỏa lòng thảm sát của Hòang Hậu, Hòang Thượng chiều chuộng nương tử nên ra lệnh bắt bớ cả các trai tráng khỏe mạnh, để Hòang Hậu tùy ý chém đâm. Dần dần, mọi người đều khiếp sợ trước Hòang Hậu đẫm máu và Hòang Thượng đáng sợ kia.

Ngày ngày, triều đình càng lúc càng sa cơ, quan lại khắp nơi tòan lũ vô dụng bất tài chuyên gia nịnh hót, chúng vơ vét của cải nhân dân và liên tục rút lén ngân khố triều đình. Hòang Thượng trong đầu giờ chỉ còn quan tâm đến người đẹp mà bỏ bê việc triều chính, sẵn sàng vì người đẹp mà thảm sát người vô tội. Tháng ấy, những vùng ngọai thành thường xuyên xảy ra dịch bệnh tràn lan, dân tình đói khổ lầm than không ai giúp đỡ. Chính vì thế, những người yêu nước thường lập các nhóm nhỏ khủng bố nhằm đòi lại sự công bằng trong xã hội. Cụ thể là huynh đệ Chuẩn Thiên và Chuẩn Nhân đã cùng những người yêu nước khác mà đấu tranh nổi dậy. Hai người ấy vốn là con nhà quan lớn học thức cao rộng có họ hàng xa với Hòang Đế, võ nghệ thuộc hàng kỳ tài. Người anh là Chuẩn Thiên, tên đủ là Ngục Tự Chuẩn Thiên nổi tiếng khắp giang hồ là bậc thiện xạ bách phách bách trúng, được coi là hậu duệ của Hậu Nghệ ngày trước. Người em là Chuẩn Nhân, tên đầy đủ là Ngục Tự Chuẩn Nhân tuy cũng rất thiện xạ nhưng lại kém hơn anh mình một bậc, tuy nhiên lại rất giỏi về khả năng chế tạo những ngòi nổ với sức công phá lớn. Hai huynh đệ kia chuyên gia tập kích đánh nhau với trấn phủ, triều đình có cử quân xuống dẹp lọan cũng không tài nào dẹp được. Chưa hết đâu, tỷ tỷ của họ lại là Độc Dược Cô Cô, một nữ hiệp nổi tiếng. Cả ba chị em họ tuy hay bất hòa nhưng nếu liên kết với nhau thì sẽ tạo thành một sức mạnh lớn khó ai cản nổi. Và vào một ngày nọ, khi Chuẩn Thiên đang tuốt nhọn đầu mấy mũi tên của chàng, thì chàng nhìn thấy có bóng dáng của ai đó đang lẻn vào bên trong nhà mình. Chàng vội vả vớ ngay cái cuốc dựng ở mé cửa mà nhảy vào, trong giây phút chàng phang mạnh cái cuốc vào đầu của kẻ gian làm hắn bất tỉnh tại chỗ. Chuẩn Thiên la lên kêu em mình vào.

“Chuẩn Nhân... đệ đâu rồi ? Vào đây phụ huynh trói ăn trộm lại...”

Chuẩn Nhân nghe tiếng anh mình liền bỏ cả việc đọc sách mà chạy vào.

“Gì vậy huynh... Thằng nào dám đột nhập vào nhà mình ? Để đệ cho nó ăn pháo một trận”

“Thì vào đây phụ huynh trói nó rồi có gì xử lý sau...”

Hai anh em hý hóay trói tên trộm xấu số vào cột nhà bằng dây thừng. Rồi Chuẩn Nhân tạt gáo nước vào mặt cho hắn tỉnh lại. Mặt ướt đầy nước, tên trộm chòang tỉnh, hắn cười nhạt và bảo.

“Trời nóng quá, tính vào xin nhà miếng trà uống cho đỡ mệt... Không ngờ lại bị cái gì phang trúng đầu thế này... Đau quá... ahahaha”

“Tên kia... Sao không nói sớm chứ !!! Để ta lỡ đánh người vô tội là sao hả ?” - Chuẩn Thiên hét lên.

“Huynh à... Coi chừng bị lừa đó. Mặt thằng này coi bộ gian tà lắm đó huynh.” - Chuẩn Nhân bảo.

“Ahahaha... Hóa ra tưởng tôi là trộm à ? Sơn Bản tôi dù có nghèo đến mấy thì cũng không thể làm ăn trộm được đâu. Với lại có tên trộm nào mà trộm giữa ban ngày ban mặt cơ chứ ?”

“Thì có ngươi đó, đừng có chối !!!!” - Huynh Đệ cùng đồng thanh.

“Ehhh... Tôi xin thề là tôi chưa bao giờ trộm cắp của ai và cũng không biết làm trộm như thế nào ?”

Chuẩn Nhân bức xúc.

“Cái câu này ta nghe lắm kẻ gian nói rồi đó... Lát ta quấn ngươi vào ngòi pháo rồi cho nổ luôn.”

Chuẩn Thiên bảo với em.

“Đệ đừng có nóng vội... Tên này tối để xử lý. Giờ chúng ta đi nghĩ kế để lật đổ tên vua kia đi”

Sau đó, hai huynh đệ bỏ đi để lại Sơn Bản bị trói nằm đó, như một con lợn chờ bị đem thọc huyết. Sơn Bản than vãn.

“Tưởng đi chu du như Ngạo sư phụ nói thì vui lắm. Ai ngờ lại gặp nạn cái kiểu này... Giờ thì phải thóat thân kiểu gì đây nhỉ ?”

Sơn Bản từ khi rời Lục Vũ Sơn thì đã trải qua bao nhiêu ngày đường gian nan, cốt chỉ tìm lại sư phụ của mình. Tuy nhiên lại gặp khó khăn trắc trở thế này, thật đúng là đáng thương cho chàng. Cũng hên là sư phụ có dạy thuật mở dây trói rất linh nghiệm, nhưng vì ít áp dụng nên đến gần tối chàng mới mở dây trói ra được. Lúc lẻn ra, chàng bị Chuẩn Nhân đang dạo quanh vườn phát hiện, Chuẩn Nhân la lên.

“Tên kia... Ai cho ngươi chạy hả ? Huynh Chuẩn Thiên đi vắng nên bây giờ ta sẽ giết chết ngươi... Đồ đầu đất!!!”

Do bần cùng quá và sợ bị phát hiện, Sơn Bản đành nhảy xổm vào Chuẩn Nhân. Vô tình lại ngã đè lên nhau trong bụi cỏ, khiến Sơn Bản hôn nhầm vào môi Chuẩn Nhân. Má của chàng Nhân đỏ lên, chàng vung tay đẩy Sơn Bản ra rồi chạy vào nhà. Thấy mình lỡ bước làm cho chàng trai kia sợ hãi, Sơn Bản cảm thấy hối hận nên định vào nhà xin lỗi. Ai ngờ khi bước vào lại bị Chuẩn Nhân cầm pháo chọi, la lên.

“Đồ khốn... Giờ ta mới hiểu mi là đồ háo sắc hư hỏng... chứ không phải là ăn trộm...”

“Ý... đừng manh động... Ta đến đây để xin lỗi huynh chứ có phải để chuốc thêm thù óan đâu ?”

“Ngươi... ngươi nghĩ ta sẽ tha thứ cho kẻ cướp nụ hôn đầu của ta à ? Khốn nạn... Giờ cho ngươi chết”

Rồi Chuẩn Nhân quăng cả rổ pháo vào... Sơn Bản rút kiếm tre ra bổ từng nhát khiến pháo nứt ra làm hai. Liên tục phân trần.

“Ta cũng bị mất nụ hôn đầu đây nè... Nhưng ta nghĩ giữa ta và huynh không nên gây nhau, huynh nhỉ ?”

Chuẩn Nhân vốn tính khí nóng nảy một cách trẻ con, nay lại gặp tính vui vẻ tự nhiên của Sơn Bản khiến chàng thêm bực dọc. Rồi dường như, khi Sơn Bản hiểu được không có cách nào làm Chuẩn Nhân dừng lại. Chàng miễn cưỡng, nhảy bồ vào, đè ép đối tượng xuống đất, hai tay ôm chặt không cho cử động. Chuẩn Nhân luôn miệng quát tháo.

“Mi định làm gì ta vậy... Áhhhhh... Thả ta ra...”

“Nếu như huynh không gây chuyện thì ta đâu làm thế này với huynh” - Sơn Bản cười nhạt.

“Được rồi... Ta không chấp nhà ngươi nữa. Giờ thì bỏ cái thân nặng trịch của ngươi ra khỏi người của ta.”

Nghe thế Sơn Bản buông ra. Chuẩn Nhân ngồi dậy, cả thân đau ê ẩm. Rồi chàng hỏi.

“Ngươi tên gì ? Ngươi ở xứ nào ? Sao cớ gì đến nơi đây, có biết vùng này dịch bệnh tràn lan hay không ?”

“Ta tên là Vũ Sơn Bản. Lúc nhỏ sống ở làng Đông Hà, sau này khi tần sư học đạo thì sống trên Lục Vũ Sơn. Khi sư phụ rời núi vào kinh thành để làm cận vệ cho Hòang Đế thì ta đành phải rời núi mà đi lang thang chỗ này chỗ nọ... Ai dè trời xui đất khiến đi đến vùng này...”

“Tên Hòang Đế đó... Bọn ta căm tức hắn đến tận xương tủy.” - Chuẩn Nhân bức xúc.

“Cớ sao lại căm ghét ông ta ?” - Sơn Bản hỏi.

Nghe thế, Chuẩn Nhân trả lời.

“Một kẻ sống lòng lang dạ thú như hắn, không biết lo cho dân cho nước. Nước nhà gặp đại họan mà hắn chỉ nhởn nhơ lo cho nương tử của hắn được thỏa sức chém người, ngươi biết bao nhiêu trai tráng ở vùng ta đã phải bỏ mạng vì bị bắt vào cung làm trò chơi dã man của bọn chúng hay không ?”

“Thật là tàn nhẫn quá!” - Sơn Bản trả lời.

“Chính vì vậy. Bọn ta đang định ngày mai sẽ đi đột kích vào Hòang Cung mà lật ngôi của hắn... Trông ngươi có vẻ cũng có tài, nếu thích thì có thể hợp lực cùng huynh đệ bọn ta.”

Sơn Bản liền đồng ý vì đây là việc trượng nghĩa, giúp dân trừ bạo. Khi Chuẩn Thiên về nhà, cả bọn cùng ngồi nghĩ kế với nhau. Chuẩn Thiên bày.

“Chúng ta sẽ cho Sơn Bản làm mồi nhử, đăng ký tham gia đọ kiếm với Hòang Hậu. Nếu thắng thì tốt, còn không thì phải rút chạy cho lẹ, cố gắng kéo dài thời gian và giữ cái mạng là được. Còn huynh đệ chúng ta sẽ cố gắng ám sát Hòang Đế trong lúc hắn đang xem trận đấu đó...”

Ngày hôm sau, khi trời còn chưa sáng hẳn, gà vẫn chưa gáy sớm, cả nhóm khủng bố đã lên đường đến kinh thành. Đến khi mặt trời đã lên tới đỉnh điểm, họ đã xuất hiện để đăng ký tỷ thí với Hòang Hậu. Tuy nhiên, Hòang Thượng và Hòang Hậu vẫn còn đang nằm ngủ, nên trận đấu vẫn chưa được diễn ra.

“Nằm với ta thêm chút nữa đi, bà chân to...” - Hòang Thượng ngáp.

“Cứ cái tật lười biếng không đổi... chàng mau dậy cho ta nhờ...”

“Đã bảo nằm thêm chút nữa cũng không được sao ? Hãy nhớ ta là phu quân của nàng...”

Rồi Hòang Thượng lại kéo Trầm Ngư Hòang Hậu nằm lê lếch dưới Long sàng. Hai tay ngài dỡn khắp cơ thể của nàng. Nàng thốt lên.

“Dừng lại đi a... Nhột quá!!!”

“Ta vẫn cứ dỡn tiếp với nàng đấy... Tính sao hả ?” - Cười dâm.

Bỗng, Liễu công công hớt hải chạy vào, bảo:

“Bẩm bệ hạ và Hòang Hậu nương nương... Có người xin được tỷ thí... Hình như là một chàng trai rất trẻ và đẹp... aaaa”

Thấy hai người đang âu yếm nhau trong tình trạng lõa thân, Liễu công công mặt đỏ lên hốt hỏang, miệng lẩm bẩm.

“Tại hạ vào không đúng lúc... Xin bệ hạ và nương nương thứ lỗi...”

“Tên cặn bã kia... Sao ngươi vô duyên đến mức vào phòng của ta một cách đường hòang như thế này ? Muốn ta giết chết nhà ngươi hay không ?”

Hòang Thượng thô lỗ ngồi bật dậy, ngài cầm cái bình sứ chọi thẳng vào Liễu công công. Liễu công công chạy thục mạn, khóc lóc thảm thiết.

“Áaaaaa... Có ai cứu tui không vậy nè !!! Sao số làm thái giám nó khổ vậy trời ơi !!!!!”

Và rồi Hòang Thượng vớ ngay cái áo mắc sẵn khóac tạm để che thân, rồi ngài vác đao đi truy lùng Liễu công công mà đập một trận. Có hai tỳ nữ đứng gần đó bàn tán xôn xao với nhau.

“Có chuyện gì mà ầm ĩ, bạo lực qúa vậy ?”

“Hình như công công mạo phạm bệ hạ lúc ngài đang thăng với Hòang Hậu...”

“Ài dà... Công nhận ta vẫn không hiểu tại sao... Hậu cung có hơn 3000 mỹ nữ đẹp như tiên sa. Mà ngài ấy vẫn chỉ ân ái với mỗi mình Trầm Ngư Hòang Hậu, dù Hòang Hậu đúng là tuyệt sắc giai nhân...”

“Hòang Thượng vốn kén chọn mà... Khó hiểu làm chi cho mệt thân. Mà Hòang Hậu kêu rồi kìa, chuẩn bị y phục cho bả thay đi...”

Sau đó, trò chơi bạo lực lại diễn ra tại sàn đấu võ. Khắp nơi treo đầy cờ đỏ, cờ đen, sàn đấu lát gạch gỗ quý. Hòang Thượng ung dung ngồi từ bục cao để quan sát trận đấu, xung quanh là các cận thần ngồi xem ké, ai nấy hớn hở để được chiêm ngưỡng Hòang Hậu trỗ tài.

Trầm Ngư Hòang Hậu bước vào sàn đấu. Nàng mặc áo lụa thô trắng để tránh không bị rách khi giao đấu, mái tóc bạch kim dài được buộc lên gọn gàng, trong tay cầm chặt lấy thanh Ngọa Long nguy hiểm. Sơn Bản cũng bước vào, chàng trai chất phác ăn mặc rất đơn giản tay chỉ cầm thanh kiếm tre khiến cho người ta cũng đóan trước kết cục bi thảm mà chàng ta sắp phải gánh chịu. Nhưng rồi, Hòang Hậu nhận ra đó chính là đệ tử ngốc của mình đây mà, nàng bất thần vì không hiểu sao lại gặp được nó ở chỗ này và lại càng khó xử hơn vì nàng không muốn phải chém chết nó. Nàng cười mỉm và bảo.

“Này chàng trai kia... Ngươi còn trẻ quá, liệu chết tại đây có phải uổn phí cuộc đời hay không ?”

Sơn Bản trả lời:

“Nàng là nữ nhi, còn tham gia đọ kiếm được. Huống hồ ta là nam nhi, bộ không được đọ kiếm hay sao ?”

“Vậy thì ta không khách sáo với kẻ cứng đầu như ngươi làm chi...”

Rồi trận đấu được bắt đầu trong bầu không khí căn thẳng. Một người thì không muốn làm bị thương học trò, người kia thì lại không nỡ đánh nhau với một nữ nhi. Hai người chỉ đi vòng vòng mà đọ mắt với nhau, một lúc sau Trầm Ngư Hòang Hậu loang kiếm một vòng, đọan đâm thẳng đến huyệt Kim Tinh bên tả của Sơn Bản. Sơn Bản nhảy lên, khẻ nhếch vai tránh đường kiếm sắc bén đó. Chàng cười và bảo.

“Nàng giỏi thật. Đường kiếm của nàng thật giống với sư phụ của ta...”

Trầm Ngư Hòang Hậu nghĩ thầm: “Sơn Bản ơi... ta là sư phụ con đây nè. Dĩ nhiên là đường kiếm phải giống rồi còn phải hỏi.”

Ngọa Long kiếm xung trận, xuất năm mười chiêu khiến nó súyt chạm trúng người của Sơn Bản. Chàng vung kiếm tre ra đỡ gấp, nhưng kiếm tre quá yếu so với lực đập của Ngọa Long kiếm nên súyt khiến nó nứt làm đôi.

“Ngươi không thể thắng ta chỉ bằng thanh kiếm tre đó đâu...” - Hòang Hậu cười ngạo mạn.

“Ta thì lại không nghĩ vậy... Thời Vũ Tấn Công thuật... tiếp chiêu”

Bỗng cây kiếm tre kia, hiện hình thành cây kiếm đúng nghĩa, tên thật của nó là Thời Vũ Kim Thời kiếm. Sơn Bản trả lại ba phát kiếm, khiến Hòang Hậu nhảy sang chín bước để né. Tuy sôi giận thật, song như đã nói, Hòang Hậu còn chút nhân từ, không nỡ xuống tay độc với đệ tử, xuất phá tuyệt chiêu Hàm Cá Mập vun vút không ngừng cố tránh chỗ nhược của Sơn Bản, sợ giết chết đệ tử...

Bởi nương tay, nàng bị kẹt thế, dần dần bị dồn bởi hơn mươi mấy chiêu kiếm thức của Thời Vũ kiếm gây ra. Hòang Thượng ngồi trên thấp thỏm đứng ngồi không yên, ngài thấy Hòang Hậu đánh kiếm mà mồ hôi mồ kê tóat ra như tắm, không khéo lại xảy chuyện không hay. Không còn làm sao được, vốn nàng thương học trò nhưng để bảo tòan sinh mạng thì cũng phải trở thành ác thôi. Ngọa Long kiếm như có uy lực tiềm ẩn nhiệm màu điều khiển thời tiết, mưa bỗng dưng rơi xuống, càng lúc càng nặng hạt, khí hậu thay đổi bất chợt lạ lùng... Sự kiện đó chứng tỏ thức kiếm của nàng lại thay đổi. Sơn Bản nghĩ thầm.

“Rõ ràng... Thức kiếm vừa nãy quả là giống của sư phụ của ta. Còn Hòang Hậu thì có nét mặt hao hao giống sư phụ là sao nhỉ ? Không lẽ là có họ hàng ?”

Trầm Ngư Hòang Hậu, quần áo ướt nhẹp vì nước mưa thấm đẫm. Nàng vút kiếm đâm một phát trúng vai Sơn Bản, Bản hét lên vì trúng đòn đau, ngã quỵ thân xuống. Thấy trò đau, nàng dừng lại ngay, mặt buồn. Ở một góc khuất, huynh đệ họ Chuẩn đang đặt mìn thì nhìn thấy Sơn Bản đã trúng đòn, họ rủa thầm sao hắn không như kế họach mà định, nếu đánh không lại thì trốn đi cho rồi. Sở trường của Cao Ngạo kiếm sĩ là thay vì dùng kiếm đâm tới thì kiếm lại nghiền nát mọi không gian xung quanh.

“Trấn Hồn Ca Vũ...” - Trầm Ngư Hòang Hậu hét lên.

Nàng xông thẳng vào chỗ đệ tử, kiếm chém trong mưa, vun vút những âm thanh lọan xạ. Mọi người dõi theo những đường kiếm không rõ nét đó mà trầm trồ kinh ngạc, không ai nghĩ Hòang Hậu lại thông thạo kiếm pháp đến như thế. Kiếm chẻ xuống mặt đất, khiến cả sàn gỗ nứt tọac ra, Sơn Bản cố gắng lê xác né đòn. Chàng dùng thức phòng thủ để đỡ lấy đường kiếm mà Ngọa Long mang lại. Rồi chợt trong giây phút ngàn cân, Sơn Bản lại nghĩ về người cha của mình, nhớ về hồi ức với sư phụ và cả cái nụ hôn vô tình với Chuẩn Nhân, chàng cười và tự nhủ mình không thể chết ở đây. Máu từ cánh tay tê liệt của chàng đổ xuống nhuộm áo đỏ tươi, mưa rơi xuống vết thương làm có càng rát và đau đớn. Mưa rồi sấm chớp, mưa không ngớt càng lúc càng nặng hạt, lòng của Hòang Hậu cũng thế, nàng miễn cưỡng cắn răng chém một phát cho dứt điểm. Thì từ đâu, Sơn Bản biến mất rồi chợt thình lình xuất hiện ở đằng sau nàng, dùng Thời Vũ Thương Yến Lưu kiếm pháp lướt ngang, chém vào lưng Hòang Hậu. Khiến cho nàng phải gục ngã tại chỗ, lưng loang vệt máu dài. Rồi Sơn Bản lại tiếp tục vung kiếm lên. Nhưng khi chưa kịp đánh, thanh kiếm của chàng đã bị Hòang Đế giữ chặt chỉ bằng tay không, máu từ tay Hòang Đế chảy ra thấm xuống mặt đất. Mặt hầm hầm cơn thịnh nộ, mắt long sòng sọc lên, ngài bảo.

“Hãy dừng lại đi tên nhóc kia, trước khi ta bóp nát đầu ngươi ra”

Sơn Bản dừng lại. Chuẩn Thiên, Chuẩn Nhân thì bắt đầu tỏ ra ngạc nhiên khi thấy tại sao Hòang Thượng lại có thể xuất hiện với vận tốc nhanh thế này, không lẽ võ công lại cao cường thế ư. Tuy rằng Sơn Bản thắng, nhưng kế họach ám sát Hòang Đế coi như bất thành, nhóm khủng bố đành phải chờ dịp khác.

Hòang Thượng cuối xuống ẵm Hòang Hậu bê bết máu lên. Ngài bước vào cung, mắt lườm thẳng như muốn ăn tươi nuốt sống Sơn Bản. Liễu công công phải xoa thuốc, chữa thương cho Hòang Hậu mà không kêu ngự y, vì vốn không thể để lộ thân phận của Hòang Hậu cho ai biết cả. Khi đã băng bó vết thương, Hòang Thượng bước vào thăm nương tử. Ngài bảo.

“Đã hứa với ta là không để bị vết sướt nào cơ mà... Sao giờ nàng lại ra nông nổi này cơ chứ... Từ giờ ta sẽ không để nàng phải như thế này nữa đâu... Từ bỏ kiếm của nàng đi”

Hòang Hậu dù sức yếu nhưng vẫn ngồi bật dậy cố cãi.

“Dù có chuyện gì đi chăng nữa thì ta cũng sẽ không từ bỏ kiếm của ta...”

Hòang Thượng vội nắm lấy bàn tay đã chai sần vì cầm kiếm nặng kia, rồi kéo nàng ôm lấy mình. Ngài bảo.

“Nãy giờ nàng không chuyên tâm đánh kiếm đúng không ? Đã có chuyện gì xảy ra thế này ? Đừng dấu ta... Có biết là ta đang bực và lo cho nàng lắm không ?”

Hòang Hậu bảo.

“Sự thật đúng như ngươi đã nói. Ta không thể chuyên tâm đánh kiếm bởi vì đối thủ chính là đệ tử của ta... Ta không thể đánh nó chết được... Không thể...”

“Vậy sao nàng không bảo ta cho ngừng cuộc chiến đó lại... ?”

“Làm vậy... làm vậy sẽ mất đi danh dự của một kiếm sĩ như ta...” - Hòang Hậu thều thào.

“Giờ nàng không phải là giang hồ... mà là Hòang Hậu của ta...” - Ngài quát.

“Dù có là Hòang Hậu... Ta cũng không thể rủ bỏ đi thân phận kiếm sĩ của mình. Ta lại là nam nhi nữa, nếu người yêu ta thì sẽ chỉ thêm đau lòng mà thôi, cả đời ta cũng không đem lại hạnh phúc cho người được. Rồi ta cũng sẽ làm cho người phải khổ... Và điều quan trọng hơn là sau này làm sao ta có thể sinh con cho bệ hạ được...” - Nàng bật khóc.

“Sống trên cuộc đời này, dù sớm hay muộn thì chúng ta đều phải khổ... Và rồi khi chết đi, tưởng rằng có thể được sung sướng. Nhưng... thóat khỏi bể khổ này, xuống suối vàng bên kia lại gặp một bể khổ khác... Vậy thà cứ ung dung lạc quan trước cái bể khổ hiện tại có phải tốt hơn hay không ? Cũng giống như việc ta yêu nàng, bởi vì cái lời nguyền khốn nạn của thiên đế xưa kia đã ám ta, khiến cho ta thù hận nữ sắc nên ta chỉ có thể yêu nàng. Nếu nàng nói, ta yêu nàng sẽ khổ. Vậy tự hỏi xem, nếu ta bỏ rơi nàng, ta sẽ biết yêu ai bây giờ ? Ba nghìn cung tần mỹ nữ cũng không bằng một góc của nàng. Ta không được yêu nàng, cái đó mới là việc khiến ta đau khổ nhất... Nốt chu sa trên trán nàng, có đánh đổi cả giang sơn này ta cũng sẵn sàng dâng hiến... Nếu nàng nói không thể sinh con cho ta thì ta cũng chưa cần đến đâu, chi bằng nhận nghĩa tử cũng được mà...”

Hòang Hậu nghe đến đó, mắt đỏ hoe vì cảm động. Liễu công công đứng ở một góc nghe chuyện mà cầm khăn chấm nước mắt một cách thùy mị, hắn còn ngồi ghi chép tỉ mỉ mấy câu vừa rồi cốt để đưa vào mấy cuốn tiểu thuyết tình cảm của hắn. Rồi chuyện này, được Liễu công công kể lại cho mọi người nghe một cách rất tế nhị, không để lộ thân phận nam nhi của Hòang Hậu. Chuyện tình thủy chung rơi lệ của ông vua kia sớm được truyền bá khắp nơi từ tai người này sang người nọ rồi đến người kia, chẳng mấy chốc nó truyền sang Bạch Quốc và đến tai Bạch Đế. Hắn cười thầm, nghĩ bụng.

“Vậy là điểm nhược duy nhất của Nộ Vương hung hãn chính là Trầm Ngư Hòang Hậu của hắn. Chỉ cần có Trầm Ngư Hòang Hậu là ta có thể khiến hắn quy hàng được rồi...”

Và kế họach đã bắt đầu được định sẵn. Trong khi đó Sơn Bản, Chuẩn Nhân Và Chuẩn Thiên được mời ở lại Hòang Cung để ăn một bữa no nê. Và đặc biệt Hòang Hậu có dặn Hòang Thượng là không nên manh động với nó vì nó chỉ là một thằng nhóc còn hôi sữa, và là đệ tử của nàng. Lúc đang ăn Chuẩn Nhân bảo.

“Tên ngốc... Mi giỏi lắm !! Chỉ tiếc chúng ta không thành công trong vụ này...”

Chuẩn Thiên bảo.

“Tên Hòang Đế coi bộ không phải hạng người bình thường, võ công hắn cao cường đến thế. Và cách hắn chụp kiếm của nhà ngươi ra vẻ hắn là người đã từng trải qua nhiều cuộc chiến khốc liệt. Lọai người này đối phó không dễ đâu, vì thế cần phải suy nghĩ kỹ hơn mới nên ám sát hắn...”

“Không hiểu vì sao... Hòang Hậu lại có khuôn mặt và kiếm pháp giống sư phụ của ta thế này ???? Không lẽ sư phụ ta còn có một người em gái hoặc chị gái mà không kể cho ta biết...” - Sơn Bản hỏi.

“Chắc người giống người thôi, thế gian này hiếm gì kẻ giống nhau...” - Chuẩn Thiên trả lời.

“Hai huynh đệ các người cũng giống nhau như đúc vậy...”

“Bởi vì bọn ta sinh ra cùng ngày, cùng giờ, cùng tháng, cùng năm, cùng một bụng mẹ... và cùng là sinh đôi nên giống nhau là chuyện bình thường...” - Chuẩn Thiên đáp.

“Nhưng khác ở chỗ là tóc của huynh tự nhiên sinh ra là đã đỏ như ngọn lửa dữ dội, còn tóc đệ thì bạc trắng như màu hoa tuyết... Mặt khác, huynh có nguyên vệt xăm tự nhiên kéo dài từ má xuống cổ, trong khi đệ lại chẳng có là sao nhỉ...” - Chuẩn Nhân hỏi.

“Cái đó ta cũng không biết, không ai nói cho ta biết cả...”

Khi cả ba đang ngồi gặm đùi gà, thì có tiếng phụ nữ vang vọng vào...

“Chuẩn Thiên, Chuẩn Nhân... Hai đệ đến từ khi nào mà không báo ta một tiếng thế này...”

Chuẩn Nhân hét lên hỏang lọan.

“Ca ca... đóng cửa lại, Sơn Bản hãy phòng thủ đi... Ác quỷ đến rồi... Áhhhh”

“Ai vậy ?”- Sơn Bản hỏi.

“À... đại tỷ của bọn ta Độc Dược cô cô ấy mà...” - Chuẩn Thiên bình thản trả lời.

Lập tức, Chuẩn Nhân đóng rầm mọi cánh cửa lại, rồi chặn ghế vào. Nhưng rồi cũng vô dụng khi Độc Dược cô cô sử dụng mấy món ăn độc hại phá bỏ mấy cái khoen cài cửa. Độc Dược cô cô bước vào, sát khí nổi lên.

“Chuẩn Nhân... em lại bày trò nghịch ngợm nữa rồi hả ?”

Vì hỏang lọan, Chuẩn Nhân ôm bụng nằm rên, miệng sùi bọt mép, mắt thâm hết cả, miệng lầm bầm mấy từ khó hiểu: “Tỷ ơi... em không muốn ăn bánh nữa đâu... đừng mà...”



Chú thích:

-Bà chân to: Tự ngày trước, Minh Thái Tổ - Chu Nguyên Chương có người vợ là Mã Hòang Hậu. Cũng giống như Chu Nguyên Chương, Mã Tú Anh dù trở thành Hoàng hậu, bậc mẫu nghi thiên hạ đứng đầu tam cung lục viện nhưng vẫn không thể chối bỏ xuất thân bần hàn của mình. Một bằng chứng rõ nhất chính là đôi bàn chân “phá cách” không tuân theo truyền thống “gót sen ba tấc” đặt ra từ ngàn đời trước của vị Hoàng Hậu này. Tú Anh từ nhỏ đã mồ côi cha mẹ, lại sống trong thời chiến loạn liên miên, nên dù rất xinh đẹp nhưng cô không có thời gian để thực hiện việc bó chân. Chính vì thế, trong dân gian người ta vẫn gọi Mã Hoàng Hậu là “bà hậu chân to” như một cách mỉa mai nguồn gốc xuất thân nghèo khó của bà. Tuy nhiên, có lẽ Mã Hoàng Hậu là bà hậu chân to duy nhất được một ông vua quyền lực say mê đến thế. Chính vì thế, Chu Nguyên Chương lâu lâu hay gọi bà bằng biệt danh “bà chân to” cho thân thiết, và hình như Hòang Hậu cũng thích được gọi như vậy nữa. Ngọai trừ bệ hạ ra, nếu có kẻ khác dám dèm pha Hòang Hậu kiểu đó thì sẽ bị Chu Nguyên Chương trừng phạt nghiêm khắc. Ý tưởng trên được áp dụng một cách cực kỳ logic vì Cao Ngạo Kiếm Sĩ là đàn ông, hồi nhỏ có được bó chân bao giờ đâu mà chân nó nhỏ được. cười lăn lộn

-Tướng công đầu thối: Vốn không phải là ám chỉ người ở dơ đâu, Chu Nguyên Chương thì nổi tiếng vì từ một cậu bé mồ côi không một tấc đất dung thân, phải chăn trâu, ăn mày để kiếm sống ông đã trở thành vị Hoàng đế sáng lập Minh triều. Vốn ngày trước những người nghèo khổ hoặc dân đen thường bị ám chỉ bằng danh từ là “những kẻ đầu thối” (do quan lại đặt). Nên Chu Nguyên Chương do xuất thân từ tầng lớp thấp hèn, mới bị Hòang Hậu gọi tên như thế để đáp trả lại cái biệt hiệu mà ngài đã gọi bà. Trong trường hợp này, do Nộ Vương trước khi được làm Hòang Đế, vì phẫn nộ với Phụ Vương nên ngài ấy đã bỏ triều ra đi mà lập ra Hắc Qủy Bang, và trở thành giang hồ không làm thái tử nữa... bị Trầm Ngư Hòang Hậu gọi bằng biệt danh cười lăn lộn)))

Tóm lại: Chu Nguyên Chương và Mã Hòang Hậu sống với nhau rất hạnh phúc, và hai người hình như cũng hay gây chuyện với nhau dữ lắm, vì Hòang Hậu thì rất rắn rỏi và thông minh, trong khi đó thì Hòang Thượng lại cực kỳ cứng đầu, thô lỗ, dễ nổi cơn thịnh nộ nếu bị làm phiền [trong phim “Lưu Bá Ôn” có đề cập đến vụ này]. Cặp đôi trên là nền tảng chủ yếu để ta gây dựng tính cách của Nộ Vương và Cao Ngạo cười lăn lộn)

Trấn Hồn Ca Vũ: Mưa cầu hồn

Thời Vũ Thương Yến Lưu: Chim ém xanh lướt qua cơn mưa

Nội dung kỳ sau: Thác lọan thâu đêm của Bạch Đế [SM], Vân Tước trở về tính cách bạo lực khiến Mã Đế đau khổ gần chết, tự truyện của ngưu tinh... Chuẩn Nhân gặp được chủ nhân tương lai... và Lục Đào Hài đem kiệu đến rước vợ cười lăn lộn)

[nhiều thật cố viết đến 18 trang word]


Chữ ký của Kam-tan

Tài sản của Kam-tan

Tài sản
Tài sản:



Được sửa bởi Lý Thiên Mã ngày Sat Nov 12, 2011 2:49 pm; sửa lần 1.

Anonymous
Khách vi
Hiện:
Khách viếng thăm
Bài gửiTiêu đề: Re: [Fanfiction] [KHR] Truyền Kỳ Tam Quốc [Fanfiction] [KHR] Truyền Kỳ Tam Quốc - Page 3 EmptySat Nov 12, 2011 11:40 am
Chap này chuẩn k cần chỉnh cười lăn lộn

Rất hay cười lăn lộn Cố gắng phát huy nga seme êu quý yêu thế

Chap sau đề nghị cho cái cảnh 69 đón 27 về đi cười lăn lộn


Chữ ký của Khách vi

Tài sản của Khách vi


Alisa_Kito
Alisa_Kito
Hiện:
Gà công nghiệp
 Gà công nghiệp
Tổng số bài gửi Tổng số bài gửi : 450
$C8 $C8 : 453
Điểm cảm ơn Điểm cảm ơn : 3
Ngày sinh Ngày sinh : 03/12/2000
Bài gửiTiêu đề: Re: [Fanfiction] [KHR] Truyền Kỳ Tam Quốc [Fanfiction] [KHR] Truyền Kỳ Tam Quốc - Page 3 EmptySat Nov 12, 2011 11:43 am
344 ơi ~
344 hỡi ~
344 à ~
thiệt là lãng mạng quá đi à cười lăn lộn

*chấm nước mắt*
thà bị thương còn hơn hại chết đệ tử
mà sao anh Yamamoto chưa hết ngốc ư cười lăn lộn

Luss ơi
*đập bàn*
làm lộ nhược điểm của anh Xanxus rồi
nhưng vậy càng thú vị cười lăn lộn



Chữ ký của Alisa_Kito

Tài sản của Alisa_Kito

Tài sản
Tài sản:


Anonymous
Khách vi
Hiện:
Khách viếng thăm
Bài gửiTiêu đề: Re: [Fanfiction] [KHR] Truyền Kỳ Tam Quốc [Fanfiction] [KHR] Truyền Kỳ Tam Quốc - Page 3 EmptyThu Nov 17, 2011 4:22 pm
Chap tiếp đâu rồi hả chàng ~~

Đừng để ta phải đi hối chap chứ ~~~~

Nhân tiện nói lun ~ Chàng lập FB đi ~

Dạo này ta onl FB nhiều hơn onl YH ah ~~~~


Chữ ký của Khách vi

Tài sản của Khách vi


Kam-tan
Kam-tan
Hiện:
.
.
Tổng số bài gửi Tổng số bài gửi : 1368
$C8 $C8 : 1290
Điểm cảm ơn Điểm cảm ơn : 92
Ngày sinh Ngày sinh : 21/11/1997
Bài gửiTiêu đề: Re: [Fanfiction] [KHR] Truyền Kỳ Tam Quốc [Fanfiction] [KHR] Truyền Kỳ Tam Quốc - Page 3 EmptySun Nov 20, 2011 3:38 pm
Chương 8: Háo Sắc Đế Vương

[Yaoi - Cẩn thận khi xem]

Cho dù có một vạn người đẹp bên cạnh hầu hạ... thì ta vẫn chưa thể thỏa mãn được sắc dục trong lòng...

Nộ Vương bị chứng khinh thường nữ sắc, Mã Đế lại là người trọng tình cảm hơn nhan sắc bên ngòai, cho nên cả hai người dù Hậu cung có đông đến mấy thì vẫn không hề ngó ngàng gì đến trăm ngàn mỹ nữ... Trong khi đó Bạch Đế lại là một con quỷ khát tình, Hậu cung của hắn có muôn vạn mỹ nữ tụ hội về như trăm hoa đua nở khoe sắc. Cứ mỗi ngày, một cô gái tuổi xuân thì, lại bị đem đặt hiến sinh để cho Bạch Đế thỏa sức dở trò bạo dâm. Nhưng điều kinh khủng nhất đó chính là sau một đêm mây mưa với vị Hòang Đế này, cô gái nào cũng sẽ có chung tử phận. Và cũng như mọi ngày...

“Các khanh đâu... Mau đến dọn xác con tiện nhân này đi cho trẫm” - Bạch Đế ngáp dài.

Một cô gái nằn đó, thân thể không còn một manh vải che thân trần. Khắp thân hình trắng trẻo bê bết máu me và tinh hoa trắng nhờn. Một thái giám cùng vài tỳ nữ đến dọn cái thây đó đi. Thái Gíam lầm bầm.

“Một cô gái nữa lại chết rồi... Cứ cái đà này thì Hậu cung sẽ chẳng còn mỹ nữ nào nữa đâu...”

Bạch Đế, con người có bản chất hoang tàn và ác nghiệt. Trong “Tam Vị Đại Đế” hắn là kẻ điêu ngoa và tàn nhẫn nhất. Nhưng bù cho mấy nhân cách xấu xa đó, hắn lại được trời ban phúc cho một gương mặt rất tuấn tú và phúc hậu, vì thế khó ai hiểu được lòng hắn đê tiện cỡ nào. Bạch Đế chưa thật sự yêu ai bao giờ, vì thế hắn không có Hòang Hậu, cũng chẳng có thê nương gì cả. Tuy nhiên, Bạch Đế chỉ luôn tỏ ra hạnh phúc khi ở bên cạnh một người duy nhất. Người đó chẳng ai khác chỉ có thể là Trang Nhất Tể Tướng.

Trang Nhất tuy còn rất trẻ, chỉ mới mười chín tuổi thôi, nhưng quan tước đã thuộc hàng nhất phẩm của triều đình, quyền lực trong tay chỉ sau hàng vua chúa. Triều đình, ai ai cũng đố kỵ, còn luôn muốn tìm cách lật đổ vai trò của chàng trong bộ máy chính trị. Tuy nhiên vẫn chưa có ai thực hiện mưu đồ thành công bao giờ, bởi vì Trang Nhất là kẻ duy nhất luôn được Bạch Đế tin tưởng và bảo vệ.

Đúng như lời của vị Thái giám kia đã phán đóan, Hậu cung thật sự đã hết mỹ nữ rồi. Và để thỏa mãn, Bạch Đế ra lệnh cho quân lính cưỡng bắt phụ nữ trẻ đẹp về để hầu hạ, ai không cam tình chấp nhận là sẽ bị tru di cửu tộc. Bao nhiêu cô gái đẹp bị hiến sinh vào Hậu cung, bao gia đình nhà tan cửa nát, thảm sát muôn nơi... Việc làm này thật sự quá tàn khốc đến nỗi, Thiên Nhi công chúa cũng không cam lòng. Nhưng quyền lực của nàng giờ đã bị chi phối bởi Bạch Đế, nên nàng chỉ còn cách đến nhờ cậy Trang Nhất, vì nàng biết Trang Nhất là người duy nhất có khả năng thuyết phục được Bạch Đế. Sau khi nghe những lời nàng kể ra về những tội lỗi ác nghiệt kia, Trang Nhất không cầm lòng được. Chàng bèn xin yết kiến Bạch Đế ngay, để mong có thể làm ngài thay đổi suy nghĩ. Phản ứng của Bạch Đế sau khi nghe lời chàng giải bày là một nụ cười dâm tà.

“Trẫm đã quen phải hành hạ thể xác của một ai đó thì khi ngủ mới yên giấc được. Nếu giờ không kiếm thêm người đẹp về cho trẫm, thì thử hỏi xem trẫm sẽ ngủ yên được hay không ? Sức khỏe của trẫm phải đặt lên hàng đầu so với lũ thường dân kia chứ...”

“Nhưng thật sự chúng ta không thể làm thế... Rồi thể nào đến một ngày, khi lòng dân căm hận đến tận cổ thì bọn chúng sẽ tìm cách nổi dậy lật đổ tất cả chúng ta... Bệ hạ thử nghĩ mà xem” - Trang Nhất trả lời.

“Thì đến lúc đó, ta sẽ giết sạch hết thôi... Có gì đâu mà ngươi phải lo cho trẫm”

Thấy tình thế không ổn, Trang Nhất mặt im lặng phẫn phờ. Chàng không dám nói gì nữa, bèn im lặng rời đi. Nhưng Bạch Đế lại nắm chặt tay áo, kéo chàng quay lại, rồi bảo.

“Nếu nhà ngươi lo cho lũ dân đen đó đến thế thì hãy thực cùng ta chơi một trò cá cược. Làm được thì ta sẽ tha hết cho lũ chúng nó...”

Trang Nhất trả lời:

“Bệ hạ, xin ngài cứ nói!”

Bạch Đế lại cười rồi bảo.

“Tối nay nhà ngươi phải thay thế vị trí hàng ngày của đám tiện nữ của trẫm. Nếu nhà ngươi không chết, ta sẽ thực hiện điều trên, được chứ ?”

Trầm ngâm một hồi, Trang Nhất đành cúi đầu đại rồi xin phép Hòang Đế được lui ra. Khi thấy chàng đi, Bạch Đế bảo.

“Trẫm sẽ đợi khanh lúc trời đã tối... Nhớ đấy...”

Trang Nhất dằng vặt trong thư phòng, chàng tự hỏi tại sao chàng lại ngu ngốc đồng ý cái điều kiện đó. Lỡ như chàng phải hy sinh tính mạng của bản thân thì sao? Rồi khi chuyện này lộ ra thì mặt mũi chàng còn để đâu nữa, rồi vinh quang cả gia tộc lại bị vùi lấp trước bao lời khinh miệt của thế gian này... Trong lúc đầu xù tóc rối như thế, có một bàn tay ấm áp đến đặt vào lưng chàng. Chàng quay mặt lên, và nhìn thấy Thiên Nhi công chúa đang mỉm cười phúc hậu. Nàng bảo.

“Ta hiểu cảm giác của chàng lúc này... Có thể ta không giúp được gì chàng cả. Nhưng nếu chàng thật sự không muốn chết hoặc không muốn thân xác, danh dự bị vấy bẩn thì hãy từ chối ngài ấy trước khi còn kịp, đừng để lòng cứ dằn vặt thế này...”

Trang Nhất đập bàn đau khổ.

“Nhưng nếu cứ để hắn làm như thế thì lòng ta làm sao chịu nổi. Nàng cứ nghĩ mà xem, trong đầu ta giờ đây cứ vang vảng đâu đó cái tiếng của người dân khốn nhọc kêu trời kêu đất lầm than... Ta thật sự không cam...”

Thiên Nhi lắc đầu, trả lời.

“Nếu tối nay, chàng thật sự đi... thì hãy lấy sữa vắt ra từ những bông bạch lan trong bạch uyển vườn mà bôi tòan bộ cơ thể. Làm như vậy sẽ bớt tổn thương thể xác của chàng hơn... Ta chỉ mong cho chàng được bình an, bởi vì chàng là một trong số quan lại hiếm hoi còn giữ được chút nghĩa tình đối với tổ quốc và muôn dân...” - Rồi Thiên Nhi công chúa lẳng lặng rời đi.

Nghe lời của nàng, Trang Nhất vắt nước thơm từ cánh hoa bạch lan, rồi đem tắm gội với nước ấm, khắp người chàng giờ tỏa ra mùi hoa thơm ngát. Chàng cũng lấy làm lạ bởi vì chàng chưa bao giờ nghĩ dùng hoa có thể cứu chàng sống sót, nhưng còn được cách nào thì cứ dùng cách đó cho rồi.

Tối hôm đó, khi màn đêm đã buông xuống. Trang Nhất cầm lồng đèn đỏ bước vào phòng vua. Chàng đặt đít ngồi xuống Long sàng và chờ Bạch Đế xuất hiện. Đợi mãi chả thấy tăm hơi, bỗng đột nhiên từ trong màn đêm, cánh tay Bạch Đế lừng lừng siết chặt vào eo chàng bất ngờ từ đằng sau. Ngài ấy cười và bảo.

“Vậy là ngươi thật sự muốn chết ? Được rồi, trẫm sẽ cho nhà ngươi tọai nguyện. Giờ thì mau lột quần áo ra đi...”

Trang Nhất miễn cưỡng im lặng, từ từ lột y phục trên người ra để lộ làn da bóng bẩy như em bé, tỏa ngát mùi bạch lan quyến rũ. Rồi bỗng, Bạch Đế đè chàng xuống thành giường, không sao thóat được. Chàng giật run bắn người khi Bạch Đế lướt lả đôi môi khắp cơ thể thể, rồi đặt điểm dừng trên đầu nhũ căng lên. Hắn ngậm nó thật chặt, đôi lúc lại dùng đầu lưỡi liếm nhẹ để lấy vị giác. Rồi sau đó, Bạch Đế dùng xích thằng buộc chặt tay và chân Trang Nhất vào thành giường, chuẩn bị cho cái trò chơi bệnh họan của hắn. Trang Nhất rên rỉ van xin sự khoan dung nhưng có lẽ bây giờ đã quá muộn... Hắn nắm chặt cái ấy đang dần cứng lên, từ từ dùng tay xốc nó nhằm tạo rung động và kích thích, Trang Nhất nhắm nghiền mắt lại, mặt đỏ bừng bừng...

“Bệ hạ... Xin đừng đùa với nó nữa... Ahhhh” - Rên rỉ.

Nghe Trang Nhất nói vậy, Bạch Đế càng chơi mạnh tay hơn, hắn càng làm mạnh bao nhiêu Trang Nhất càng suy sụp bấy nhiêu. Chàng rủa hắn chết quách cho rồi, cái thứ đê tiện đó thì sống nhởn nhơ làm chi nữa ? Khắp thân chàng run rẩy, mồ hôi tóat ra, hai chân bị trói tê cứng lại. Rồi những tinh dịch trắng từ từ chảy ra, bắn tung tóe vào thân thể chàng. Bạch Đế cúi xuống, liêm liếm chất nhờn trên cơ thể, rồi đặt môi lên hôn chàng... Chàng liền nhổ nước miếng vào mặt hắn một cách khinh bỉ, nước mắt thì cứ dàn ra. Khốn nạn thật, giờ mi muốn gì ở ta nữa đây ? Thôi thì cứ giết ta quách cho rồi, dở trò đốn mạt đó làm gì thế này...

Bạch Đế chẳng nói gì cả, còn cười đểu giả hơn. Hắn ép chàng chặt lại, cắn vào môi chàng khiến nó ứa máu, rồi lại đắm đuối hôn tiếp. Hắn còn bảo:

“Trả đũa nhé !”

Rồi hắn rút từ đâu ra một con dao nhỏ như cây châm thêu, đọan tách mông chàng ra, để lộ cả khe hở. Trang Nhất ngợ cả người ra vì sợ. Hắn chớp thời cơ, đâm mạnh rồi rạch vào nó một đường đủ làm cho máu tươi chảy ra.

“Khốn khiếp, bệ hạ đã làm gì thế này ?” - Trang Nhất gào lên.

“Một trò chơi làm tăng sự kịch tính không phải sẽ vui hơn sao ?” - Bạch Đế trả lời.

Đúng là không ai tàn nhẫn bằng Bạch Đế, ngay cả bạn tình còn không hề dung tha. Hắn nhét mạnh dương vật một cách tàn bạo vào khe hở rướm máu. Máu văng ra khắp giường cùng với chất tinh, khắp cơ thể Trang Nhất bủn rủn ra, liên tục run rẩy cơ mông. Bạch Đế liếm nhẹ vào mặt chàng, rồi liên tục thúc mạnh vật đó đâm sâu vào. Đã bị vết thương sâu, giờ còn thêm cái vật đó hòanh hành trong hậu môn khiến cho máu ra càng lúc càng nhiều. Có những lúc tưởng chừng như chàng đã kiệt lực và gần chết đi.

Nhưng sau một hồi, do sự co giật mạnh từ chàng nên những sợi chỉ trói tay đã từ từ dãn dần rồi đứt đi. Hai tay chàng được giải phóng, nhưng vẫn chịu áp lực từ Bạch Đế. Hắn nắm chặt tay chàng đè lộn ngược lại, vừa rút ra rồi lại thọc mạnh vật vào cái lỗ đó... có khi còn vuốt nhẹ lên phần tinh hòan của chàng đang co rúm lại vì những rung động xung quanh. Đầu hắn tựa vào lưng chàng, liên tục hôn nhẹ vào...

“Mùi thơm của khanh... Nó khiến trẫm bị kích thích...” - Hắn bảo.

Trang Nhất nhắm nghiền mắt rồi quay đầu đi để không phải nhìn thấy bộ dạng hả hê của Bạch Đế. Vừa đau đớn mà còn phải chịu xấu hổ thế này, Trang Nhất tự hỏi kiếp trước chàng gây tội ác nào mà giờ đây lại phải khốn đốn như thế. Sau gần một hồi hành xác chàng, hắn chán nên rút vật dương ra... Cái vật đó đỏ hỏn lên và dính đầy máu tanh. Bạch Đế cầm khăn mùi soa mà lau sạch máu dính ở trên nó. Đọan đỡ Trang Nhất đang nằm vật vả ở dưới lên, tháo chỉ trói ngay chân của chàng ra...

Bạch Đế đặt chàng vào lòng mình, rồi bắt chàng banh chân ra. Trang Nhất đỏ tái mặt, sợ lại bị hành hung thêm lần nữa nên vẫn lưỡng lự khép chặt chân lại. Thấy đối tượng không nghe lời, Bạch Đế liền dùng hết sức kéo xọac chân chàng ra. Rồi chọc hẳn mấy ngón tay vào cái lỗ vẫn còn rỉ máu đó. Trang Nhất mắt đỏ lên vì khóc, cả thân xác chàng nằm lả liệt ra, không sao cử động được. Từ từ, Bạch Đế nhẹ nhàng rút ngón tay ra, rồi dửng dưng dùng khăn lau máu trên cái khe đó.

“Đau lắm à ?”

“Bệ hạ còn phải hỏi...” - Trang Nhất thở dốc.

“Vậy mai trẫm kêu ngự y tới trị thương cho khanh... Bây giờ thì tiếp giấc đi... Coi như khanh đã làm rất tốt trong vụ cược này” - Bạch Đế nháy mắt ra hiệu.

Dù rất bất ngờ trước cửa chỉ của Bạch Đế, nhưng Trang Nhất vẫn mừng bởi vì chàng chưa chết, chỉ khốn là mông chàng giờ đây trở nên đau buốt từ sâu thẳm bên trong, cho đến tận bề mặt ở phía ngòai.

Bạch Đế lẳng lặng ôm chàng đè vật xuống, rồi từ từ khép hai hàng mi ngủ như một đứa trẻ. Trong lúc ngủ, hắn còn thì thào.

“Ta mất Hậu cung rồi... Nên giờ khanh sẽ trở thành thứ mua vui cho ta đó...”

Trang Nhất rùng mình và đinh ninh rằng chàng sẽ chết mất thôi, không phải lúc này thì cũng sẽ là một ngày không xa...

Trời gió sương lạnh, mọi vật lắng đọng không nghe thấy tiếng... Chỉ còn nghe được tiếng khóc thầm trong đêm khuya...

Lúc này ở tại Thiên cấm cung, Thiên Nhi công chúa đang ngồi trong phòng, nàng chợt ngẫm nghĩ.

“Chỉ hy vọng cái mùi bạch lan kia có thể chuốc mê Hòang Đế, khiến cho ngài ấy ngủ đi... May ra Trang Nhất mới thóat chết...”

Rồi nàng thổi nến để đi ngủ...

Giờ lại tiếp một câu chuyện khác tại Mã Quốc vào ngày sau vụ Mã Đế cưỡng bức Vân Tước công tử.

Chuyện gì cũng sẽ phải đến cả, dù Vân Tước có chịu xiêu lòng một đêm với Mã Đế thì đó cũng là do tác dụng của xuân dược mà ra... Có chàng trai nào lại dám sẵn sàng nằm xuống để một kẻ khác làm nhục thân xác của bản thân trong niềm hãnh diện đâu chứ ?

“Này... Đồ con ngựa ! Sao nhà ngươi không dậy mà cho ta ăn hả ?” - Vân Tước vả bồm bộp vào mặt Mã Đế khi ngài còn đang ngon giấc.

“Huh... Ngươi dậy rồi à ? Tối hôm qua ngủ có ngon không ?” - Mã Đế vươn vai lên tỉnh ngủ.

“Làm sao mà ngủ ngon được khi có cái thứ ngựa như nhà ngươi ngáy ầm ỉ ?” - Vân Tước cáu.

“Lạc Nhạn Hòang Hậu... Tối qua chắc mệt quá nên ta mới ngáy thôi mà... Nàng tha lỗi cho ta Ahahaha...”

“Cười cái gì ? Ai là nàng gì của ngươi ??? Muốn ta cắn chết hay không ?”

Thế là Vân Tước nhào vào táng cho Mã Đế mấy phát làm ngài ngã xuống dưới đất. Rồi chàng leo lên người ngài bụp thêm vài cái cho đỡ tức, thậm chí còn nắm tóc vàng của ngài giật giật. Tiếng động lớn làm kinh hãi đến bọn nô tỳ. Một cung nữ tò mò bước vào để xem có chuyện gì xảy ra bên trong, nhưng khi thấy người ngã sóng sòai trên nền đất là Hòang Đế đang bị một thanh niên trẻ đẹp ngồi trên người, thêm cả việc họ đang không một mảnh vải che thân. Nàng cung nữ kia mặt đỏ ửng lên, trầm ngâm đứng nhìn, rồi nàng che mũi bỏ chạy còn hét tóang lọan lên. Cận thần bước vào phòng.

“Bệ hạ... Ngài bị gì thế này ?”

Mã Đế thều thào.

“Trẫm... Trẫm bị người ta nhìn thấy rồi...”

“Con ngựa ngu ngốc kia... Tại lỗi của ngươi không chịu cài then cửa lại hết đấy...” - Vân Tước mắng.

“Bệ hạ... Vậy là lộ hết rồi ư...” - Cận thần ấp úng.

Cả hai người kia gật đầu mà sát khí tỏa ra tràn ngập. Tên cận thần giúp cho Mã Đế đứng dậy, giúp ngài mặc Hòang bào, rồi bảo.

“Bệ hạ còn nhớ mặt con tiện nữ kia không ?”

“Lúc đó trẫm bị nương tử đánh đau lắm nên chả nhớ gì hết...”

Vân Tước hét lên.

“Phải tìm cái con động vật ăn cỏ đó rồi cắn chết nó !!! Cứ để thế làm sao ta chịu nổi ?”

Thế là cuộc truy tìm cô nàng nô tỳ tội nghiệp ấy đã được diễn ra. Nếu ai bắt sống thì sẽ được thưởng một ngàn lượng vàng và ban thêm chức tước. Trong lúc mọi người đang ráo riết tìm kiếm thì cô nô tỳ nọ đang trốn nhui trốn nhủi trong xó bếp và đem chuyện này bỏ mối cho các bà tám, ông chín... Người nào người nấy sửng sốt và ngất ngây... Rồi tin đồn nhanh chóng lan rộng đến mức mà cả tòan dân thiên hạ đều biết. Mã Đế chỉ còn biết ôm đầu đau khổ, còn Vân Tước thì vẫn đang lùng sục mọi ngõ ngách trong Hòang Cung để cố gắng tìm ra “cái con vật ăn cỏ” kia để trừng trị.

Tin đồn này tiếp tục lan sang Nộ Quốc và cả Bạch Quốc.

Sau khi nghe được tin đó từ “bà thím” Liễu công công nhiều chuyện, Nộ Vương cười phá lên.

“Ahahaha... tên tướng cặn bã của ta bị bắt làm Hòang Hậu của tên vua ngựa... Mà tên đó cũng thật ngốc khi lại để lộ thân phận của nương tử, trái lại với bổn thượng ta đây...”

“VOIIII... Cái tên rác rưởi kia giờ không đâu lại để ý đến chuyện của người khác !!! Đến một ngày nào đó chuyện của ta và ngươi cũng bị lộ ra, lúc đó thử xem chúng ta có quê mặt như họ không ?” - Trầm Ngư Hòang Hậu cáu lên.

“Đã bảo với kế họach hòan hảo của ta... Chuyện này sẽ không bao giờ bị lộ !!!”

Trầm Ngư Hòang Hậu đạp ngài một phát, còn chửi thêm.

“Thế ngày trước, ai để cho tên Liễu công công bỏ mối chuyện riêng tư khi đang động phòng ấy hả ?”

Thấy Hòang Hậu thúc mạnh đôi chân vào người mình, Nộ Vương đập bàn hét lớn.

“Nàng dám phạm thượng hả ? Ta bụp cho nàng chết bây giờ !!”

“Cái đồ không biết hổ thẹn !!! Nam nhân không có quân tử... Ỷ mạnh hiếp yếu ta... Áhhh”

Nghe đến đó thôi, Nộ Vương liền đuổi theo, còn Trầm Ngư Hòang Hậu thì vén váy chạy như ma đuổi. Đi đến đâu Nộ Vương phá sập đồ đến đó, gặp cái gì vừa tay là ném cái đó vào Hòang Hậu ngay, thậm chí còn bưng cả ngai vàng lên mà ném vào nàng một cách tàn nhẫn... Cả hai làm triều đình lọan cào cào cả lên. Mấy quan lão tuổi thì thầm to nhỏ với nhau.

“Lũ trẻ thời nay thiệt là chả có phép tắc... Ai đời một vị Hòang Đế lại đi sổ sàng với Hòang Hậu trước mặt bàn dân thiên hạ thế này không ? Thế này thì còn ra thể thống gì nữa ?”

“Vợ chồng trẻ của người ta nó thế ! Các ông không biết gì mà cũng bày đặt khinh chê...” - Liễu công công cười cười.

Chuyện vẫn chưa hết đâu, kể từ khi chuyện lộ liễu đó xảy ra. Mỗi lần Mã Đế bước vào phòng là lại bị Vân Tước đuổi ra. Và Vân Tước đã coi cái phòng đó là của riêng, không cho ai đột nhập vào. Thương chàng và cũng sợ chàng nên Mã Đế đành cố gắng nhượng căn phòng đó lại cho chàng, ngày ngày sai người mang đồ ăn đặt trước cửa phòng.

“Ôi trời... Tại sao có lúc em lại thay đổi thế này ? Tính cách của em thay đổi như guồng xoay vậy... Ta biết phải làm sao đây ?” - Mã Đế tự hỏi.

Rồi chợt nhớ đến xuân dược sư phụ tặng, như một tia sáng lóe lên trong đầu. Mã Đế vội vã rút cái túi bột nhỏ trong tay áo ra. Nhân lúc không ai để ý, ngài liền bỏ thứ chất đó vào trong đồ ăn của Vân Tước. Miệng cười lờ lợ, hy vọng kế họach thành công.

Đêm hôm ấy, Mã Đế lại xách chăn nằm trước cửa phòng chờ Vân Tước, mặc cho các quan tướng cản ngăn. Trời đêm lạnh buốt giá thấu xương người, Mã Đế nằm co ro dưới nền đất trông thật thảm hại. Bỗng cánh cửa phòng từ từ hé mở, có ánh mắt ló ra nhìn chàng.

“Nhà ngươi vẫn ở đây à ?” - Vân Tước hỏi.

Mã Đế trả lời trong vô vọng.

“Ờ thì ta đang hy vọng ngươi thay đổi suy nghĩ và cho ta vào trong...”

Nghe thế, Vân Tước tung cửa ra và lôi sền sệt Mã Đế vào một cách thô bạo. Chàng còn mắng thêm.

“Mi dám bỏ rơi ta một mình trơ trọi trong phòng !!”

Mã Đế chẳng nói gì cả, cười cười hớn hở vì kế họach thành công dù bị chửi hơi nhiều. Vân Tước quẳng ngài nằm trên giường rồi từ từ cởi hết áo quần của ngài ra...

“Sao nhà ngươi không phục vụ ta ? Vua ngựa !!!”

“Ta là Hòang Đế ! Đáng lẽ người phải phục tùng ta phải là ngươi mới đúng !” - Mã Đế chép miệng lẳng lơ.

“Con động vật ăn cỏ khốn khiếp... Đồ có sẵn trước mắt mà ngươi lại không biết sử dụng... Đúng là một tên ngu ngốc...” - Vân Tước ngồi một góc óan trách.

Thấy thế, Mã Đế sán lại gần đằng sau lưng Vân Tước, rồi gục đầu vào vai chàng, thì thầm nho nhỏ.

“Trừ phi chịu chấp nhận làm vợ ta theo mọi danh nghĩa thì ta mới phục vụ cho ngươi được chứ, đúng không người đẹp ?”

“Con ngựa ngu ngốc... Con ngựa chết tiệt... Đồ xấu xa... Ta... Ta thuậ...n !” - Vân Tước nghẹn ngào.

Nghe đến đó thôi, Mã Đế liền đè vật chàng ra giường. Những ý nghĩ xấu xa xâm chiếm tâm trí ngài. Một tay nâng phần chân trái của chàng lên. Ngài liền thọc vật dương vào lỗ nhỏ đó làm Vân Tước khóc thét lên vì khóai cảm và đau đớn.

“Hãy nhớ lấy lời của ngươi đấy ! Với lại để chắc ăn hơn, ta sẽ để lại dấu hiệu cho ngươi phải nhớ việc này suốt đời”

Rồi Mã Đế kề răng vào cổ cắn nhẹ một phát, hiện ra nguyên dấu răng rất rõ. Vân Tước ôm chặt lưng ngài để không phải bị ngã. Trong cái đêm hôm ấy, tiếng thở dốc cùng tiếng rên rỉ liên tục cất lên. Cho đến khi gà gáy canh ba, liều thuốc bắt đầu mất tác dụng dần và Vân Tước đã quay về bản chất cũ... Thấy Mã Đế đang ôm chặt mình, hai tay vẫn đang nựng nịu phần ngực. Chàng cố cựa quậy để thóat ra, nhưng càng cố gắng thì lại càng bị siết chặt hơn. Càng vùng vẫy thì lại càng bị sờ mó. Rồi Mã Đế hỏi.

Tỉnh rồi à ? Liệu ngươi ngủ có yên giấc ?

Ahhh... Ngươi đểu cáng lắm ngươi biết không ?

Ừ... Ta biết chứ... Nhưng đó là vì bất đắc dĩ mà ta phải làm như thế...

Nếu chỉ vì bất đắc dĩ thôi... Thì tại sao tên đốn mạt xấu xa như ngươi lại làm nhục ta quá đáng như thế này...

Có lẽ là vì ta đã quá thương yêu ngươi chăng ?

Thương ư ? Yêu à ? Vậy những điều đó là gì...

Tình cảm khiến ta rung động trước đối tượng ta quan tâm...

Nhà ngươi là đồ điên...

Ta sẽ coi đó như một lời khen nàng dành cho ta... Hòang Hậu à...

Ai thèm làm Hòang Hậu của ngươi chứ...

Có nàng đã thừa nhận ta rồi mà... Đừng quên cái dấu răng đó...

Ta sẽ cắn chết ngươi...

Cổ ta là cổ trâu cổ ngựa nàng có cắn bao nhiêu thì ta cũng chả chết được... Giờ thì ngủ đi...

Ngươi... Ngươi...

Ngài ôm chặt chàng rồi ngủ đi. Mặc cho chàng vẫn cố gắng tìm cách thóat thân cho dù chuyện này thật sự là vô ích...

Vài ngày sau đó, Vân Tước cũng đã quen với sự có mặt của Mã Đế trong đời sống. Chàng đã làm theo ý của Mã Đế, đóng giả nữ nhi để làm Hòang Hậu. Tuy nhiên, ngài phải cho chàng quyền hành như vua chúa và được tham gia chuyện quốc sự... Chiều theo ý mỹ nhân, Mã Đế đành gật đầu tỏ ý thuận theo mặc cho quan lại phản đối kịch liệt. Thậm chí ngài còn bảo nếu ai cố chống lại lệnh là sẽ cho “Tứ mã phanh thây”, sống không tòan thân mà chết cũng chẳng trọn vẹn... Còn bắt tất cả phải coi Vân Tước là Hòang Hậu, cho dù Vân Tước là nam đi chăng nữa.

Do ảnh hưởng quá lớn từ chuyện của Mã Đế và Vân Tước, Vương tể tướng cha của Tiểu Ngừ đã quyết định bắt con mình lên xe hoa cho bằng được. Mặc cho Tiểu Ngừ quỳ xuống van xin.

“Phụ thân tha cho tiểu tử... Tiểu tử không muốn bị tên điêu ngoa đó hành hiếp đâu...”

“Tiểu Ngừ yêu quý của ta, hãy nhìn Mã đại ca của con mà xem. Hắn cũng chọn một nam nhân làm bạn đời trăm năm đấy thôi... Lòng ta đã quyết, có nói gì thì ta cũng chẳng quan tâm đâu...”

“Nhưng huynh ấy ở vị trí chủ đạo mà... Còn tiểu tử thì...”

“Không sao đâu. Ta sẽ bảo tên Lục nhẹ tay với con mà !”

Từ trước đến nay có bao giờ phụ thân lại ra vẻ dứt khóat như thế này đâu. Chàng rủa thầm óan trách ông già đó vì đã tự tiện sắp đặt chuyện hôn sự của mình. Rồi chợt thóang nghĩ đến thúc thúc, chàng đành cố thử tiến cung. Trên đường vào cung, chàng vừa đi vừa tức tưởi trong nước mắt, rồi bỗng dưng lại đụng nhầm phải một ai đó.

“Voiii... Đi không biết nhìn đường hả ? Thằng nhãi...” - Người đó thét lên.

“Hichic... Xin lỗi huynh... Tại đệ cẩu thả nên chẳng để ý gì...” - Tiểu Ngừ sụt sùi cúi đầu.

“Thôi ta cũng chẳng chấp cái thứ thối tha trên đường... Nhưng tại sao ngươi lại dàn dụa trong nước mắt thế này ?”

Tiều Ngừ ngước mặt lên và nhìn thấy Trầm Ngư Hòang Hậu mặt đầy sát khí cùng đám cung nữ đang đứng trước mặt mình. Chàng hốt hỏang quỳ xuống.

“Hòang Hậu nương nương... Thần có mắt mà như kẻ đui mù nên lỡ xưng hô với nương nương sai phép sai tắc... Cầu mong nương nương bỏ qua cho hạ thần...”

“Không sao... Nhà ngươi gọi thế cũng chẳng tội tình gì đâu...” - Trầm Ngư Hòang Hậu thở dài.

Rồi nàng mời Tiểu Ngừ vào trà phòng ngồi thưởng thức đàm đạo. Tiều Ngừ mắt đỏ hoe ngồi kể lễ...

“Số là phụ thân hạ thần ép gã hạ thần cho Lục quốc sư. Mà tên đó thì dâm tà giống cái bản thơ quỷ quái mà hắn bắt đệ tử tấu lên cho hạ thần nghe. Tên đó thật vô liêm sĩ, chả có chút trượng phu nào nên thần sợ khi làm nương tử của hắn sẽ bị hắn hành hạ... Chẳng thà thần chết đi còn hơn...”

Nghe chuyện của Ngừ sao hòan cảnh nó éo le giống của nàng. Trầm Ngư liền đặt tay xoa lên đầu Tiểu Ngừ, mặc cho chàng ngỡ ngàng đực cả mặt ra. Nàng bảo.

“Nói thật thì ta cũng là nam nhân giống ngươi. Nhưng thiên lý éo le khiến ta bị tên khốn Đạo Hài coi như một món hàng để hắn trao cho lão Hòang Đế kia. Giờ ta chẳng khác nào một con ả mua vui cho người ta...Cảm giác của ngươi ta đều hiểu thấu tất...”

“Nương nương... thật sự là nam nhân ư ?”

Rồi Trầm Ngư Hòang Hậu lột y phục ra khoe ngực trần. Còn bảo thêm.

“Như thế này thì ngươi tin ta rồi chứ !”

Rất sửng sốt trước sự việc vừa rồi, Tiểu Ngừ lắp bắp...

“Vâng thưa nương nương... Nhưng tại sao thúc thúc lại chọn một nam nhân làm Hòang Hậu thế này ?”

Trầm Ngư Hòang Hậu mặc lại áo mà bảo rằng:

“Liệu tên tiểu tử nhà ngươi có nghe đến tích “Ngũ Nguyền” bao giờ chưa ?”

“Dạ thưa... chưa ạ...”

Hòang Hậu hớp trà rồi cất cao giọng mà kể.

“Đã từ rất lâu rồi, dân gian có tương truyền rằng, vì đắc tội với thần tiên ở trên trời, mà Tiên Đế ngày trước, cũng là nghĩa phụ của Nộ Vương đã bị nguyền rủa bởi năm lời nguyền độc đoan. Những lời nguyền đó đã được ghi vào truyền thuyết qua bài thơ này.

]Tự truyền rằng, có vị Hòang Đế nọ.
Không lễ đạo, bất kính với thiên tiên
Thiên tiên phạt hắn ngũ điều
Nhất, không thọ được bao nhiêu
Hòang tiền chờ sẵn, đón người vào ngay
Nhì, duyên thái tử lần đần
Khinh khi sắc nữ, ái tình dở dang.
Tam, triều không vững cơ đồ
Nghịch tử bất hiếu chiếm ngôi phụ hòang.
Tứ, thì vào khỏang thu sang
Giặc ngòai đến phá, điêu tan quốc nhà
Ngũ, thì đau đớn đỗi thay
Máu rơi nền đất, khóc than cho người...


[Trích Thơ tự chế]

Người ta đã từng bảo “Đời cha ăn mặn thì đời con khát nước”, trong cả năm lời nguyền trên nếu như Tiên Đế thuở trước không mắc phải, thì đến đời tiểu tử của hắn sẽ phải gánh chịu hậu quả thay cho phụ thân. Và nghe người ta đồn rằng lời nguyền đó sẽ chấm dứt ngay khi có một thế lực mạnh can thiệp vào tà khí của nó.

Nghe đến thế ngươi đã hiểu chưa ?”

Tiểu Ngừ trả lời:

“Thần hiểu rồi... Nhưng nếu thúc thúc không ưa nữ sắc vậy hà cớ chi lại bắt nương nương làm Hòang Hậu...”

“VOIII... Ai mà biết lòng hắn thế nào... Chỉ biết tên khốn đó ngày nào cũng lăn ta ra giường rồi hành xử thô bạo với ta... Coi ta như con điếm của hắn thì có... Cách đây vài tuần còn đuổi đánh ta...” - Trầm Ngư cáu tiết.

“Nếu Hòang Hậu nương nương đã khổ sở như thế. Vậy chắc tại hạ sẽ còn khổ gấp trăm lần...” - Tiểu Ngư dụi mặt vào tay, khóc lóc.

Thấy vậy, Trầm Ngư Hòang Hậu bảo.

“Làm nam nhi khóc lóc như thế sẽ bị kẻ khác khinh thường. Ta bị hành hiếp cũng chẳng bao giờ rơi lệ trước mặt người ta, ít nhất thì cũng chỉ than thương khóc thầm trong lòng thôi... Để không phải nhìn thấy kẻ thứ hai có số phận bi đát giống ta và cũng để trả thù tên Lục Đạo Hài, thì ta sẽ quyết giúp ngươi...”

Tiểu Ngừ vội trấn tỉnh trước một tia sáng hy vọng, cười hớn hở.

“Thần đội ơn nương nương... Công của nương nương thần sẽ chẳng bao giờ quên.”

Chú thích:

#Xích thằng: Sợi chỉ đỏ (Xích: đỏ, thằng: sợi chỉ)

ND Chap 9: Một đêm trăng, Hòang Đế - Hòang Hậu bị hai kẻ nhiều chuyện phá rối... Kế họach của Trầm Ngư bất thành, Tiểu Ngừ miễn cưỡng lên xe hoa. Nhưng vô tình lại làm quen được với Chuẩn Nhân và Sơn Bản, hai người này đã quyết giúp chàng trốn đi. Đạo Hài và Luân Hồi ráo riết săn đuổi...



Chữ ký của Kam-tan

Tài sản của Kam-tan

Tài sản
Tài sản:



Được sửa bởi Heiwajima Chiavarone ngày Sun Nov 20, 2011 4:56 pm; sửa lần 6.

Alisa_Kito
Alisa_Kito
Hiện:
Gà công nghiệp
 Gà công nghiệp
Tổng số bài gửi Tổng số bài gửi : 450
$C8 $C8 : 453
Điểm cảm ơn Điểm cảm ơn : 3
Ngày sinh Ngày sinh : 03/12/2000
Bài gửiTiêu đề: Re: [Fanfiction] [KHR] Truyền Kỳ Tam Quốc [Fanfiction] [KHR] Truyền Kỳ Tam Quốc - Page 3 EmptySun Nov 20, 2011 3:55 pm
chap mới kìa

yaoi 10051 và D18 :">

ôi không chuyện bị lộ rồi
nhưng cũng thú vị cười lăn lộn

đúng đó Tsuna noi gương theo anh Dino để lên xe hoa với anh Mukuro đi cười lăn lộn
344 ơi lòi bí mật lun đi để hoài chả vui tí nào cười lăn lộn noi theo D18 lun nhá cười lăn lộn


Trích dẫn :
Một cô gái nằn đó, thân thể không còn một manh vải che thân trần.
mảnh

Trích dẫn :
Trang Nhất miễn cưỡng im lặng, từ từ lột y phục trên người ra để lộ làn da bóng bẩy như em bé, tỏa ngát mùi bạch lan quyến rủ.
rũ

Trích dẫn :
“Huh... Ngươi dậy rồi à ? Tôi hôm qua ngủ có ngon không ?” - Mã Đế vươn vai lên tỉnh ngủ.
Tối

Trích dẫn :
“Thế ngày trước, ai để cho tên Liễu công công bỏ mối chuyện riêng tư khi đang động phòng ấy hả ?”
mỗi
Trích dẫn :
thì ta đang hy vọng ngươi thay đổi suy nghĩ và cho ta vào trong...”



Chữ ký của Alisa_Kito

Tài sản của Alisa_Kito

Tài sản
Tài sản:


Kam-tan
Kam-tan
Hiện:
.
.
Tổng số bài gửi Tổng số bài gửi : 1368
$C8 $C8 : 1290
Điểm cảm ơn Điểm cảm ơn : 92
Ngày sinh Ngày sinh : 21/11/1997
Bài gửiTiêu đề: Re: [Fanfiction] [KHR] Truyền Kỳ Tam Quốc [Fanfiction] [KHR] Truyền Kỳ Tam Quốc - Page 3 EmptySun Nov 20, 2011 4:45 pm
Từ "manh" với từ "mối" là ta cố tình ghi như thế mà *cắn răng*

đâu có sai chính tả đâu =x=

Về đổi bàn phím đây *cắn răng*



Chữ ký của Kam-tan

Tài sản của Kam-tan

Tài sản
Tài sản:


Trình Tử Chu
Trình Tử Chu
Hiện:
Gà con
 Gà con
Tổng số bài gửi Tổng số bài gửi : 171
$C8 $C8 : 0
Điểm cảm ơn Điểm cảm ơn : 0
Ngày sinh Ngày sinh : 01/01/1991
Bài gửiTiêu đề: Re: [Fanfiction] [KHR] Truyền Kỳ Tam Quốc [Fanfiction] [KHR] Truyền Kỳ Tam Quốc - Page 3 EmptySun Nov 20, 2011 5:09 pm
chương sau nhớ bỏ 6927 vào nhớ cậu cười lăn lộn

cờ mờ beta chính tả của cậu đâu cười lăn lộn



Chữ ký của Trình Tử Chu

Tài sản của Trình Tử Chu


Anonymous
Khách vi
Hiện:
Khách viếng thăm
Bài gửiTiêu đề: Re: [Fanfiction] [KHR] Truyền Kỳ Tam Quốc [Fanfiction] [KHR] Truyền Kỳ Tam Quốc - Page 3 EmptySun Nov 20, 2011 5:58 pm
Chap này thú vị ra phết đếy ~

Chàng giỏi lém ah ~ yêu thế

Màk nó có ngắn đâu~ Dài kinh hoàng ~~~~

Ta đọc 15' mới xong ~~~~


Chữ ký của Khách vi

Tài sản của Khách vi


Okomi Eba
Okomi Eba
Hiện:
Oko-san
Oko-san
Tổng số bài gửi Tổng số bài gửi : 1301
$C8 $C8 : 550
Điểm cảm ơn Điểm cảm ơn : 8
Ngày sinh Ngày sinh : 01/05/1998
Bài gửiTiêu đề: Re: [Fanfiction] [KHR] Truyền Kỳ Tam Quốc [Fanfiction] [KHR] Truyền Kỳ Tam Quốc - Page 3 EmptySun Nov 20, 2011 6:07 pm
chính tả...chính tả.....
*lắc đầu*
phông chữ xanh hơi khó đọc...
*dụi*
hay lắm á Gil....
cố phát huy cái khả năng mà máu B ban cho cậu đi... cười lăn lộn


Chữ ký của Okomi Eba

Tài sản của Okomi Eba

Tài sản
Tài sản:


Kasumi Kaio
Kasumi Kaio
Hiện:
Gà cao cấp
 Gà cao cấp
Tổng số bài gửi Tổng số bài gửi : 636
$C8 $C8 : 758
Điểm cảm ơn Điểm cảm ơn : 2
Ngày sinh Ngày sinh : 09/05/1995
Bài gửiTiêu đề: Re: [Fanfiction] [KHR] Truyền Kỳ Tam Quốc [Fanfiction] [KHR] Truyền Kỳ Tam Quốc - Page 3 EmptySun Nov 20, 2011 9:51 pm
Gillllllllllllll ~ TÔI YÊU CẬU ~ THẦN TUƯỢNG CỦA TÔI ~ [Fanfiction] [KHR] Truyền Kỳ Tam Quốc - Page 3 Cole%20qq%20speed%20girl%20010

YAOI 10051 ~ D18 KÌA ~ (thật ra là SM cơ) ~ [Fanfiction] [KHR] Truyền Kỳ Tam Quốc - Page 3 Cole qq speed girl 001

10051 ~ SM ~[Fanfiction] [KHR] Truyền Kỳ Tam Quốc - Page 3 Cole qq speed girl 001 ~ D18 nữa kìa ~ tình thương mếm thương quá đi à ~ [Fanfiction] [KHR] Truyền Kỳ Tam Quốc - Page 3 Cole qq speed girl 003 ~

*Fg mode on* ~ *đập bàn đập ghế* ~ Keyboarmashing* ~][Fanfiction] [KHR] Truyền Kỳ Tam Quốc - Page 3 Cole qq speed girl 003

chương sau cùng cói màn lên xe hoa à cảnh động phòng hoa chúc của Cá chan và Dứa sama ~ tôi mún thấy cảnh động phòng hoa chúc cơ ~ [Fanfiction] [KHR] Truyền Kỳ Tam Quốc - Page 3 Cute_smiley16 ~

chương này 44 cứ như anh trai đang nói chuyện với em trai zậy ~ nghe anh ấy kể tội anh ấy quá ~ [Fanfiction] [KHR] Truyền Kỳ Tam Quốc - Page 3 Cute_smiley19 (nhưng tội anh SM đâu mà tụi em coi ) ~

chương 7 chưa cmt ~ bây giờ cmt ~

một câu thôi ~ đề nghị tìm beta ~

"Giấu" chứ ko phải là "Dấu" ~

chương 8:

Trích dẫn :
Chàng đặt đít ngồi xuống Long sàng

=> từ ngữ sao dân dã thế ~

cho hỏi ~ châm thêu là cái chi mô ~

thế là xong ~ chờ chương 9 ~ cố lên ~


Chữ ký của Kasumi Kaio

Tài sản của Kasumi Kaio

Tài sản
Tài sản:


Sakura Reed
Sakura Reed
Hiện:
Trứng gà
Trứng gà
Tổng số bài gửi Tổng số bài gửi : 61
$C8 $C8 : 0
Điểm cảm ơn Điểm cảm ơn : 0
Ngày sinh Ngày sinh : 14/05/1999
Bài gửiTiêu đề: Re: [Fanfiction] [KHR] Truyền Kỳ Tam Quốc [Fanfiction] [KHR] Truyền Kỳ Tam Quốc - Page 3 EmptyMon Nov 21, 2011 4:34 pm
Sao truyện của Gil lại có nhiều đoạn nóng thế nhỉ
nhưng vẫn thích cười nhăn răng
sáng tác típ nha!


Chữ ký của Sakura Reed

Tài sản của Sakura Reed


Kasumi Kaio
Kasumi Kaio
Hiện:
Gà cao cấp
 Gà cao cấp
Tổng số bài gửi Tổng số bài gửi : 636
$C8 $C8 : 758
Điểm cảm ơn Điểm cảm ơn : 2
Ngày sinh Ngày sinh : 09/05/1995
Bài gửiTiêu đề: Re: [Fanfiction] [KHR] Truyền Kỳ Tam Quốc [Fanfiction] [KHR] Truyền Kỳ Tam Quốc - Page 3 EmptyMon Nov 21, 2011 8:26 pm
thì Gil đã để ~ R18 ngay đầu truyện mà ~

mà đọc R18 nó thú hơn ~

tôi bệnh lắm rồi ~ cười lăn lộn


Chữ ký của Kasumi Kaio

Tài sản của Kasumi Kaio

Tài sản
Tài sản:


Anonymous
Khách vi
Hiện:
Khách viếng thăm
Bài gửiTiêu đề: Re: [Fanfiction] [KHR] Truyền Kỳ Tam Quốc [Fanfiction] [KHR] Truyền Kỳ Tam Quốc - Page 3 EmptySat Jun 09, 2012 9:03 pm
Lôi lên cười lăn lộn Bạn là bạn chờ hết nổi cái fic này rồi cười lăn lộn Chồng ơi cười lăn lộn Anh hãy chịu khó viết tiếp cho em đọc đi cười lăn lộn Không thì cứ spoil riêng ngoài YH cho nó lẹ vậy cười lăn lộn Chứ chờ anh kiểu này, em thành hươu cao cổ mất cười lăn lộn


Chữ ký của Khách vi

Tài sản của Khách vi


Mizu_Lucifer
Mizu_Lucifer
Hiện:
Mizu-chan~
Mizu-chan~
Tổng số bài gửi Tổng số bài gửi : 2008
$C8 $C8 : 1363
Điểm cảm ơn Điểm cảm ơn : 15
Ngày sinh Ngày sinh : 10/11/1998
Bài gửiTiêu đề: Re: [Fanfiction] [KHR] Truyền Kỳ Tam Quốc [Fanfiction] [KHR] Truyền Kỳ Tam Quốc - Page 3 EmptySat Jun 09, 2012 9:09 pm
coi lại cái bài đầu của nii thì em thấy cái này ~
Trích dẫn :
7 Guardian nhà Vongola (nhóm anti triều đình lâm thời, tên là... có ai biết tiếng hán việt của con sò là gì không ????)
em đi hỏi pp thì pp bảo con sò hán việt là chữ "Bối" ~


Chữ ký của Mizu_Lucifer

Tài sản của Mizu_Lucifer

Tài sản
Tài sản:


Kam-tan
Kam-tan
Hiện:
.
.
Tổng số bài gửi Tổng số bài gửi : 1368
$C8 $C8 : 1290
Điểm cảm ơn Điểm cảm ơn : 92
Ngày sinh Ngày sinh : 21/11/1997
Bài gửiTiêu đề: Re: [Fanfiction] [KHR] Truyền Kỳ Tam Quốc [Fanfiction] [KHR] Truyền Kỳ Tam Quốc - Page 3 EmptySat Jun 09, 2012 10:31 pm
Thi xong đi, đang mần từ từ nè.
Tuy nhiên để giảm tại tôi bỏ bớt vài cặp nhé. Viết mỗi 344 với D18, 10051 là muốn chết queo rồi cười lăn lộn


Chữ ký của Kam-tan

Tài sản của Kam-tan

Tài sản
Tài sản:


Anonymous
Khách vi
Hiện:
Khách viếng thăm
Bài gửiTiêu đề: Re: [Fanfiction] [KHR] Truyền Kỳ Tam Quốc [Fanfiction] [KHR] Truyền Kỳ Tam Quốc - Page 3 EmptySat Jun 09, 2012 10:35 pm
Tưởng anh thích 344 với 8059 chớ? >x< Giảm tải sao >x<

Thế bỏ 6927 với 8059 hửm? >x< Vậy thỉnh thoảng chen vài cảnh nhóe >x<



Chữ ký của Khách vi

Tài sản của Khách vi


Kam-tan
Kam-tan
Hiện:
.
.
Tổng số bài gửi Tổng số bài gửi : 1368
$C8 $C8 : 1290
Điểm cảm ơn Điểm cảm ơn : 92
Ngày sinh Ngày sinh : 21/11/1997
Bài gửiTiêu đề: Re: [Fanfiction] [KHR] Truyền Kỳ Tam Quốc [Fanfiction] [KHR] Truyền Kỳ Tam Quốc - Page 3 EmptySat Jun 09, 2012 10:37 pm
À 8059, là SA, một phân cảnh YA. cười lăn lộn
6927 SA, bựa...
Riêng 10051 mai mốt sẽ không có YA nữa, 51 đi đào tẩu rồi ==


Chữ ký của Kam-tan

Tài sản của Kam-tan

Tài sản
Tài sản:


kitarou
kitarou
Hiện:
Gà rừng
 Gà rừng
Tổng số bài gửi Tổng số bài gửi : 526
$C8 $C8 : 165
Điểm cảm ơn Điểm cảm ơn : 16
Ngày sinh Ngày sinh : 25/05/1998
Bài gửiTiêu đề: Re: [Fanfiction] [KHR] Truyền Kỳ Tam Quốc [Fanfiction] [KHR] Truyền Kỳ Tam Quốc - Page 3 EmptySat Jun 09, 2012 10:47 pm
chạp 9. Khi nào mới ra???


Chữ ký của kitarou

Tài sản của kitarou

Tài sản
Tài sản:


Anonymous
Khách vi
Hiện:
Khách viếng thăm
Bài gửiTiêu đề: Re: [Fanfiction] [KHR] Truyền Kỳ Tam Quốc [Fanfiction] [KHR] Truyền Kỳ Tam Quốc - Page 3 EmptySat Jun 09, 2012 10:49 pm
*Lăn lăn tròn tròn* Chờ đợi, chờ đợi, tiếp tục chờ đợi cười lăn lộn Kiên nhẫn, kiên nhẫn, tiếp tục kiên nhẫn cười lăn lộn

Khi nào ra thì biết sau, chứ hỏi thì làm sao author biết được cười lăn lộn Người ta còn bận học mà cười lăn lộn



Chữ ký của Khách vi

Tài sản của Khách vi


kitarou
kitarou
Hiện:
Gà rừng
 Gà rừng
Tổng số bài gửi Tổng số bài gửi : 526
$C8 $C8 : 165
Điểm cảm ơn Điểm cảm ơn : 16
Ngày sinh Ngày sinh : 25/05/1998
Bài gửiTiêu đề: Re: [Fanfiction] [KHR] Truyền Kỳ Tam Quốc [Fanfiction] [KHR] Truyền Kỳ Tam Quốc - Page 3 EmptySat Jun 09, 2012 10:58 pm
hơ hơ.
Học hè ạ, bây h mới có 11h à.


Chữ ký của kitarou

Tài sản của kitarou

Tài sản
Tài sản:


Kam-tan
Kam-tan
Hiện:
.
.
Tổng số bài gửi Tổng số bài gửi : 1368
$C8 $C8 : 1290
Điểm cảm ơn Điểm cảm ơn : 92
Ngày sinh Ngày sinh : 21/11/1997
Bài gửiTiêu đề: Re: [Fanfiction] [KHR] Truyền Kỳ Tam Quốc [Fanfiction] [KHR] Truyền Kỳ Tam Quốc - Page 3 EmptySat Jun 09, 2012 11:00 pm
Thi tốt nghiệp cấp 2 thì có cười lăn lộn


Chữ ký của Kam-tan

Tài sản của Kam-tan

Tài sản
Tài sản:


Sponsored content
Hiện:

Bài gửiTiêu đề: Re: [Fanfiction] [KHR] Truyền Kỳ Tam Quốc [Fanfiction] [KHR] Truyền Kỳ Tam Quốc - Page 3 Empty



Chữ ký của Sponsored content

Tài sản của Sponsored content

[Fanfiction] [KHR] Truyền Kỳ Tam QuốcXem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang
Trang 3 trong tổng số 4 trangChuyển đến trang : Previous  1, 2, 3, 4  Next
* Viết tiếng Việt có dấu là tôn trọng người đọc.
* Chia sẻ bài sưu tầm có ghi rõ nguồn là tôn trọng người viết.
* Thực hiện những điều trên là tôn trọng chính mình.
-Nếu chèn smilies có vấn đề thì bấm a/A trên phải khung viết bài
Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
 :: 

Fanclub

 :: 

Shounen ai / Yaoi

 :: 

Fanfiction

-
Free forum | ©phpBB | Free forum support | Báo cáo lạm dụng | Cookies | Thảo luận mới nhất