Trang ChínhLatest imagesTìm kiếmĐăng kýĐăng Nhập
3963 Số bài - 20%
[Fanfiction] [KHR] Truyền Kỳ Tam Quốc I_vote_lcap[Fanfiction] [KHR] Truyền Kỳ Tam Quốc I_voting_bar[Fanfiction] [KHR] Truyền Kỳ Tam Quốc I_vote_rcap 
Fullmoon (3963)
3112 Số bài - 16%
[Fanfiction] [KHR] Truyền Kỳ Tam Quốc I_vote_lcap[Fanfiction] [KHR] Truyền Kỳ Tam Quốc I_voting_bar[Fanfiction] [KHR] Truyền Kỳ Tam Quốc I_vote_rcap 
Butchi (3112)
2008 Số bài - 10%
[Fanfiction] [KHR] Truyền Kỳ Tam Quốc I_vote_lcap[Fanfiction] [KHR] Truyền Kỳ Tam Quốc I_voting_bar[Fanfiction] [KHR] Truyền Kỳ Tam Quốc I_vote_rcap 
Mizu_Lucifer (2008)
1867 Số bài - 9%
[Fanfiction] [KHR] Truyền Kỳ Tam Quốc I_vote_lcap[Fanfiction] [KHR] Truyền Kỳ Tam Quốc I_voting_bar[Fanfiction] [KHR] Truyền Kỳ Tam Quốc I_vote_rcap 
Afuro (1867)
1752 Số bài - 9%
[Fanfiction] [KHR] Truyền Kỳ Tam Quốc I_vote_lcap[Fanfiction] [KHR] Truyền Kỳ Tam Quốc I_voting_bar[Fanfiction] [KHR] Truyền Kỳ Tam Quốc I_vote_rcap 
Con Cáo (1752)
1686 Số bài - 8%
[Fanfiction] [KHR] Truyền Kỳ Tam Quốc I_vote_lcap[Fanfiction] [KHR] Truyền Kỳ Tam Quốc I_voting_bar[Fanfiction] [KHR] Truyền Kỳ Tam Quốc I_vote_rcap 
Ocean Eyes (1686)
1645 Số bài - 8%
[Fanfiction] [KHR] Truyền Kỳ Tam Quốc I_vote_lcap[Fanfiction] [KHR] Truyền Kỳ Tam Quốc I_voting_bar[Fanfiction] [KHR] Truyền Kỳ Tam Quốc I_vote_rcap 
Tiểu Yến (1645)
1368 Số bài - 7%
[Fanfiction] [KHR] Truyền Kỳ Tam Quốc I_vote_lcap[Fanfiction] [KHR] Truyền Kỳ Tam Quốc I_voting_bar[Fanfiction] [KHR] Truyền Kỳ Tam Quốc I_vote_rcap 
Kam-tan (1368)
1309 Số bài - 7%
[Fanfiction] [KHR] Truyền Kỳ Tam Quốc I_vote_lcap[Fanfiction] [KHR] Truyền Kỳ Tam Quốc I_voting_bar[Fanfiction] [KHR] Truyền Kỳ Tam Quốc I_vote_rcap 
Anita (1309)
1301 Số bài - 7%
[Fanfiction] [KHR] Truyền Kỳ Tam Quốc I_vote_lcap[Fanfiction] [KHR] Truyền Kỳ Tam Quốc I_voting_bar[Fanfiction] [KHR] Truyền Kỳ Tam Quốc I_vote_rcap 
Okomi Eba (1301)

Các bài gửi mới nhấtNgười gửi cuối
ENKA
ENKA
Butchi
Cà Chua
Butchi
Butchi
Butchi
Ocean Eyes
Ocean Eyes
Ocean Eyes

[Fanfiction] [KHR] Truyền Kỳ Tam QuốcXem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down
Chuyển đến trang : 1, 2, 3, 4  Next
Tác giả

Kam-tan
Kam-tan
Hiện:
.
.
Tổng số bài gửi Tổng số bài gửi : 1368
$C8 $C8 : 1290
Điểm cảm ơn Điểm cảm ơn : 92
Ngày sinh Ngày sinh : 21/11/1997
Bài gửiTiêu đề: [Fanfiction] [KHR] Truyền Kỳ Tam Quốc [Fanfiction] [KHR] Truyền Kỳ Tam Quốc EmptyWed Nov 02, 2011 11:59 am
Nợ vẫn hoàn nợ, viết cho mọi người coi đỡ sầu.

Author: Lý Thiên Mã
Fandom: Kateikyoushi Hitman Reborn
Disclaimers: Các nhân vật trong truyện thuộc về Akira Amano, Tam Quốc Chí thì thuộc về nhân dân Trung Hoa, các chi tiết khác thì cảm ơn các sử thi văn học như Hòang Lê Nhất Thống Chí hoặc Thủy Hử...
Pairing: tổng hợp
Categories: Humor, Comedy, Romance, Yaoi...
Rating: R18
Warning: OOC, Yaoi
Status: vẫn đang viết
Các chi tiết và địa danh là tự bịa hết ráo...

Những tên của chap đầu là chưa chính thức, sau này sẽ sửa mấy cái tên đó lại. Mọi người đừng thắc mắc. Danh sách tên đã nghỉ ra, ai có đóng góp gì thì cứ nói với mình.

7 Guardian nhà Vongola (nhóm anti triều đình lâm thời, tên là... có ai biết tiếng hán việt của con sò là gì không ????)


-Vương Tiểu Ngừ (27)
-Ngục Tự Chuẩn Nhân (59)
-Vũ Sơn Bản (80)
-Vân Tước Cung Di (18) aka Lạc Nhạn Hòang Hậu [sau này]
-Lục Đạo Hài (69) aka Lục Quốc sư
-Tiểu Ngưu Tinh (Lambo 10 năm sau)
-Nguyên Xuyên Liễu Bình (33)

7 người trong Varia (thuộc thành viên chủ chốt của “Hắc Qủy” Bang ngày trước)

-Nộ Vương (3)
-Cao Ngạo (44) aka Trầm Ngư Hòang Hậu
-Qủy Đao (Belphegor) ~> tên chưa chính thức..., biệt danh "Hoàng Tử Cắt Rạch"
-Liễu công công (Lussuria)
-Lê Vỹ (Levi)
-Lộc Tài thượng thư (Mammon) ~> lý do để tên như thế vì trong tiếng anh Mammon có nghĩa là tiền tài. Trong giang hồ thì người ta lại gọi hắn là Xà thuật sĩ.
-Tiểu Ngáo Ộp (nghĩa: Ma con)(Fran) ~ tên chưa chính thức, thật ra là cái tên này sẽ thành biệt danh mà Lục Đạo gọi đệ tử... [tên thật Nhị Lục]

7 Arcobaleno (thiếu tên của Collonelo và Verde, cả Lal Mirch nữa)

-Thiên Nhi tiểu thư (Uni)
-Luân Hồi cao nhân (Reborn)
-Xà thuật sĩ (Viper)
-Phong sư phụ (Fon) ~> đệ nhất về chiến đấu bằng thể thuật
-Cốt Lâu giáo chủ (Skull) ~> giáo chủ phái Bạch Tu (chưa hiểu)
-...
-...

3 chấm có nghĩa là chưa nghĩ ra

Millefiore Famiglia (trong fic sẽ gọi là “Vạn Hoa” bang)

-Bạch Lan Đế (100)
-Trang Nhất Tể Tướng (51) aka Tu Hoa Hòang Hậu [Bạch Lan tự suy diễn]
-Thiên Nhi tiểu thư (Uni)
-...
-...
-...

Kokuyo Gang (trong này có thể gọi là nhóm...) (thiếu tên của Ken và Chikusa)

-Lục Đạo Hài (69)
-Mỹ Mỹ cô nương (M.M)
-Tiểu Thanh Bình (96) nghệ danh giang hồ "Sương Mù Độc"
-...
-...
-Tiểu Ngáo (Fran)

Tứ đại mỹ nhân [dành cho nữ gốc] ~> thiếu nữ trầm trọng

-Độc Dược cô cô (Bianchi)
-Đông Băng (Suzuki Adelheid)
-...
-...

Ngũ đại kỳ tài [nói tóm lại là nhóm không bao giờ bị đè]

-Luân Hồi
-Nộ Vương (3)
-Mã Đế (D)
-Bạch Lan Đế (100)

7 nhân vật nổi tiếng lừng lẫy (tạm thời gọi là chưa đến nên chưa cho biết tên)

-Dưa Cát Lượng (Daemon Spade)
-Ngục Tự Chuẩn Nhân (G.)

Nhóm của quan Tể Tướng (trong manga gọi là CEDEF ấy)

-Tể Tướng (Iemitsu Sawada) ~ chưa nghĩ ra được tên
-Tiểu Hùng (Basil) ~ nhờ công của ông Bas mới nghĩ ra được tên này
-...
-...
-...

Nhóm nhà Shimon (hiện thời thật sự chưa có ý tưởng gì nhiều)

-...
-...
-...
-Đông Băng (Suzuki Adelheid)
-...
-...
-...

Một số nhân vật khác

-Tiểu Nhạn (Hibird)
-Tiểu Quy (Enzo)
-Xuân Nhi (Haru) ~ tên chưa chính thức

Chưa có tên cho Leon =x=


Lời nói đầu của tác giả (đọc kỹ nhé):

Vào đầu thế kỷ XYZ trước công nguyên, tại Trung Hoa tự ngày xưa có ba nước là Mã, Nộ, Bạch. Ba nước này quan hệ luôn không tốt với nhau, thường xuyên muốn xâu xé lẫn nhau để làm thuộc địa từ thưở nào, những cuộc chiến và những kế họach chinh phục liên tục được diễn ra, tạo nên những truyền kỳ lan man, những anh hùng rơm chính cống, những sử thi òai hùng trong ngoặc kép đã mở ra một trang truyện khôi hài. Hy vọng mọi người thưởng thức “siêu phẩm” này của ta.

Những chap trước nên quay về forum cũ mà coi lại hộ ta [Fanfiction] [KHR] Truyền Kỳ Tam Quốc 3573983318 Nếu cần thì rảnh ta post qua đây



Chữ ký của Kam-tan

Tài sản của Kam-tan

Tài sản
Tài sản:



Được sửa bởi Okami ngày Sat Jun 09, 2012 10:43 pm; sửa lần 17.

Kam-tan
Kam-tan
Hiện:
.
.
Tổng số bài gửi Tổng số bài gửi : 1368
$C8 $C8 : 1290
Điểm cảm ơn Điểm cảm ơn : 92
Ngày sinh Ngày sinh : 21/11/1997
Bài gửiTiêu đề: Re: [Fanfiction] [KHR] Truyền Kỳ Tam Quốc [Fanfiction] [KHR] Truyền Kỳ Tam Quốc EmptyWed Nov 02, 2011 12:12 pm
Hồi 3: Ái tình tựa kiếp phồn hoa

Tóm tắt hồi: Trong hồi này gồm tất cả 6 chương. Kể về mở đầu của những cuộc tình lãng mạn ở chốn cung đình. Rồi cuộc đời của Ngạo kiếm sĩ sẽ ra sao dưới tay một tên Hòang Đế có máu dâm bạo tàn. Rồi những câu chuyện bi hài xảy ra cho chàng quốc sư họ Lục trong con đường tình ái gian nan. Trong gần cuối sẽ xuất hiện thêm một vài nhân vật nữa như anh em có tài thiện xạ Thiên & Nhân, Mã Đế trúng sét ái tình với chàng Vân Tước...

Thời gian có hạn nên viết hơi ngắn. Cố lắm mỗi ngày viết được hai chương.

Chương 1: Thầy trò chia ly.

Tan tác thầy trò, tấu khúc chia ly
Cầu phúc cho nhau, sớm ngày đòan tụ...



Với sự đe dọa nặng nề của tên họ Lục, Ngạo ta tức lắm, thậm chí còn nghĩ cách tống cổ hắn xuống núi Lục Vũ cho khuất mắt. Nhưng rồi hắn lại chợt nghĩ đến đệ tử thơ ngây của mình, thầm nghĩ “Nếu nó mà nhìn thấy bức họa dâm đồ đó, thì không lẽ ta lại sẽ phải thành trò cười cho nó sao. Là thầy mà để trò hiểu lầm thì thật là ô nhục quá. Rồi nếu người đời thấy được thì ta còn gì gọi là Quân Tử nữa cơ chứ. Thôi thà đành hiến sinh trước bản thân để rồi sau này đỡ phải gặp hậu họa”. Rồi hắn cứ lầm bầm với bản thân, suy đi tính lại khỏang hơn chục canh giờ, rồi hắn hồi âm đáp trả với vẻ mặt tức tối và miễn cưỡng.

“Ân, ta chấp nhận theo nhà ngươi. Tuy nhiên, ta còn vài điều phải căn dặn đệ tử của mình trước khi đi đã.”

Đạo Hài cười và nói:

“Vậy thì ngươi cứ nói đi, ta chưa cần gấp đâu.”

Nói đọan, Ngạo hét lớn gọi đệ tử. Sơn Bản lí nhí chạy vào vâng dạ rối rít. Với giọng trầm, buồn Ngạo căn dặn:

“Từ khi còn nhỏ, phụ thân nhà ngươi đã đem ngươi đến gửi ta nuôi dạy. Ta luôn xem ngươi như như tiểu đệ của mình, coi ngươi là bạn hữu để chuyện trò tâm sự, trút bỏ tà tâm trong bản thân. Đối với ta thì ngươi rất quan trọng, vì suốt mười năm qua ta có tiếp xúc với ai ngòai ngươi bao giờ đâu. Đọan này ta sẽ phải đi xa một chuyến, chỉ sợ không có ngày trở về gặp ngươi nữa. Vì thế, nhà ngươi cứ thỏai mái rời Lục Vũ [tên núi] mà đi ngao du thiên hạ, làm bạn với trời trăng một phen cho thay đổi không khí, bôn ba bốn phương để kết thêm bạn hữu làm chuyện có ích cho đời, rồi còn kiếm thê tử, sinh con đẻ cái nối dõi tông đường nữa chứ, cứ chết dần chết mòn tu luyện ở cái vùng hoang vu này như ta để làm gì...”

Sơn Bản đáp:

“Xưa nay... Sư phụ đối xử với Sơn Bản này tuy không có mấy gì tốt đẹp, còn hành hạ bắt bẻ đệ tử rất nhiều lần. Nhưng những ngày tháng đó là những kỷ niệm mà Sơn Bản không bao giờ quên. Giờ sư phụ phải đi xa, có khi không ngày đòan tụ với nhau được nữa. Sơn Bản chỉ có thể xin gửi cái lạy này để cảm ơn sư phụ. Mong sư phụ sẽ luôn khỏe mạnh.”

Sau đó Sơn Bản cúi rập mình xuống mà lạy. Lúc này, Ngạo tuy rất cảm động với tình cảm của đệ tử dành cho mình, tuy không nén được cảm xúc dâng trào, nhưng y không thể để lộ sự yếu mềm của mình, chỉ vì đôi ngươi sắc bén của Đạo Hài vẫn đang chăm chăm dõi theo từng hành động, cử chỉ.
Sau khi thầy trò chia tay nhau. Đạo Hài cùng Cao Ngạo rời núi Lục Vũ, thắng bước tiến về kinh thành. Tiết trời Lục Vũ hôm ấy thỏang vị buồn, trời lại chẳng xuất hiện một giọt mưa nào cả, thay vì quanh năm suốt tháng cứ mưa dầm dề như bình thường, có người bảo rằng chỉ khi nào chàng kiếm sĩ kia trở về nơi đây, thì mưa mới lại rơi xuống. Đám hoa dại trên đường mòn chàng đã ra đi đã bắt đầu tàn úa như đang buồn thay cho chàng kiếm sĩ vẫn cứ cố tỏ ra ung dung kiêu ngạo kia. Mây vẫn trôi đi và cứ trôi mãi, chàng chỉ còn hy vọng có thể trở về với những ngày tháng trước đây.

Cảnh kinh thành thật náo nhiệt, ngàn người bán buôn tấp nập. Tiếng trẻ con nô đùa vui vẻ, tiếng của những thợ kéo xe đang thồ ngựa chạy qua, những hàng ăn cứ tấp nập hành khách, khung cảnh nhộn nhịp, tấp nập, nhịp sống cứ vang lên nghe thật vui tai. Bắt đầu từng bước tiến vào Hòang cung, Ngạo biết rằng số phận của anh sắp có sự biến đổi lớn, vì thế anh luôn đề phòng và cảnh giác với mọi người xung quanh. Chợt, Hài dẫn anh vào một nơi có tên là “Mỹ Viên”, nơi ấy là một khu dinh thự rất đẹp, những khu nhà cổ kính lợp mái xanh rêu với cửa vải thêu hoa bên cạnh những hồ nước phong thủy róc rách chảy quanh, trên mặt hồ là những đóa súng tỏa mùi diệu nhẹ. Phía kia lại là dàn Bỉ Ngạn Hoa đỏ thắm tinh khiết như màu máu tươi. Những cảnh đẹp này Ngạo chưa từng thấy bao giờ, vì vậy anh khá hưng phấn khi được đến đây. Viên trang này còn có rất nhiều kiều nữ xinh đẹp chu ngọan xung quanh. Lấy làm lạ Ngạo hỏi:

“Này tên kia, không lẽ ngươi dẫn ta đến chốn lầu xanh kỷ viện ấy à ? Là Nam nhân đại trượng phu, ta tuyệt đối không dính vào mấy chuyện dâm ô này đâu nhé...”

Đạo Hài trả lời:

“Ngươi ăn thứ gì mà có thể nghĩ ra chuyện bậy bạ thế này. Ta hà cớ gì phải mang ngươi đến mấy chốn phồn hoa đó chứ. “Mỹ Viên” này là chốn để dành cho các kiều nữ, các tiểu thư quyền quý làm đẹp thôi mà...”

Ngạo gay gắt:

“Vậy ta và ngươi đều là nam tử, đến chỗ này để làm cái gì cơ chứ ? Nếu ngươi không giải thích rõ thì ta biến khỏi nơi này quách cho rồi...”

Đạo Hài trầm giọng xuống, vẻ nhượng bộ:

“Thôi, thôi... Ngạo huynh đừng nổi nóng nữa. Ta đến đây chỉ để gặp một người quen thôi mà. Huynh chờ tí, ta vào nói chuyện với người ấy xong, sẽ cùng với huynh vào triều mà...”

Sau đó Đạo Hài lủi đi mất, tuy đã có phần an tâm nhưng Ngạo vẫn đinh ninh là tên này cố tình dở trò. Sau đó khỏang một canh giờ, có một nữ nhi kiều diễm mặc áo lụa hồng xuất hiện, tuy cô nàng không để tóc dài như bao nữ nhi khác, nhưng cô ấy có một đôi mắt sâu lắng và thể hiện được sự tinh ranh của mình. Hai tay cô bưng mâm trà, miệng đon đả, cười nói vui vẻ:

“Xin mời chàng xơi nước, bởi vì không ai báo trước cho thiếp sự xuất hiện của chàng, nên thiếp chuẩn bị trà nước chậm trễ, xin thất lễ với chàng.”

“Không sao, dù gì tôi cũng không thích uống trà”. Ngạo đáp lạnh lùng.

“Hôm nay trời nóng lắm phải không chàng nhỉ ? Sao chàng không hớp lấy tách trà này cho dưỡng sức ? Thiếp mời.” - Cô nàng tiếp tục ve vãn.

Với thái độ nhiệt tình của cô nàng, Ngạo đã hớp hết tách trà đó. Trà tỏa mùi thơm đắng nồng hấp dẫn, khi uống vào ta cảm thụ được vị đắng của trà, vị ngọt lợ của nước đường và cả vị chua của chanh tươi. Và đột nhiên, hắn nhận ra lọai trà này đúng là hảo hạng và có sức hấp dẫn, nên đã làm thêm vài tách nữa, cho đến khi bình trà cạn sạch nước.

Rồi chợt đầu óc hắn đau ê ẩm, đất trời bắt đầu ngả nghiêng, hắn ôm đầu lăn lộn, rồi nằm vật ra đất. Hai mắt cứ nhắm nghiền lại, dù hắn đã cố gắng mở nhãn cầu cho to ra. Và rồi như qúan tính hắn lăn ra ngủ thiếp đi. Cô nàng kia cười khóai trá, và kêu Đạo Hài ra mặt. Y vén bức rèm ra, nhìn thấy Ngạo đang ngủ say như chết. Với sự hưng phấn, y bảo:

“Mỹ Mỹ, cô làm việc này tốt lắm, hắn ngủ sâu giấc quá. Có gì tôi sẽ trọng thưởng tiền tài cho cô sau. Bây giờ cô vào phụ tôi một việc, kêu cả gia nhân của cô phụ tôi một tay luôn nhé...”

Mỹ Mỹ trả lời:

“Chỉ cần chàng kêu gì thì ta cũng sẽ đáp ứng thôi mà. Dù gì thì cũng do tên này hết, uống gì mà lắm trà nên mới ngủ li bì như thế này. Có lẽ chắc khỏang tám chín canh giờ nữa hắn mới tỉnh lại quá.”

Rồi Mỹ Mỹ kêu gia nô đến khiêng xác Ngạo vào buồng. Và rồi đã có chuyện gì đó xảy ra...

[Còn...]

Chú ý: Mỹ Mỹ là tên Trung ta tự đặt cho cô nàng M.M ~ Và vì thế cái chỗ dinh thự đó mới được đặt là “Mỹ Viên”. Nếu chú ý kỹ thì Mỹ Viên có thể đọc chệch lại thành Mỹ Viện ~> Mà chỗ này lại là nơi chăm sóc sắc đẹp cười lăn lộn

Phần 2: Vân Tước Cung Di.

Làn gió mát ru êm cành liễu
Hương hoa thơm say đắm lòng người


Tiết trời xuân xanh, ánh quang lung linh rực rỡ khắp nơi, khắp không gian được tô điểm bởi một màu hoa sữa tinh khiết. Trải dài trên mặt đường là những thảm cỏ xanh mượt. Và khi đi thẳng qua mặt đường cỏ non ấy, ta sẽ nhìn thấy một cư gia nhỏ, tuy nó không sang trọng nhưng được cái là khu vườn thuộc cư gia đó rất rộng rãi và rất yên tĩnh. Trong khu vườn, có một chàng trai đang ngồi điềm tĩnh, anh ngước nhìn lên bầu trời mây bay. Nét mặt của anh trẻ trung và tràn đầy sức sống, anh có một mái tóc màu huyền óng ả tựa như tiên trên trời. Đôi mắt đen láy của anh tóat lên vẻ kiên trung và cao ngạo, nó sâu lắng đến nổi khiến cho ta phải cảm nhận được sự bất hạnh mà anh đã phải chịu đựng suốt bao năm qua.

“Thưa Vân công tử, có người đến yết kiến”

“Là kẻ nào đấy, trưa trời trưa trật thế này mà lại đến tìm ta là sao ?”

“Dạ, thưa Vân công tử, là phó cảnh vệ binh đòan của ngài đấy ạ”

“Um... Cho hắn vào, và trước khi hắn vào thì báo cho hắn trước rằng ta có thể cắn chết hắn bất cứ lúc nào đó”

Rồi tên hầu chạy vội đi, để không phải nhìn thấy cơn giận dữ của Vân Tước công tử. Những điều duy nhất ta có thể biết được trước mắt về con người bí ấn và nguy hiểm này chỉ có thể là
“Chàng rất mạnh và có thể giết chết bất kỳ ai đó mà không bao giờ bị xét xử ngòai công đường, Quan lại trong triều hễ nghe đến tiếng chàng là còn phải nễ, phải run sợ, chàng coi thường triều đình, coi thường cả Thiên Tử, không ai có thể là đối thủ của chàng được, và nếu ai đó dám khiến chàng nổi cơn thì số phận người đó thật là quá bi thảm”

Phó cảnh vệ binh đã thông báo trước với chàng rằng, Hòang Thượng đang rất nóng máu sau trận xâm lược Mã Quốc vừa rồi, vạn quân thua tan tác, còn tên chủ tướng thì đã chạy mất dạng. Và vì chàng Vân Tước dám trốn tránh trách nhiệm, không những cãi lệnh vua ban mà còn chửi rủa, quy vào tội khi quân phạm thượng, xử phạt giảm lương, phế chức Đại tướng lâm thời xuống làm Thiếu tướng...

Dù nghe những chuyện không mấy vui vẻ như vậy, nhưng chàng Vân vẫn trả lời bình thản, miệng nhếch mép bất cần đời:

“Tên vua khỉ đó muốn làm gì mặc kệ hắn, ta không muốn quan tâm đến nữa. Cái lỗi xâm chiếm không thành công là do hắn điên nên mới cử một tên động vật ăn cỏ ngu si đi cầm quân cả đàn thú ăn cỏ, không thua cũng thật lạ... Dù có bị giáng cấp thì cũng tốt thôi, ta sẽ không cần giáp mặt ở chốn đông người nữa, còn bị trừ lương thì ta vẫn có thể sống nhờ tiền thuế thu của bá tánh trong thành thôi mà...”

Phó cảnh trả lời:

“Nếu công tử đã nói vậy thì cho tôi xin được cáo lui, mong công tử sẽ luôn khỏe mạnh và bình an”

Rồi khi phó cảnh đã đi khuất khỏi tầm mắt. Vân công tử lại tiếp tục công việc thưởng ngọan thiên nhiên yên tĩnh một mình, rồi chàng chợt nghe thấy tiếng của một sinh vật nào đó đang rên rĩ như cầu xin sự giúp đỡ. Đảo mắt nhìn quanh một lúc, chàng thấy có chú chim nhỏ gãy cánh đang nằm bò ngả nghiêng trên nền cỏ trông thật ưa là tội nghiệp. Vì vậy chàng đặt chim nhỏ lên hai bàn tay và đem về chăm sóc nó. Với sự ân cần, và tấm lòng của chàng, chú chim đã có thể bay lượn trở lại. Sau khi nó đã khỏe hẳn, cháng thả nó đi để nó có thể được tự do bay lượn trên bầu trời, một sự tự do như chàng đang có hiện bây giờ. Nhưng chú chim nhỏ vì rất yêu quý chàng, nên nó đã quyết định ở lại làm bạn với chàng mãi mãi. Để đền đáp công ơn chàng đã cứu giúp và cưu mang, sau này chú chim ấy đã trở thành người bạn đồng hành cùng với chàng Vân Tước vượt qua mọi khó khăn và thử thách.
Có lẽ tuy chàng Vân Tước nổi tiếng là máu lạnh hơn người, nhưng thật sự chàng có một trái tim yêu thương rất rộng mở...




Chữ ký của Kam-tan

Tài sản của Kam-tan

Tài sản
Tài sản:



Được sửa bởi Lý Thiên Mã ngày Thu Nov 03, 2011 11:50 am; sửa lần 1.

Alisa_Kito
Alisa_Kito
Hiện:
Gà công nghiệp
 Gà công nghiệp
Tổng số bài gửi Tổng số bài gửi : 450
$C8 $C8 : 453
Điểm cảm ơn Điểm cảm ơn : 3
Ngày sinh Ngày sinh : 03/12/2000
Bài gửiTiêu đề: Re: [Fanfiction] [KHR] Truyền Kỳ Tam Quốc [Fanfiction] [KHR] Truyền Kỳ Tam Quốc EmptyWed Nov 02, 2011 4:34 pm
tình thầy trò cảm động thiệt
*lau nước mắt*

ôi 69 hỡi, cô Mỹ Mỹ hỡi
chơi chiêu độc vậy
cho uống trà bỏ thuốc mê sao
muốn biết chuyện gì xảy ra nữa quá

ôi tên vua kia nỡ lòng nào phế chức anh Hibari-sama Đại tướng lâm thời xuống làm Thiếu tướng vậy
anh Hibari-sama vẫn vô tư dù bị phế chức, bái phục

Trích dẫn :
Có lẽ tuy chàng Vân Tước nổi tiếng là máu lạnh hơn người, nhưng thật sự chàng có một trái tim yêu thương rất rộng mở...
yup yup yup ~
kết nhất câu này ~



Chữ ký của Alisa_Kito

Tài sản của Alisa_Kito

Tài sản
Tài sản:


Trình Tử Chu
Trình Tử Chu
Hiện:
Gà con
 Gà con
Tổng số bài gửi Tổng số bài gửi : 171
$C8 $C8 : 0
Điểm cảm ơn Điểm cảm ơn : 0
Ngày sinh Ngày sinh : 01/01/1991
Bài gửiTiêu đề: Re: [Fanfiction] [KHR] Truyền Kỳ Tam Quốc [Fanfiction] [KHR] Truyền Kỳ Tam Quốc EmptyWed Nov 02, 2011 5:49 pm
Trích dẫn :
Sau khi thầy trò chia tay nhau. Đạo Hài cùng Cao Ngạo rời núi Lục Vũ, thắng bước tiến về kinh thành. Tiết trời Lục Vũ hôm ấy thỏang vị buồn, trời lại chẳng xuất hiện một giọt mưa nào cả, thay vì quanh năm suốt tháng cứ mưa dầm dề như bình thường, có người bảo rằng chỉ khi nào chàng kiếm sĩ kia trở về nơi đây, thì mưa mới lại rơi xuống. Đám hoa dại trên đường mòn chàng đã ra đi đã bắt đầu tàn úa như đang buồn thay cho chàng kiếm sĩ vẫn cứ cố tỏ ra ung dung kiêu ngạo kia. Mây vẫn trôi đi và cứ trôi mãi, chàng chỉ còn hy vọng có thể trở về với những ngày tháng trước đây.

thích đoạn này , nó mang chút phong vị của văn ngữ Trung Quốc , hay~

Trích dẫn :
Tiết trời xuân xanh, ánh quang lung linh rực rỡ khắp nơi, khắp không gian được tô điểm bởi một màu hoa sữa tinh khiết

* bịt mặt * ở đó mà cũng có hoa sữa nữa sao ~

Thiết nghĩ tại sao Vân Tước lại trốn tránh trách nhiệm , phải chăng vì không muốn làm theo lời vua hay y không thích cuộc chiến vô nghĩa này ...?

Trích dẫn :
cử một tên động vật ăn cỏ ngu si đi cầm quân cả đàn thú ăn cỏ

thích đoạn này cười lăn lộn


Trích dẫn :
ôi 69 hỡi, cô Mỹ Mỹ hỡi
chơi chiêu độc vậy
cho uống trà bỏ thuốc mê sao
muốn biết chuyện gì xảy ra nữa quá

thắc mắc không biết cô Mỹ Mỹ này là ai trong KHR rựa ~

đoạn này ta nghĩ cũng dễ đoán thôi à ~ thế nào Ngạo kiếm sĩ chẳng đến đc tay Nộ Vương XD
thú là ở cái chỗ tò mò không biết tác giả sẽ vẽ nên cảnh ấy như thế nào :>




Chữ ký của Trình Tử Chu

Tài sản của Trình Tử Chu


Anonymous
Khách vi
Hiện:
Khách viếng thăm
Bài gửiTiêu đề: Re: [Fanfiction] [KHR] Truyền Kỳ Tam Quốc [Fanfiction] [KHR] Truyền Kỳ Tam Quốc EmptyWed Nov 02, 2011 7:02 pm
Bis bis bis cười lăn lộn

Đề nghị mỗi ngày 2 part nga cười lăn lộn

Btw, ừhm, nhìn chung thì hình thức tạm ổn, viết khá trôi chảy, ngoại trừ chỗ này:

Trích dẫn :
Nét mặt trẻ trung của anh trẻ trung và tràn đầy sức sống

Lặp từ trẻ trung nga cười lăn lộn

Nội dung thì k còn j để bàn cãi nữa cười lăn lộn

Phải nói là nó cực kì 3 trấm cười lăn lộn 3 trấm của 3 trấm cười lăn lộn

Cố gắng phát huy sự 3 trấm của mình trong những part/chap mới nga cười lăn lộn


Chữ ký của Khách vi

Tài sản của Khách vi


Kam-tan
Kam-tan
Hiện:
.
.
Tổng số bài gửi Tổng số bài gửi : 1368
$C8 $C8 : 1290
Điểm cảm ơn Điểm cảm ơn : 92
Ngày sinh Ngày sinh : 21/11/1997
Bài gửiTiêu đề: Re: [Fanfiction] [KHR] Truyền Kỳ Tam Quốc [Fanfiction] [KHR] Truyền Kỳ Tam Quốc EmptyThu Nov 03, 2011 11:53 am
Hyto: lỗi type mà uke cười lăn lộn Lúc đó viết nhầm cười lăn lộn

Ham: Mỹ Mỹ là M.M đấy. Ta có chú thích rồi mà cười lăn lộn

Click vào để biết ảnh nhận dạng của M.M:

18 không muốn tham chiến vì đã chán ngán cái triều đình sắp mục nát này cười lăn lộn Và ghét chỗ đông người cười lăn lộn

Cái đoạn part tiếp theo viết hoài mà vẫn chưa xong ~ Để ráng viết nốt rồi quăng cho mọi người ~ Rất là 3 chấm



Chữ ký của Kam-tan

Tài sản của Kam-tan

Tài sản
Tài sản:


Kam-tan
Kam-tan
Hiện:
.
.
Tổng số bài gửi Tổng số bài gửi : 1368
$C8 $C8 : 1290
Điểm cảm ơn Điểm cảm ơn : 92
Ngày sinh Ngày sinh : 21/11/1997
Bài gửiTiêu đề: Re: [Fanfiction] [KHR] Truyền Kỳ Tam Quốc [Fanfiction] [KHR] Truyền Kỳ Tam Quốc EmptyThu Nov 03, 2011 12:44 pm
Chương 3: Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ


Cảnh báo cho người đọc: Phần này đã bắt đầu có cảnh “quan hệ”, sử dụng ngôn từ mạnh - gây sốc. Cân nhắc đối với trẻ em trong sáng. Nếu viết dở là vì đây là lần đầu viết về cảnh nóng. cười lăn lộn

Người đã chết trong tim ta từ lâu, nhưng sao bây giờ, chỉ ngay khỏanh khắc bất chợt này thôi, ta lại được nằm bên vòng tay của người thế này ? Có phải chăng đây chỉ là một giấc mơ hảo huyền...

Trong màn đêm lạnh buốt giá, chàng kiếm sĩ vẫn đang say sưa ngủ, giấc ngủ này có lẽ sâu lắng đến mức, sẽ chẳng ai có thể đánh thức chàng dậy được. Nhưng rồi chuyện gì cũng phải đến, hai khe mắt của chàng rồi cũng đã bắt đầu mở ra và chàng đã tỉnh giấc.

“Hộc hộc... Ta... Ta đang ở nơi nào mà sao tối tăm vậy nhỉ ? Sao cơ thể của ta lại lạnh nóng thất thường thế này ?”- Chàng thầm nghĩ.

“Hình như hồi nãy, con ả kia đã chuốc trà gây mê cho ta đây mà. Phải ngồi dậy tính sổ cho nó một trận mới được. Cả cái tên Lục gian trá kia nữa, dám bỏ đi để ta đương thân độc mã là sao...”

Nói đọan, Ngạo ngồi bật dậy cốt để tìm hai người kia tính sổ. Nhưng chàng chợt nhận ra rằng trên người chàng giờ đây chẳng còn lấy một mảnh vải để che thân, bờ môi chàng bỗng dưng căng mộng đỏ hồng lên như vừa mới điểm son... Nhưng rồi điều khiến chàng bàng hòang hơn cả là việc cả cơ thể của chàng đang nằm gọn trong vòng tay của một người đàn ông. Khuất trong bóng tối mịt mù, chàng Ngạo không thể biết rõ đó chính là ai, vì thế chàng tìm mọi cách để thóat ra khỏi vòng tay rắn chắc kia nhân lúc hắn đang ngủ say như chết. Bây giờ vùng quẫy là cách duy nhất để cho “con cá mắc cạn” như chàng thóat thân. Nhưng vì rung động chàng tạo ra quá lớn, nên đã khiến cho tên đó thức dậy. Lúc này cuộc đời của Ngạo sắp bắt đầu với những chuỗi thảm họa liên miên.

“Ngươi tỉnh rồi à...” - Gịong trầm ấm của hắn cất lên.

“Voiiii... Ngươi là ai và đây là đâu cơ chứ ? Tại sao ta lại nằm bên cạnh nhà ngươi thế này ?” - Ngạo gay gắt và bắt đầu có xu hướng hỏan lọan.

“Này đừng có giả bộ ngây thơ như thế chứ ? Nói như vậy không lẽ là ngươi bị cưỡng chế đến đây ư ? Vậy mà ta cứ tưởng tên Quốc sư kia đã thông báo trước với ngươi rồi.”

“Quốc sư nào ? Ý ngươi nói là tên Quốc sư họ Lục có mái tóc kỳ quái ấy hả ?”

“Nói như vậy thì có lẽ chắc ngươi thật sự chẳng biết gì ? Chỉ là một tên cặn bã đáng thương vô tình rơi vào bẫy tròng mà thôi...” - Hắn lắc đầu thương hại.

“Hắn... Hắn kêu ta vào làm vệ sĩ cho Hòang Đế cơ mà ? Ngươi nói thế không lẽ hắn lừa ta ư ? Nhưng rốt cuộc ngươi là ai ?” - Ngạo mặt mày cau có.

Tên đàn ông ẩn mình trong bóng tối, chợt rút ra một nhánh đèn cầy và thắp sáng nó lên, tạo ra một luồng ở là một căn buồng ngủ rộng rải, được dát vàng tinh xảo, ngăn cách với phía ngòai là một bức bình phong lớn được thêu hình “Lưỡng long chầu nguyệt”, xung quanh khắc những họa tiết hoa lá mùa xuân tô điểm thêm cho bức bỉnh phong đó, khiến ta nhìn vào là có thể hiểu được sự giàu sang quyền quý của người chủ sở hữu. Trên buồng ngủ còn có hai tấm rèm lụa lớn che phủ kín, khiến cho người ngòai không thể nhìn thấu vào bên trong được. Trang trí khắp căn buồng đều là những vật phẩm quý giá mà có lẽ chỉ ở hòang cung nguy nga lộng lẫy mới có được.
Riêng người đàn ông trước mặt chàng tuy gương mặt không tuấn tú nhưng lại có nét sắc sảo, cơ thể hắn khỏe mạnh, vai hơn ba tấc, thân hình lực lưỡng rắn chắc, ngực hình cung. Đặc biệt cơ thể của hắn lấp đầy những vết sẹo mọc chi chít khắp cơ thể và một phần bên má trái, những vệt này có vệt ngắn vệt dài khác nhau. Nhìn thẳng vào đôi mắt đỏ ngầu hình viên đạn kia, khiến Ngạo đơ người ra vì cảm nhận được một điều gì đó rất quen thuộc và cũng thật đáng sợ từ hắn. Bỗng dưng, hắn cười nhếch mép trước sự bàng hòang của Ngạo.

“Và có lẽ bây giờ ta phải giới thiệu lại rằng, người đang ở trước mặt ngươi đây không ai khác đó chính là Đương Kim Thiên Tử - Nộ Đế Vương Gia, giờ liệu ngươi đã rõ rồi chứ”

Ngạo nghe đến đó liền hốt hỏang cuối rạp mình, hạ giọng xuống.

“Thánh thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế. Thần có mắt mà như kẻ mù, không biết là bệ hạ nên đã có đôi lời to tiếng. Xin bệ hạ chiếu cố tha cho”

Nhưng rồi Hòang đế đáp trả lạnh lùng:

“Mọi sai lầm đều phải trả giá... Nên khi ngươi phạm phải tội phạm thượng thì vẫn phải chịu hình phạt của ta...”

Nói đọan, hắn ta dốc tòan lực đè Ngạo xuống, khiến chàng hốt hỏang không kịp trở tay. Rồi đôi bàn tay kia cứ từ từ mân mê sờ sọan khắp người chàng. Chàng cố vùng vẫy để thóat thân, nhưng với công lực yếu thế hơn thì việc này là không thể, chàng chỉ còn biết rên rỉ. Từ những vùng khoang cổ đến lồng ngực ấm nồng, từ những khỏang rộng rãi trên cơ thể đến từng những ngóc ngách thầm kín, tên Hòang Đế kia cứ thản nhiên lần tới, mặc cho chàng kêu gào thảm thiết. Rồi đột nhiên, hắn nắm lấy mái tóc dài của chàng, rồi kéo sao để cho khoang miệng của hắn có thể chạm được vào đôi môi căn mộng kia. Hắn cắn nhẹ ngay rìa môi, làm máu tuông ra. Sau đó, hắn dùng lưỡi của mình len lỏi vào sâu trong miệng của chàng, với một đầu lưỡi linh họat liên tục kích thích cái lưỡi còn lại, dường như phần nào nước dãi từ miệng đã bắt đầu trào ra hòa với dòng máu tươi đang từ từ rơi xuống. Một nụ hôn nồng thắm, nhưng lại chứa vị tanh của máu. Khắp cơ thể của chàng kiếm sĩ run bần bật như chịu kích thích mạnh. Mồ hôi của chàng và hắn úa ra như tắm, khiến cho cả hai cơ thể như đang nóng bừng bừng lên trong khuông nhịp tình ái. Từ khoang miệng, lưỡi của hắn lại len lỏi xuống cổ chàng, hắn từ từ liếm láp nó khiến cho da chàng rựng gáy vì bất ngờ. Một tay hắn vuốt nhẹ đầu nhũ khiến chàng bất chợt rên “Ahhn...” một cách gợi tình, rồi hắn mút đầu nhũ một cái thô bạo để thay đổi không khí, khiến chàng súyt nhảy dựng lên vì sợ. Ngạo run rẩy, khuông mặt đỏ bừng bừng vì xấu hổ, miệng liên tục rên rỉ khiến cho hắn ngày càng khóai trá vì đã đạt được mục đích bạo dâm của mình. Rồi hắn thủ thỉ vào tai chàng, tạo hơi thở nóng bừng.

“Sao hả ? Cách trừng phạt của ta ngươi có thích không ?”

“Ahhh... Bệ Hạ xin hãy dừng lại... Thần sợ lắm...” - Ngạo van xin.

“Thật đáng thương cho ngươi vì đã bị tên kia lừa lọc thế này. Trẫm tuy không hiểu được tình thương con người là ra sao, nhưng vẫn sẽ ban cho ngươi một ân huệ...”

Rồi Hòang Đế dốc ngược hai chân chàng lên, để có thể nhìn rõ cái khe hẹp của chàng. Hắn đút đầu ngón tay vào hai khe hẹp ấy. Mặt Ngạo rưng rưng ước lệ, chàng bắt đầu khóc.

“Khe của ngươi rộng nhỉ ? Nó như muốn nuốt chửng mấy ngón tay ta...”

Rồi hắn lại tiếp tục thọc mạnh vào khiến khe hẹp đó ứa nước.

“Áhhh... Xin bệ hạ đừng nói dối với hạ thần... Làm ơn hãy dừng lại đi...”

Hòang Đế rút mấy ngón tay ướt đẫm ra, rồi liếm sơ chất nhờn trên đầu ngón. Rồi hắn đặt mấy ngón đó lên đầu lưỡi chàng, bắt chàng phải liếm sạch. Không dám trái lệnh Thiên Tử, Ngạo đành miễn cưỡng liếm chúng, trong khoảnh khắc này chàng bắt đầu thấy hối hận vì mình đã vì cái “tôi” của bản thân mà rời bỏ núi Lục Vũ thân yêu, rời bỏ đệ tử ngoan ngõan, để rồi giờ đây chàng còn gặp phải tủi nhục gấp bội phần, bị một tên đàn ông khác làm mất đi sự trong trắng.

“Giờ thì chúng ta thay đổi không khí chút nhé ?” - Hòang Đế hỏi.

Chưa kịp đợi nghe câu trả lời, hắn liền nhét ngay thứ đó vào khe hẹp màu hồng kia. Bây giờ thì kích cỡ thật sự khác hẳn với mấy ngón tay hồi nãy, càng đâm vào càng gây đau đớn và kích thích. Chàng Ngạo đã bắt đầu cảm thấy bất lực, và cứ như con mồi bị hổ vồ, chàng nằm đó trông chờ vào số phận. Mắt chàng bắt đầu như muốn khép lại, chàng nghiến răng vì sự đau đớn cực độ. Hắn nhấc mông chàng lên, rồi cứ cắm phập cái đó vào. Lúc này chính cái đó của chàng cũng đã bắt đầu rỉ nước, nhân thời cơ hắn dùng một tay sờ nắn vào, khiến cho nó phải phun trào, bắn tung tóe khắp giường.

“Xin đừng... Làm ơn hãy dừng lại... Ahhhh...”

Với những nổ lực cuối cùng, chàng chỉ hy vọng hắn sẽ để cho chàng sống. Hắn vờ rút ra, nhưng rồi lại bất ngờ thọc vào, vì quá đau chàng vội vả tựa ngay vào vật gì đó, mà ở đây vật đó chính là bờ vai của hắn. Rồi hắn phóng vào những tinh hoa nhờn nhớt vào khe hở đó. Hắn ôm chặt lấy chàng, rồi từ từ rút cái đó ra. Thở dốc từng luồn khí nóng hổi, hắn vuốt nhẹ má chàng và bảo:

“Nãy giờ ta không để ý rằng ngươi có một nốt châu sa rất đẹp ở trên trán. Khuôn mặt của ngươi và cả nốt châu sa kia, liệu ta đã từng gặp qua bao giờ chưa, mà sao giờ đây lại cảm thấy gần gũi thế này ?”

“Bệ hạ... hichic... thần cũng không nhớ rằng mình đã từng quen ai giống bệ hạ chưa ? Hay đây chỉ là sự trùng hợp” - Ngạo nghẹn ngào.

Rồi Hoàng Đế kể

“Cách đây đã lâu, trứơc khi là Hòang Đế, ta đã từng lập một võ bang chiêu hội các nam tử hán khắp thiên hạ cốt để chiếm ngôi của Phụ Vương ta. Khi đó, có một chàng trai trẻ có mái tóc bạch kim như nhà ngươi nhưng chỉ khác là tóc của hắn được cắt tỉa rất ngắn và trông hơi lù xù, điểm duy nhất khiến ta đã để ý hắn từ lần đầu tiên gặp mặt đó chính là nốt son trên trán hắn. Thật sự nếu không lầm thì hắn đã từng nguyện thề rằng sẽ mãi trung thành với ta dù giang sơn có đổi thay thì lòng hắn vẫn sẽ không đổi… Thật là một lời thề nực cười. Tuy nhiên sau khi kế họach chiếm ngôi của ta bất thành, ta bị giam lỏng trong cấm cung, thì tất cả bang viên đều đã mỗi người một hướng cả. Giờ thì khi ta đã nắm vững ngôi Hòang Đế, muốn tìm lại người xưa thì cũng đã quá muộn.”

Gần như quá bất ngờ trước câu chuyện của Hoàng Đế, chàng chợt hỏi.

“Vậy phải chăng võ bang đó có tên là Hắc Qủy Bang hay không ?”

“Sao ngươi biết chứ... Không lẽ ngươi chính là... tên kiếm sĩ ấy kẻ nổi danh là coi lòng tự trọng còn quý giá hơn cái mạng đấy ư ?”

“Ân... Thần đã trở về đây. Nhưng thật sự thần không biết rằng ngài vẫn còn sống sau cuộc hỗn chiến năm đó...”

“Không sao. Đằng nào thì ta cũng tưởng mình đã quên mất nhà ngươi rồi, cũng hên là nhờ cái chấm đỏ trên trán nhà ngươi mà ta nhận ra đó, giờ thì mau nằm xấp xuống ngay”

Nói rồi, hắn dốc ngược thân chàng xuống, tiếp tục thực hiện trò cưỡng hiếp chàng. Ngày hôm đó cái gối chàng nằm ướt đẫm nước mắt của đau đớn. Nhưng nhờ duyên số, chàng lại gặp được vị chủ nhân của ngày trước. Dù có chuyện gì thì chàng vẫn phải bắt buộc tuân theo lệnh của chủ, dù cho việc đó có đáng sợ đến mức nào.

Đầu óc của chàng ong ong những suy nghĩ.

“Đêm nay thật sự lạnh quá, nhưng vì có người ở bên mà ta đã phần nào bớt lạnh lẽo hơn. Ta xin lỗi vì đã bỏ quên người ở lại quá khứ trong ta. Đối với ta bây giờ, mọi thứ chỉ huyền ảo như một giấc mơ. Thành thật trong tim, ta chưa bao giờ muốn người dừng lại, xin hãy ôm chặt lấy ta và truyền những hơi ấm của người vào chúng”

“Sao cơ thể của ngài giờ đây nhiều sẹo quá”

Vừa thủ thỉ, Ngạo vừa chạm tay nhẹ nhàng vào những vệt sẹo đó. Thấy ngài không đáp lời, chàng hiểu rằng ngài đã ngủ rồi. Nên cố gắng lựa thời cơ mà thoát thân, nhưng thật không may, tay của ngài đã giữ chặt hông của chàng lại, dường như ngài không muốn tách rời khỏi chàng. Vì quá bất lực, chàng đành tựa vào bờ vai của ngài rồi khép mi mắt lại, ngủ thiếp đi…

Lúc này, ở phía lầu kia của Hoàng Cung, Đạo Hài mỉm cười tủm tỉm, vì dường như kế hoạch của hắn đã thành công được một nửa. Và giờ hắn đang chờ để có thể đạt được thành quả.

Người đời đã có câu: “Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ” thật quả là không sai.

Cho biết trước nội dung phần sau để đừng có ham hố: "Ngạo đã bị Nộ Vương xem như là Thê tử trá hình ẩn danh trong lớp võ bọc vệ sĩ, Mã Đế đem lễ vật sang để cầu hòa, và tạo dựng liên kết giữa hai nước... Đạo Hài sẽ hành động ra sao với "nương tử" của mình...



Chữ ký của Kam-tan

Tài sản của Kam-tan

Tài sản
Tài sản:



Được sửa bởi Lý Thiên Mã ngày Fri Nov 04, 2011 6:17 pm; sửa lần 6.

Trình Tử Chu
Trình Tử Chu
Hiện:
Gà con
 Gà con
Tổng số bài gửi Tổng số bài gửi : 171
$C8 $C8 : 0
Điểm cảm ơn Điểm cảm ơn : 0
Ngày sinh Ngày sinh : 01/01/1991
Bài gửiTiêu đề: Re: [Fanfiction] [KHR] Truyền Kỳ Tam Quốc [Fanfiction] [KHR] Truyền Kỳ Tam Quốc EmptyThu Nov 03, 2011 1:13 pm
cái đoạn 'ấy' thật là xao xuyến quá đỗi ah
:>
giờ ta mới thấy rõ được chất OOC trong cái fic này
cười lăn lộn
nốt châu sa trên trán của Ngạo gợi cho ta nhớ tới Vô Song công tử Tiếu Khuynh Vũ ~

p/s1 : mỗi ngày 1 chap ngaz huynh ~ dài dài ra nhớ cười lăn lộn

p/s2 : chap này cũng có lỗi type đó sư huynh ~ mà do đệ đang phê quá nên quên mất nó ở chỗ nào rồi cười lăn lộn




Chữ ký của Trình Tử Chu

Tài sản của Trình Tử Chu


Kam-tan
Kam-tan
Hiện:
.
.
Tổng số bài gửi Tổng số bài gửi : 1368
$C8 $C8 : 1290
Điểm cảm ơn Điểm cảm ơn : 92
Ngày sinh Ngày sinh : 21/11/1997
Bài gửiTiêu đề: Re: [Fanfiction] [KHR] Truyền Kỳ Tam Quốc [Fanfiction] [KHR] Truyền Kỳ Tam Quốc EmptyThu Nov 03, 2011 1:24 pm
Ta dò mười lần rồi mà vẫn có lỗi type hả ~ đau thật =x=

Ráng nhớ đi để ta còn sửa cười lăn lộn

Thì có lỗi OOC đã cảnh báo ~ cười lăn lộn

Ý tưởng dựa vào đó nhưng Vô song công tử Tiếu Khuynh Vũ hiền hơn mà cười lăn lộn

Ta rất thích cái nốt châu sa cười lăn lộn



Chữ ký của Kam-tan

Tài sản của Kam-tan

Tài sản
Tài sản:


Okomi Eba
Okomi Eba
Hiện:
Oko-san
Oko-san
Tổng số bài gửi Tổng số bài gửi : 1301
$C8 $C8 : 550
Điểm cảm ơn Điểm cảm ơn : 8
Ngày sinh Ngày sinh : 01/05/1998
Bài gửiTiêu đề: Re: [Fanfiction] [KHR] Truyền Kỳ Tam Quốc [Fanfiction] [KHR] Truyền Kỳ Tam Quốc EmptyThu Nov 03, 2011 3:50 pm
hay.....
ý tưởng sáng tạo,mang phong cách văn phong TQ....
bạn có khiếu viết truyện đấy.....(sau này có xuất bản nhớ tặng ta 1 cuốn...~)

e hèm....
dù sao thì cũng sai lỗi chính tả quá đó....

cố gắng sửa chữa nhé....





Chữ ký của Okomi Eba

Tài sản của Okomi Eba

Tài sản
Tài sản:


Kam-tan
Kam-tan
Hiện:
.
.
Tổng số bài gửi Tổng số bài gửi : 1368
$C8 $C8 : 1290
Điểm cảm ơn Điểm cảm ơn : 92
Ngày sinh Ngày sinh : 21/11/1997
Bài gửiTiêu đề: Re: [Fanfiction] [KHR] Truyền Kỳ Tam Quốc [Fanfiction] [KHR] Truyền Kỳ Tam Quốc EmptyThu Nov 03, 2011 5:20 pm
Ta kiểm tra lại thấy chỉ có 3 lỗi chính tả duy nhất thôi ~ đâu ra mà nhiều cười lăn lộn

Cái lỗi cuối ta nhớ có sửa rồi mà

Đúng là máy net làm cho bị lỗi type khiếp quá



Chữ ký của Kam-tan

Tài sản của Kam-tan

Tài sản
Tài sản:


Trình Tử Chu
Trình Tử Chu
Hiện:
Gà con
 Gà con
Tổng số bài gửi Tổng số bài gửi : 171
$C8 $C8 : 0
Điểm cảm ơn Điểm cảm ơn : 0
Ngày sinh Ngày sinh : 01/01/1991
Bài gửiTiêu đề: Re: [Fanfiction] [KHR] Truyền Kỳ Tam Quốc [Fanfiction] [KHR] Truyền Kỳ Tam Quốc EmptyThu Nov 03, 2011 5:53 pm
Trích dẫn :
Thật sự thì những chap sau nội dung càng lúc càng 3 chấm nên ta vẫn đang cân nhắc
[Fanfiction] [KHR] Truyền Kỳ Tam Quốc Th_6
Trích dẫn :
p/s1 : mỗi ngày 1 chap ngaz huynh ~ dài dài ra nhớ cười lăn lộn

lôi câu này lên cười lăn lộn

Trích dẫn :
Lỡ mà có chuyện gì xảy ra thì ta biết thoái thác trách nhiệm cho ai bây giờ

chuyện gì là chuyện gì cười lăn lộn
lỡ có chết thì cũng đc chết trong sung sướng đấy chứ cười lăn lộn



Chữ ký của Trình Tử Chu

Tài sản của Trình Tử Chu


Kam-tan
Kam-tan
Hiện:
.
.
Tổng số bài gửi Tổng số bài gửi : 1368
$C8 $C8 : 1290
Điểm cảm ơn Điểm cảm ơn : 92
Ngày sinh Ngày sinh : 21/11/1997
Bài gửiTiêu đề: Re: [Fanfiction] [KHR] Truyền Kỳ Tam Quốc [Fanfiction] [KHR] Truyền Kỳ Tam Quốc EmptyThu Nov 03, 2011 5:57 pm
Ta xóa bớt bài spam trong này nhé ~ lỗi chính tả ta cũng edit rồi nên ta xóa luôn nha

Sẽ cố gắng viết dài ra. Nhưng nếu muốn nó có chất lượng hơn thì phải cho ta 2 ngày/1 chap



Chữ ký của Kam-tan

Tài sản của Kam-tan

Tài sản
Tài sản:


Kasumi Kaio
Kasumi Kaio
Hiện:
Gà cao cấp
 Gà cao cấp
Tổng số bài gửi Tổng số bài gửi : 636
$C8 $C8 : 758
Điểm cảm ơn Điểm cảm ơn : 2
Ngày sinh Ngày sinh : 09/05/1995
Bài gửiTiêu đề: Re: [Fanfiction] [KHR] Truyền Kỳ Tam Quốc [Fanfiction] [KHR] Truyền Kỳ Tam Quốc EmptyThu Nov 03, 2011 11:30 pm
hay ~ hay ~ hay ~ hay x n mũ 1218 ~

Ko ngờ ~ đang đọc phun cơm vì sock ~ cái tên của cụ Dưa ~ há há ~

Dứa sama mún có Cá chan ~ há há *nham nhở*

Gil ơi vít mau lên ~ cho Dino huynh gặp Hichan đi ~

Kas mún coi cảnh ba trấm của các anh ~ nhanh lên ~

Trích dẫn :
“Nãy giờ ta không để ý rằng ngươi có một nốt châu sa rất đẹp ở trên trán. Khuông mặt của ngươi và cả nốt châu sa kia, liệu ta đã từng gặp qua bao giờ chưa, mà sao giờ đây lại cảm thấy gần gũi thế này ?”

Khuôn mặt ko có G đằng sau ~

mau ra chap mới đi Gil ơi ~ típ theo Dứa sama sẽ "đối xử" với vợ mình như thế nào đây ~

*hăm hở*


Chữ ký của Kasumi Kaio

Tài sản của Kasumi Kaio

Tài sản
Tài sản:


Anonymous
Khách vi
Hiện:
Khách viếng thăm
Bài gửiTiêu đề: Re: [Fanfiction] [KHR] Truyền Kỳ Tam Quốc [Fanfiction] [KHR] Truyền Kỳ Tam Quốc EmptyFri Nov 04, 2011 6:43 pm
Mỗi ngày 1 chap nga seme cười lăn lộn

Uke đợi đó cười lăn lộn

Chap này thực sự quớ là 3 trấm k đếm xuể cười lăn lộn

Nhưng mong là chap sau sẽ có 1218 của uke cười lăn lộn :">


Chữ ký của Khách vi

Tài sản của Khách vi


Kono_chan
Kono_chan
Hiện:
Trứng gà
Trứng gà
Tổng số bài gửi Tổng số bài gửi : 6
$C8 $C8 : 0
Điểm cảm ơn Điểm cảm ơn : 0
Ngày sinh Ngày sinh : 13/01/1998
Bài gửiTiêu đề: Re: [Fanfiction] [KHR] Truyền Kỳ Tam Quốc [Fanfiction] [KHR] Truyền Kỳ Tam Quốc EmptySat Nov 05, 2011 12:13 pm
khục....~

quả thật là rất hay và cực kỳ.....rất chi là 3 trấm..... cười lăn lộn

(và cái 3 trấm đó là điểm mình thích nhất...) cười lăn lộn cười lăn lộn cười lăn lộn

phục tài viết lách của bạn.....

nhưng cố lên nhé.....khắc phục lỗi chính tả đi đấy......*nháy mắt*

hy vọng rồi sau này sẽ được gặp bạn trên trang bìa "Thời dại của những nhà văn 3 trấm" do mình xuất bản cười lăn lộn

cười lăn lộn cười lăn lộn





Chữ ký của Kono_chan

Tài sản của Kono_chan


Trình Tử Chu
Trình Tử Chu
Hiện:
Gà con
 Gà con
Tổng số bài gửi Tổng số bài gửi : 171
$C8 $C8 : 0
Điểm cảm ơn Điểm cảm ơn : 0
Ngày sinh Ngày sinh : 01/01/1991
Bài gửiTiêu đề: Re: [Fanfiction] [KHR] Truyền Kỳ Tam Quốc [Fanfiction] [KHR] Truyền Kỳ Tam Quốc EmptySat Nov 05, 2011 5:26 pm
Trích dẫn :
Rồi khi phó cảnh đã đi khuất khỏi tầm mắt. Vân công tử lại tiếp tục công việc thưởng ngọan thiên nhiên yên tĩnh một mình, rồi chàng chợt nghe thấy tiếng của một sinh vật nào đó đang rên rĩ như cầu xin sự giúp đỡ. Đảo mắt nhìn quanh một lúc, chàng thấy có chú chim nhỏ gãy cánh đang nằm bò ngả nghiêng trên nền cỏ trông thật ưa là tội nghiệp. Vì vậy chàng đặt chim nhỏ lên hai bàn tay và đem về chăm sóc nó. Với sự ân cần, và tấm lòng của chàng, chú chim đã có thể bay lượn trở lại. Sau khi nó đã khỏe hẳn, cháng thả nó đi để nó có thể được tự do bay lượn trên bầu trời, một sự tự do như chàng đang có hiện bây giờ. Nhưng chú chim nhỏ vì rất yêu quý chàng, nên nó đã quyết định ở lại làm bạn với chàng mãi mãi. Để đền đáp công ơn chàng đã cứu giúp và cưu mang, sau này chú chim ấy đã trở thành người bạn đồng hành cùng với chàng Vân Tước vượt qua mọi khó khăn và thử thách.

ôi Vân công tử ~

chàng thật là làm ta xao xuyến quá đỗi ah~


@ Kono + Kos : hai bạn đừng spam trong này chứ ~

sư huynh ta lên del hết giờ ~



Chữ ký của Trình Tử Chu

Tài sản của Trình Tử Chu


Tsuki_Fuui
Tsuki_Fuui
Hiện:
Gà rừng
 Gà rừng
Tổng số bài gửi Tổng số bài gửi : 599
$C8 $C8 : 501
Điểm cảm ơn Điểm cảm ơn : 3
Ngày sinh Ngày sinh : 22/09/1912
Bài gửiTiêu đề: Re: [Fanfiction] [KHR] Truyền Kỳ Tam Quốc [Fanfiction] [KHR] Truyền Kỳ Tam Quốc EmptySat Nov 05, 2011 5:30 pm
Con chưa đọc chap trước ==" [dò không ra...] nhưng ấn tượng từ cái giới thiệu nhân vật cười lăn lộn

Trích dẫn :

3. Vương Tiểu Ngừ (27)
Hở... =o=~~
Trích dẫn :
4. Bạch Lan Vương (100)
Đúng từng xen-ti-mét cười lăn lộn


Trích dẫn :
7. Cao Ngạo Kiếm Sĩ (44)
Ờm... pa trấm... cười lăn lộn

Trích dẫn :
12. Dưa Cát Lượng (Daemon Spade)
cười lăn lộn Không còn gì để nói cười lăn lộn)

Cho con xin link mấy chap trước với nah :">~~


Chữ ký của Tsuki_Fuui

Tài sản của Tsuki_Fuui

Tài sản
Tài sản:


Mizu_Lucifer
Mizu_Lucifer
Hiện:
Mizu-chan~
Mizu-chan~
Tổng số bài gửi Tổng số bài gửi : 2008
$C8 $C8 : 1363
Điểm cảm ơn Điểm cảm ơn : 15
Ngày sinh Ngày sinh : 10/11/1998
Bài gửiTiêu đề: Re: [Fanfiction] [KHR] Truyền Kỳ Tam Quốc [Fanfiction] [KHR] Truyền Kỳ Tam Quốc EmptySat Nov 05, 2011 5:43 pm
@Fuu: hú
http://clamp.8forum.info/t4792-topic
xem đi nhá nii =]]


Chữ ký của Mizu_Lucifer

Tài sản của Mizu_Lucifer

Tài sản
Tài sản:


Kam-tan
Kam-tan
Hiện:
.
.
Tổng số bài gửi Tổng số bài gửi : 1368
$C8 $C8 : 1290
Điểm cảm ơn Điểm cảm ơn : 92
Ngày sinh Ngày sinh : 21/11/1997
Bài gửiTiêu đề: Re: [Fanfiction] [KHR] Truyền Kỳ Tam Quốc [Fanfiction] [KHR] Truyền Kỳ Tam Quốc EmptySat Nov 05, 2011 6:03 pm
Khoan đọc, mấy chap đó ta bị lỗi tên nhân vật, chờ sửa đi nhá cười lăn lộn

Mai sẽ cố post chap mới cho mọi ng



Chữ ký của Kam-tan

Tài sản của Kam-tan

Tài sản
Tài sản:


Alisa_Kito
Alisa_Kito
Hiện:
Gà công nghiệp
 Gà công nghiệp
Tổng số bài gửi Tổng số bài gửi : 450
$C8 $C8 : 453
Điểm cảm ơn Điểm cảm ơn : 3
Ngày sinh Ngày sinh : 03/12/2000
Bài gửiTiêu đề: Re: [Fanfiction] [KHR] Truyền Kỳ Tam Quốc [Fanfiction] [KHR] Truyền Kỳ Tam Quốc EmptySat Nov 05, 2011 8:22 pm
ôi cái chương 3 ...
mình đọc đi đọc lại bao nhiêu lần rồi
*gào*
hay lắm
ngồi trong lớp cứ nghĩ về chương 3 này cười lăn lộn



Chữ ký của Alisa_Kito

Tài sản của Alisa_Kito

Tài sản
Tài sản:


Kam-tan
Kam-tan
Hiện:
.
.
Tổng số bài gửi Tổng số bài gửi : 1368
$C8 $C8 : 1290
Điểm cảm ơn Điểm cảm ơn : 92
Ngày sinh Ngày sinh : 21/11/1997
Bài gửiTiêu đề: Re: [Fanfiction] [KHR] Truyền Kỳ Tam Quốc [Fanfiction] [KHR] Truyền Kỳ Tam Quốc EmptySun Nov 06, 2011 8:32 am
Chương 4: Chuyện ở Thanh hồ


Cổ nhân có nói, máu dê của các vị Hòang Đế luôn luôn cao hơn người bình thường...
Không có nơi nào mà lại có nhiều tin đồn vớ vẩn như ở Hòang Cung


Đoạn gần đầu có cảnh nóng - cân nhắc trước khi xem

“Ahhh... Sao lại thế này cơ chứ ? Vì sao lại thế chứ ?”

Với một tâm trạng rất chi là bất bình thường, Ngạo miễn cưỡng bị Hòang Thượng bắt ăn mặc như một Hòang Hậu thực thụ. Với mái tóc và thân xác như một nữ nhi, chẳng mấy chốc từ chàng kiếm sĩ oai dũng ngày nào, giờ đã thành một tiểu thư đang e lệ trong bộ xiêm y đỏ thắm.

“Khá khen cho công công... Không ngờ khanh có thể hóa trang tên kia hay đến như thế. Kỳ này trẫm sẽ trọng thưởng cho khanh thật nhiều vàng bạc châu báu...”

“Đa tạ bệ hạ đã rộng lượng...” - Công công quỳ xuống.

“Voiiii... Hay cái gì mà hay. Tại sao ngươi không những đè bẹp ta, cưỡng hiếp ta gần mấy ngày nay, mà bây giờ còn bắt ta ăn mặc như thế này nữa hả... Thật là mất mặt quá đi...”

“Ngươi đừng quên rằng... Giờ ngươi đã là nương tử của ta rồi. Cổ nhân có nói phu quân nói gì nương tử thuận theo, bộ ngươi không biết ư ? Với lại, bộ ngươi muốn cả thế gian này biết rằng ta nhận một tên nam nhân làm Hòang Hậu à ?”

“Hừ... Mặc xác ngươi.”

“Lát nữa, công công sẽ chỉ cho ngươi làm Hòang Hậu như thế nào... Trốn là tối nay ta cho ngươi chết vì sung sướng” - Nộ Vương cười đắc ý.

Cả triều đình hôm ấy loan nhau cái tin, Hòang Thượng đã không còn khinh miệt nữ sắc, và ngài ấy đã có một Hòang Hậu còn xinh đẹp hơn Tây Thi tự ngày xưa... Và tất nhiên việc Ngạo đóng giả nữ nhi, chỉ có Hòang Thượng, Công công và Quốc sư là biết, và nếu trong hai người kia ai dám nói ra sự thật thì sẽ bị xử phạt lăng trì. Và thế là từ đó Ngạo phải ẩn mình trong vỏ bọc Hòang Hậu trong một thời gian khá dài.

Tên của Ngạo cũng đã bị đổi thành Trầm Ngư Hòang Hậu cho hợp với sự nữ tính hiện giờ, suốt ngày chàng cứ bị nhốt trong cấm cung để ngồi thêu hoa lặt vặt. Để tỏ lòng sủng ái, Nộ Vương ra lệnh lập ba tòa tháp chín tầng, được đối chiếu nhau tạo hình tam giác đều đứng giữa một trận địa ngũ hành, phong thủy phù hợp. Ba tòa tháp đó có tên là Linh Lung, Châu Sa và Nguyệt Ngọc. Cứ vào những độ trăng rằm, ngài cùng Hòang Hậu thường đến đó để sống, hưởng linh khí của tạo hóa và trăng trời.

Lúc này ở hòang cung tại Mã Quốc, một viên tướng đến báo cáo trong phiên họp triều đình.

“Bẩm Hòang Thượng, thần đã cho vây bắt và bắt sống thành công tên Lê Vĩ rồi ạ”

“Tốt lắm, giờ thì cứ như kế họach. Ta và một số cận thần sẽ đích thân đến giao hòa với Nộ Quốc. Chỉ hy vọng kỳ này sẽ có được tình giao hữu giữa hai nước.”

“Bẩm bệ hạ, thật nguy hiểm nếu bệ hạ cũng đi cùng với chúng thần. Từ đây đến đó rất xa xôi, đường xá hiểm trở, khắp nơi sơn tặc hòanh hành, vì thế chúng thần mong bệ hạ đừng đi” - Một viên quan khẩn cầu.

“Các ngươi quên rằng, ta cũng rất tinh thông võ nghệ hay sao ? Với lại Nộ Đế bên đó, hắn ta là người rất tàn nhẫn, lỡ như đi sứ không vẹn tòan thì e rằng thủ cấp của các ngươi cũng mất. Nếu như có ta đi cùng với các ngươi, thì hắn sẽ không dám động thủ đâu...”

“Bệ hạ anh minh” - Cả triều cùng tâu.

“Được rồi, ngày mai chúng ta sẽ khởi hành. Không cần phải đem quá nhiều lính tráng, vài người tài giỏi là được...”




Khi ghé đến Thanh hồ này, ta vô tình gặp được bông súng tươi đẹp là em. Và giờ ta đang thật sự muốn chiếm đọat em làm báu vật của riêng mình...

Khi đang trên đường đi đến Nộ Quốc, đòan ngựa của họ dường như đã mệt sau một ngày đi dài mà không nghỉ ngơi lấy một phút, con nào con nấy suýt lả đi vì mệt. Mã Đế ra lệnh cho mọi người nghỉ chân qua đêm tại khu này, ai muốn đi đâu cũng được miễn đến sáng mai phải tập trung đông đủ để khởi hành sớm.

Hòang hôn buông xuống chân đồi, nhường chỗ cho màn đêm đen kịt đang kéo đến, trên bầu trời giờ dường như chỉ còn một mặt trăng đang cô đơn len lọi một mình. Mã Đế dẫn tuấn mã đến Thanh hồ uống nước. Nước hồ Thanh trong văng vắt như mặt gương, phản chiếu mọi cảnh vật xung quanh, quanh hồ là một bờ đất trống đầy những cây ĐàoTrường Thọ hoa nở trắng khắp trời. Cảnh đẹp nên thơ, phong cảnh hữu tình, tiết trời mát mẻ thật quá lý tưởng để ngồi đây nghĩ chân, bên cạnh con tuấn mã đang suy sưa uống nước, vị Hòang Đế ngồi ngắm hoa rơi. Nhưng rồi ngài nghe thấy có tiếng người đi đến, ngay tức thì Mã Đế dẫn ngựa núp sau một lùm cây um tùm. Có một chàng trai trẻ đi đến bên hồ, ngó quanh không thấy ai, chàng từ từ trút bỏ lớp y phục trên người. Chàng trai ấy không ai khác chính là Vân Tước công tử. Từng lớp áo rơi xuống, cho đến khi cả thân thể hòan mỹ ấy hiện ra, đập vào mắt của vị Hòang Đế đang ngây người chết dại sau lùm cây kia. Chàng bước xuống hồ nước để tắm. Trong ánh sáng huyền ảo của trăng, Mã Đế nhìn thấy rõ được gương mặt của chàng, nó đẹp một cách khó có thể dùng từ nào để miêu tả được, đôi mắt kiên trung của chàng trai trẻ kia xếch lên như mắt phượng, nó đen láy và thật sâu lắng. Từ trên cơ thể trắng trẻo, cong cong uốn lượn chạy dọc xuống hai bắp đùi nõn nà, thật sự trên đời này Mã Đế chưa từng thấy có ai hòang hảo đến thế, ngài ngây người ra và chợt đắm chìm trong những suy nghĩ đen tối của bản thân, có lẽ ngài đã yêu chàng mất rồi. Tự dưng đầu óc cứ thẩn thẩn thơ thơ như đang trên mây, rồi ngài chợt tỉnh lại sau khi con tuấn mã đạp ngài ngã chúi xuống đất, dường như nó hiểu rằng chủ nhân đang cần được thức tỉnh. Và như toan tính mới nảy ra trong đầu Mã Đế, ngài mon men đến gần người đẹp đang tắm kia một cách từ từ. Vì bản chất hậu đậu khi không có thuộc hạ ở bên chợt nổi lên, ngài vấp phải nhánh rễ cây và vô tình ngã đè vào chàng trai đó. Sự việc xảy ra khiến Vân Tước giật thót tim. Khi thấy có kẻ lạ mặt đang nằm trên người chàng, chàng cố gắng vùng vẫy để đập cho hắn một phát cho bỏ tức, nhưng cơ thể hậu đậu kia dường như không hề nhúc nhích đến một chút.

“Hình như hắn xỉu mất rồi...” - Chàng lầm bầm.

Rồi Mã Đế cũng đã cố gắng vực dậy, vì trái tim ngài cứ thôi thúc theo tiếng gọi của tình yêu. Quần áo của ngài ướt nhẹp vì việc té xuống hồ. Và ngài bỗng chợt nhận ra chàng trai xinh đẹp kia đang nằm bẹp dí dưới cơ thể của mình. Cứ như “mèo mù vớ được cá rán”, (nhưng trong trường hợp này có lẽ nên đặt là: “Ngựa què vớ được hoa thơm” thì đúng hơn) ngài chúi xuống để đặt nụ hôn lên đôi môi của chàng, rồi từ từ lưỡi ngài len sâu vào khoang miệng ẩm nóng đó và lần lượt liếm từng phần kích thích lưỡi chàng. Vân Tước đỏ cả mặt vì ngại, chàng vung tay tát lấy khuôn mặt của Mã Đế, khiến nó hằn lên vết tay đỏ au. Dù bị tát rất mạnh, nhưng ngài vẫn cố gắng bình tĩnh, từ từ cởi lấy bộ y phục ướt đẫm vì thấm nước của mình. Vân Tước vẫn đang bị đè bởi cái xác nặng trịch kia, chàng cố gắng vung tay lung tung nhằm thóat thân, nhưng càng động tay càng cảm thấy bất lực hơn khi từng ngón tay của Mã Đế cứ vuốt nhẹ lên đầu nhủ của chàng. Ngài bảo:

“Xin lỗi vì đã làm ngươi sợ... Nhưng thật sự ta không thể kiềm lòng khi có một người xinh đẹp như thế đang đứng trước mặt ta mà không mặc gì cả...”

Vân Tước run bần bật trước những ngón tay kích thích kia, chàng bảo:

“Khốn khiếp, cái tên động vật ăn cỏ kia... Ta thề ta sẽ cắn chết ngươi... Ahhh”

Ngài chợt im lặng, không nói gì trước phản ứng bạo lực của Vân Tước. Ngài tách đùi của chàng ra, và từ từ dùng lưỡi liếm cái đó đang cương lên của chàng. Chàng la tóang lên trong tuyệt vọng:

“Ahhhhhhhhhhh... Động vật ăn cỏ kia, dừng ngay lại, không ta sẽ trừng phạt ngươi... Ahhhhh... không được, không phải là chỗ đó...”

Đôi môi ấm nóng của ngài hôn nhẹ lên đầu ẩm nóng, rồi ngài từ từ cho nó vào khoang miệng của mình và mút lấy chất nhờn trăng trắng đang chảy ra. Đôi mắt của Vân Tước nhắm nghiền lại, rồi đột nhiên hai hàng lệ bỗng tuông trào ra theo cảm xúc. Hai tay chàng run run, đỡ lấy đầu của ngài, không cho ngài tiếp tục làm tổn thương cái đó của chàng nữa. Mã Đế dừng lại và ngẩng mặt lên nhìn chàng, ngài ôm chặt lấy cơ thể run rẩy kia và hôn nhẹ lên tai chàng, rồi đột nhiên ngài cắn nhẹ nó khiến cho chàng rùng mình vì sợ. Tiếp đến, ngài tách mông của chàng ra và cố nhét cái thứ to to đó vào khe hẹp đỏ hồng kia, Vân Tước nảy mình lên vì đau đớn. Tay chàng cào cấu lung tung ngay sống lưng, rồi chàng ôm chặt lấy ngài trong vòng tay mà khóc.
Trong cái đêm ấy, cả hai cơ thể cùng nhau đung đưa trong làn nước hồ, cả hai tóat đầy mồ hôi. Mã Đế thở dốc những hơi dài, cái ấy của ngài vẫn cứ đâm sâu vào chàng khiến nó ứa ra nước. Vân Tước hét lên trong cơn tuyệt vọng:

“Làm ơn hãy dừng lại đi... Ta van xin ngươi đó...”

Tuy cảm thấy rất tội nghiệp cho chàng. Nhưng trái tim Mã Đế không cho phép ngài dừng lại, nó sợ rằng nếu dừng lại thì chàng sẽ bỏ ngài mà đi mất thì sao.
Trong đêm tối, Vân Tước thấy rõ được khuôn mặt tuấn tú của Mã Đế, ánh mắt của ngài thật sự tóat rõ lên cái ấm áp tình người, tóc ngài vàng óng ánh bay bay trong làng gió nhẹ. Chàng vốn tò mò nên đã đưa bàn tay nhỏ bé của mình lên, chạm vào má của ngài. Lập tức, tim Mã Đế đập mạnh, ngài đưa tay mình lên và đặt nó lên tay của chàng.

“Sao tay của ngươi lạnh thế này ?”

“Urrr... Từ khi ta còn bé, nó đã lạnh như thế rồi...” - Vân Tước rên rỉ.

“Không sao có lẽ ta nên sưởi ấm cho ngươi chăng”

“Urrr... Ngươi đúng là cái đồ háo sắc”

“Không sao... Ta sẽ coi nó như một lời khen”

Cơ thể của chàng ngày càng trở nên lạnh dần vì nước hồ và cũng vì cái rét vào ban đêm. Thế là, ngài nhấc cơ thể chàng lên, trong khi cái đó của ngài vẫn đang tiếp tục hành xác mông chàng. Mã Đế đè chàng nằm xuống một hốc cây Đào cổ thụ, ngài nói thì thầm bên tai chàng:

“Chắc chỗ này đã ấm hơn rồi đúng không ?”

Chàng không nói lời nào vì đã quá mệt, cơ thể chàng mềm nhũn ra vì lạnh. Mã Đế dùng cánh tay rắn chắc của mình ôm chặt lấy chàng để truyền hơi ấm qua người. Để được sống còn, chàng cũng phải miễn cưỡng vòng đôi tay kia bao quanh lưng ngài, mà ôm chặt. Rồi bỗng dưng, cái ấy của ngài đâm sâu vào và phun trào ra khiến chàng càng lúc càng siết ngài trong vòng tay của mình. Sau đó Mã Đế rút nó ra, và để chàng nằm lên người mình, rồi đặt đầu chàng tựa vào vai. Vân Tước nằm im thin thít không nói lên lời, hai cách tay cứ ôm chặt lấy ngài để tìm hơi ấm. Mã Đế nằm bên cạnh người đẹp, ngài ngắm hoa đào rơi xuống. Rồi từ từ, cả hai cùng khép đôi mi lại mà ngủ thiếp đi trong sự ấm áp...

Giải thoát ta, khỏi sự đợi chờ này
Gío ấm lay lay, hoa rơi xuống
Cuối cùng lại đưa em tan vào nhớ mong
Khiến hai trái tim này run rẩy
Tin tưởng tôi mãi không thay lòng
Ngàn năm đợi chờ lời hứa năm xưa
Bất luận đi qua bao nhiêu đông lạnh
Tuyệt đối mãi mãi không buông lơi


Khi trời đã sáng, những ánh bình minh len rọi vào từng ngóc ngách của khu rừng. Sương đọng rơi xuống làm Mã Đế tỉnh giấc, rồi chợt nhận ra người đẹp của ngài đã đi mất khi ngài vẫn còn đang ngon giấc. Ánh mắt tóat lên vẻ buồn, nghiến răng quyết thề với trời đất là phải kiếm ra chàng cho bằng được bất luận gian nan. Sau đó, Mã Đế vô tình phát hiện ra một chiếc nhẫn bạc chạm trỗ hình mây được đặt vào sâu trong lòng tay ngài. Dường như đã hiểu được tín hiệu chàng để lại, Mã Đế càng quyết tâm tìm ra chàng cho bằng được.

Lúc này khi Vân Tước đã trở về cư gia của mình, sau một đêm bị “tên động vật ăn cỏ” cưỡng hiếp. Chàng thầm nghĩ:

“Nếu như hắn ta có thể tìm được ta để trao trả lại chiếc nhẫn ta đặt vào tay hắn đêm qua, thì thề rằng hắn muốn làm gì ta cũng thuận theo. Cũng có thể là tùy duyên số...”

“Tước ca... Tước ca...”

“Này Tiểu Nhạn[tên của Hibird] của ta... hôm qua ta đi vắng đã có ai cho em ăn chưa ?”

“Đói... đói...” - Chú chim kêu lên.

“Được rồi, ta sẽ cắn chết lũ gia nô trong nhà. Có con chim thôi mà cũng không lo cho nó ăn đầy đủ...”

Sau đó, chàng cho Tiểu Nhạn ăn một bữa no nê, rồi từ từ đánh đập hành hạ gia nô nằm bẹp dí dưới sàn. Cho đến khi có thông báo họp triều khẩn bắt buộc phải đi, lúc này chàng tạm tha cho những gia nô, rồi ngáp ngắn ngáp dài chuẩn bị tiến cung.

Lúc này, Mã Đế cùng đòan quân đã đến được Nộ Quốc một cách an tòan và trọn vẹn. Khi nghe tin đích thân Mã Đế sẽ đến yết kiến, Nộ Vương thầm nghĩ phen này có dịp ám sát được hắn nên mừng lắm. Hắn chuẩn bị trước một bàn yến tiệc bao gồm tòan những thứ độc dược chết người nhất do Độc Dược Cô Cô làm ra.

Trong cuộc hội đàm giữa hai vị Hòang Đế, cuộc tranh luận diễn ra ngày càng sôi nổi... và đang có thể chuyển sang xu hướng bạo lực cao.

“Ngày hôm nay ta đến đây để mong rằng ngài có thể chấp nhận hòa bình và sẽ lập mối liên kết để hai nước vững mạnh, ngài nghĩ như thế nào ? Nếu ngài đồng ý thì cả hai quốc gia của chúng ta sẽ là một liên minh hùng mạnh chống lại mọi thế lực hùng mạnh...” - Mã Đế nói.

“Hừm... Ta chỉ theo tư tưởng bế quan tỏa cảng* của bản thân...”- Nộ Vương mặt mày cau có.

Có vị Thượng thư tên hiệu Lộc Tài [là Mammon] nói thầm với Hòang Thượng:

“Sao bệ hạ không nghĩ đến việc liên kết giữa hai nước sẽ có lợi nhuận cho phát triển kinh tế cho nước ta nhỉ ?”

Đang không được vui vẻ, Nộ Vương xô đổ cả cái bàn lớn, rủa thẳng mặt Thượng thư.

“Câm ngay đồ rác rưởi... Ta đã bảo là không được liên kết với đứa nào hết... Còn nói nữa ta đem ngươi ra trãm tại chỗ”

Rồi ngài tính chưởng một phát vào mặt thượng thư. Thấy thế công công chạy đến can ngăn:

“Đang có khách quý, xin bệ hạ đừng nổi trận lôi đình ngay tại đây trông có vẻ không được hay cho lắm. Khi nào khách đi rồi hẳng xử tội hắn ra sao cũng được...”

Nghe thấy có lý Nộ Vương dừng ngay hành động bạo lực và ngài mời các sứ giả lẫn Mã Đế đi nghỉ, rồi đến tối nhớ đến dùng yến tiệc. Cũng hên là có cái tài ăn nói của công công mà Thượng thư mới giữ được cái mạng.

Chiều hôm đó, khi đang chơi cầu mây cùng với Tiểu Hùng [là Basil], Tiểu Ngừ vô tình nghe thấy cuộc đàm thọai giữa Độc Dược cô cô[là Bianchi] và tên Thượng thư.

“Hòang Thượng giao phó cho cô trách nhiệm ám sát tên Mã Đế kia... cô có đồng ý không ?”

“Tất nhiên, bởi vì tôi có thù hằn với hắn từ đã lâu, vì hắn mà Luân Hồi[là Reborn] chàng của tôi đã rời xa tôi”

“Tốt lắm... yến tiệc chiều này trong cậy vào cô hết...”

Độc Dược cô cô là một trong tứ đại mỹ nhân nổi tiếng lừng lẫy khắp chốn giang hồ, không những xinh đẹp mà nàng còn rất thông minh và tài giỏi. Nàng sinh ra trong một gia đình quý tộc giàu có, có họ hàng xa với Hòang Thượng. Từ khi còn nhỏ, sở thích của nàng là chế biến những thứ độc dược và thực phẩm độc, thú cưng của nàng là những con bò cạp có nọc đọc cực mạnh. Sau này khi đã trưởng thành, Độc Dược cô cô đã luyện thành công được những kỹ năng, tuyệt chiêu thật nguy hiểm từ độc... Nàng có một tình yêu đơn phương chân thành với Luân Hồi cao nhân, một người rất nổi tiếng trong chốn giang hồ. Tuy nhiên, vì Luân Hồi cao nhân đã nhận Mã Đế lẫn Tiểu Ngừ làm đệ tử từ khi chúng còn nhỏ, nên người ít khi chú ý đến chuyện tình cảm mà Độc Dược cô cô dành cho mình. Do đó, mối thù của nàng với Mã Đế lẫn Tiểu Ngừ ngày càng sâu sắc hơn.

Ngừ biết rằng Mã ca của mình đang gặp nguy hiểm, và biết rõ cả mọi toan tính của Nộ thúc thúc sau khi giết huynh ấy. Nên đã cùng với Tiểu Hùng, xin yết kiến Mã Đế.

“Chào đệ, đệ vẫn khỏe chứ...” - Mã Đế cười hiền lành.

“Vâng... đệ vẫn khỏe lắm, và thật tình đệ có chuyện gấp cần phải nói với huynh sớm đây...”

“Chuyện gì ?”

“Nộ thúc thúc sẽ cho Độc Dược cô cô bỏ độc vào mấy món trong bữa yến tiệc tối nay. Mong huynh hãy cẩn thận...”

“Ta cũng đã liệu trước chuyện này rồi, nhưng nếu không ăn thì lỡ tên kia nghĩ mình khinh thường hắn thì khốn, như thế lại có thêm cớ để hắn đem quân xâm chiếm nữa đó đệ à...”

“Đệ hiểu mà, nhưng tối nay xin huynh đừng ăn bất kỳ món nào hết, nguy hiểm lắm...”

Sau cuộc nói chuyện Ngừ xin cáo lui, và chàng hy vọng rằng Mã ca sẽ không bị gì.

Trên bàn tiệc đêm ấy là bao nhiêu sơn hào hải vị, bào ngư vi cá thơm ngon, những của ngon vật lạ mà chỉ chốn phồn hoa mới có. Nhưng chỉ tiếc chúng đều là những món ăn bị bỏ độc, chỉ cấn nếm vào một miếng là đất trời điên đảo, nạn nhân nằm sùi mép chết ngay tại chỗ. Những món ăn này rất khó phát hiện được là đồ ăn độc, chỉ những người có kinh nghiệm ngòai chốn giang hồ mới nhận biết được. Riêng Nộ Vương và một số cận thần thì ngồi ở chỗ mà thức ăn ở đó không bị dính độc.
Mã Đế đang phân vân không biết xử trí thế nào, thì bỗng nhiên ngài nhận ra bóng dáng quen thuộc của hôm nào. Vân Tước bước vào trong một tư thế vững vàng và hùng dũng, khi nhìn thấy chàng tim của Mã Đế lại đập lọan nhịp. Và bằng cách nào đó vô tình, chàng lại được ngồi bên cạnh ngài, nhưng vẫn cứ cố im lặng tựa như là người xa lạ. Mã Đế thấy có dịp liền chủ động hỏi:

“Ngươi không quên ta chứ ?”

Ngay lập tức, Vân Tước hồi âm lại bằng một giọng nói ngang ngược.

“Liệu ta đã gặp ngươi chưa nhỉ ?”

Vì bị quê quá đáng, Mã Đế không nói gì cả, nhưng nội tâm của ngài đang than thầm
“Hỡi ơi sao lại có một người quá đẹp nhưng cũng tàn nhẫn quá đổi thế này ? Đêm qua ân ái với ta, nhìn rõ khuôn mặt của ta như thế mà hắn cũng không nhớ ta là ai hay sao ? Còn để lại cho ta chiếc nhẫn bạc nữa cơ mà...”

Cố nhân có bảo “Người càng đẹp thì càng tàn nhẫn” quá đúng là không sai. Lục Đạo thấy có Vân Tước đến nên mở lời trêu chọc.

“Kufufufu... Ngươi bị hạ xuống ba bậc quan phẩm mà cũng đến đây ngồi với chúng ta ư ?”

“Này, cái lọai động vật ăn cỏ như ngươi chỉ xứng hàng ngồi liếm giày cho ta thôi nghe chưa... Nói nữa đi thì đừng trách ta động thủ...” - Vân Tước lườm bằng con mắt sắc bén của mình.

“Nói đùa với ngươi vậy thôi chứ ai mà chả biết rằng ngươi nổi tiếng về tài điều binh khiển tướng của mình hả Vân Tước Cung Di...”

“Tên kia, ai cho ngươi dám nêu cả tên họ của ta đấy hả ? Ta sẽ cắn chết ngươi...”

Mã Đế nghe cuộc đối thọai của hai người.

“Vậy là ta đã biết rõ tên của chàng rồi nhỉ ?” - Mã Đế thầm nghĩ.

Tuy hôm đó bàn tiệc chỉ có vài người ăn (thật ra thì mời đến hơn 30 người, nhưng không ai dám đi vì sợ trúng độc) bao gồm Mã Đế, một số trung thần của ngài gồm khỏang ba bốn người, Vân Tước công tử, Lục Đạo Hài và một vài quan thuộc hàng nhất phẩm trong triều. Những món ăn ở trên bàn vẫn không vơi đi là bao, bởi vì nhiều người biết rằng trong đó có độc. Nhưng vì quá nể Hòang Thượng, nên họ tìm cách vừa ăn vừa bỏ (có nghĩa là gắp một miếng, nhưng không cho vào miệng mà quẳng đi). Mọi người cầu mong trời sẽ phù hộ cho tất cả sống sót. Một tia hy vọng xuất hiện cho tất cả khi Hòang Thượng có việc khẩn phải đi gấp (nói trắng trợn ra là đi WC =v=) . Tranh thủ thời cơ, mọi người đồng lòng quẳng thức ăn đi chỗ khác, có người đem đổ liền qua cửa sổ không một chút do dự, một số người khác thì cẩn thận gói gém lại rồi mới vứt đi, vài người thông minh hơn đem đi chôn xuống đất, và tất nhiên chỗ đất ấy không cây cỏ nào có thể mọc lên được. Họ thi nhau đổ thức ăn, Lục Đạo thốt lên:

“Vì sự sống còn nên ta sẽ dùng thuật để tạo ảo giác cho mấy món này biến mất”

“Hừm, tên vua khí đó dám chơi xấu bỏ độc vào. Ta thề ta sẽ cắn chết hắn trong một ngày không xa...”

Nói rồi chàng đem cả nồi lẩu nấm quẳng xuống cái giếng gần cửa sổ. Nhưng thật khổ thay, vì bàn tiệc quá nhiều mà người lại quá ít nên khi Hòang Thượng quay về, vẫn còn một nửa bàn tiệc đang nằm chình ình trên bàn.

“Sao các khanh không ăn đi ? Vẫn còn đầy thức ăn kia kìa, để đồ ăn còn dư là phí lắm ?”

“Hừm... bụng ta đầy rồi, mong ngài hãy cho ta cáo lui sớm...” - Mã Đế bảo.

“Không được... ngài phải ở đây để thưởng thức tửu cổ truyền của ta chứ...”

Vì không có cách nào để từ chối, Mã Đế nghĩ đi nghĩ lại xem có cách nào để thoát hay không. Rồi trong đầu ngài chợt lóe lên ý tưởng.

“Bệ hạ, vẫn còn nhớ đến Lê Vỹ tướng quân chứ hả ?” - Mã Đế mỉm cười.

“Sao mà không nhớ được cái tên cặn bã đó chứ, hắn là tan tác 10 vạn quân, làm mất mặt bổn vương... Giờ nếu gặp lại hắn thì ta thề ta sẽ làm cho hắn sống không ra sống mà chết cũng không ra chết.”

“Vậy thì ta xin báo cho ngài tin vui rằng, lính của ta đã bắt được Lê Vỹ còn sống nguyên vẹn. Nếu ngài muốn thì ta xin trao trả lại con tin cho ngài xử lý”

Nghe đến đó, máu điên của vị Hòang Đế bỗng nổi lên, ngừng ngay mọi toan tính về việc ám sát lại, ngài ra lệnh cho lính áp giải Lê Vỹ đến trước mặt. Rồi cho mọi người đi ra để ngài xử lý chuyện nội bộ tại chỗ. Đúng là kế sách lợi dụng tâm lý của Mã Đế thật quá hay, mà đến nay muôn đời sau còn phải khâm phục.

Mọi người đứng bên ngòai, ai nấy hoang mang vì sợ cơn thịnh nộ của ngài. Lục Quốc Sư bảo đệ tử của mình là Tiểu Ngáo Ộp vào xem tin tức rồi ra báo lại. Tiểu Ngáo vốn là một cậu bé con có sở thích là hay lý giải mọi việc một cách thái hóa khiến người nghe phải tức đến ói cả ra máu. Tuy nhiên, trong việc nhìn trộm, nghe lén thì phải nói nó là cao thủ.

Trong căn phòng u ám mùi phẫn nộ, Lê Vỹ được dẫn vào trong bộ dạng thê thảm của một kẻ bại trận. Hắn khúm núm chề cái một dài hơn mười tấc của mình mà lạy lục:

“Bệ hạ vạn tuế... hạ thần đắc tội với bệ hạ. Xin bệ hạ hãy làm ơn xem xét mà trừng phạt hạ thần...”

“Không cần ngươi nói ta cũng sẽ làm... Nhưng tại sao ngươi lại bỏ trốn thế hả ?” - Mặt ngài hầm hầm sát khí.

“Dạ... dạ tại thần sợ...”

“Sợ cái con khỉ mốc ấy... Ngươi có biết rằng bổn vương nhục nhã với tên vua ngựa kia lắm hay không hả...”

Tiếng thét chửi rủa của ngài vang đến tận cấm cung. Hòang Hậu đang ngồi thêu hoa như ngày nào, bỗng dưng bị kim thêu đâm vào tay vì giật mình, từ ngón tay của “nàng” ứa ra máu. “Nàng” rủa thầm.

“Cái tên Hòang Đế đang nguyền rủa kia. Có đêm thanh vắng yên tĩnh mà ngươi cũng cố hét cho to vào. Làm ta đây giật cả mình... Tối nay đừng hòng lại gần ta...”

Trong lúc ấy, mọi người đều hiểu rằng Lê Vỹ sẽ không sống sót nổi qua đêm nay. Tất cả đều trông chờ vào mấy cái tin nhảm nhí của Tiểu Ngáo. Ngáo lúc này xuất hiện trong bộ dạng hớt hải và hoang mang.

“Chủ nhân... Đệ tử mang tin buồn đến cho chủ nhân đây. Ở trong đó kinh dị lắm, đầu một nơi rồi chân một nẻo, khắp sàn nhà tòan những cái thứ màu đỏ trông thật ghê sợ, mùi tanh bốc lên nồng nặc...”

Đạo Hài bảo:

“Không lẽ tên Lê Vỹ bị Hòang Thượng phanh thây rồi hay sao ? Thật là khủng khiếp quá ? Lát ta kêu đội mai táng tới...”

Rồi từ cái miệng nhiều chuyện của Ngáo và Liễu công công, chả mấy chốc tin đồn rằng Hòang Thượng phanh thây thảm sát Lê Vỹ khắp triều đình ai cũng biết, từ tể tướng cho đến thằng phụ bếp, ai cũng không thể không biết.

Lục Đạo mở cửa phòng ra, mọi người thi nhau vào xem cảnh tượng khủng khiếp bên trong. Thật sự quá đổi bất ngờ, Hài nắm lấy đầu thằng Ngáo rồi mắng:

“Cái đầu, cái chân là cái này đây hả ?”

Rồi ngài chỉ vào cái đầu heo quay đang nằm trên sàn, rồi lại chỉ vào mấy cái cẳng gà bị quẳng khắp nơi. Đưa tay nếm thứ chất màu đỏ đang rơi khắp sàn, ngài mắng thêm.

“Có cái nước sốt thịt, mà ngươi cứ làm cho ta tưởng máu cơ chứ ! Ta dạy ngươi như thế nào, mà giờ đây nghèo kiến thức sinh học thế này ? Muốn ta nhét ngươi xuống cái hầm rồi bỏ đói nhà ngươi hay không”

[còn tiếp]




Chữ ký của Kam-tan

Tài sản của Kam-tan

Tài sản
Tài sản:



Được sửa bởi Lý Thiên Mã ngày Sun Nov 06, 2011 3:16 pm; sửa lần 3.

yamamoto kosumi
yamamoto kosumi
Hiện:
Gà con
 Gà con
Tổng số bài gửi Tổng số bài gửi : 104
$C8 $C8 : -4
Điểm cảm ơn Điểm cảm ơn : 0
Ngày sinh Ngày sinh : 03/12/1999
Bài gửiTiêu đề: Re: [Fanfiction] [KHR] Truyền Kỳ Tam Quốc [Fanfiction] [KHR] Truyền Kỳ Tam Quốc EmptySun Nov 06, 2011 9:11 am
Hoàng đế hay ghê ta
toàn chết mê chết mệt nam nhi đẹp thôi.
Mà cái chỗ đó... GHÊ QUÁ.
tội nghiện Vân Tước quá, bị hoàng đế làm nhục rồi *khóc*


Chữ ký của yamamoto kosumi

Tài sản của yamamoto kosumi


Trình Tử Chu
Trình Tử Chu
Hiện:
Gà con
 Gà con
Tổng số bài gửi Tổng số bài gửi : 171
$C8 $C8 : 0
Điểm cảm ơn Điểm cảm ơn : 0
Ngày sinh Ngày sinh : 01/01/1991
Bài gửiTiêu đề: Re: [Fanfiction] [KHR] Truyền Kỳ Tam Quốc [Fanfiction] [KHR] Truyền Kỳ Tam Quốc EmptySun Nov 06, 2011 10:04 am

Mã huynh~

huynh thật là biết cách làm xao xuyến lòng người đấy nhỡ ~

chờ tiếp đoạn của Mã Đế và Vân công tử ~



@ Kos : có warning đầu bài kìa bạn ~ còn trong sáng thì đừng đọc

đọc rồi lại nói thế à ~



Chữ ký của Trình Tử Chu

Tài sản của Trình Tử Chu



Được sửa bởi Trình Tử Chu ngày Sun Nov 06, 2011 10:10 am; sửa lần 1.

Alisa_Kito
Alisa_Kito
Hiện:
Gà công nghiệp
 Gà công nghiệp
Tổng số bài gửi Tổng số bài gửi : 450
$C8 $C8 : 453
Điểm cảm ơn Điểm cảm ơn : 3
Ngày sinh Ngày sinh : 03/12/2000
Bài gửiTiêu đề: Re: [Fanfiction] [KHR] Truyền Kỳ Tam Quốc [Fanfiction] [KHR] Truyền Kỳ Tam Quốc EmptySun Nov 06, 2011 10:07 am
*gào*
nee Kasu ơi những điều chúng ta gào trên fb đã có trong chuơng mới rồi
nhưng chưa có gì vớ 6927 trong chuơng này
ý nãy h chưa com

lòng muốn nhìn anh Squalo hóa trang Hòang Hậu thực thụ quá
anh Xanxus cho em coi hình anh Squalo hóa trang hòang hậu đi
Trầm Ngư Hòang Hậu tên hayyyyyyyy

anh Hibari-sama em muốn thấy body của anh cơ
anh Dino sướng được nhìn thấy body của anh Hibari-sama

Trích dẫn :
Trong ánh sáng huyền ảo của
trăng, Mã Đế nhìn thấy rõ được gương mặt của chàng, nó đẹp một cách khó
có thể dùng từ nào để miêu tả được, đôi mắt kiên trung của chàng trai
trẻ kia xếch lên như mắt phượng, nó đen láy và thật sâu lắng. Từ trên cơ
thể trắng trẻo, cong cong uốn lượn chạy dọc xuống hai bắp đùi nõn nà
gil tả anh Hibari-sama thiệt đẹp :">

Trích dẫn :
thật sự trên đời này Mã Đế
chưa từng thấy có ai hòang hảo đến thế
yup yup ko ai hòang hảo hơn anh Hibari-sama được

Trích dẫn :

mèo mù vớ được cá rán
Ngựa què vớ được hoa thơm
hay trong hoàn cảnh này [Fanfiction] [KHR] Truyền Kỳ Tam Quốc 3573983318

yaoi D18
*gào*
có khả năng ám vô đầu mình [Fanfiction] [KHR] Truyền Kỳ Tam Quốc 3573983318

Tiểu Nhạn tên cũng hay


Trích dẫn :

Vân Tước đỏ cả mặt vì ngại, chàng vung tay tát lấy khuông mặt của Mã Đế, khiến nó hằn lên vết tay đỏ au.

“Hỡi ơi sao lại có một
người quá đẹp nhưng cũng tàn nhẫn quá đổi thế này ? Đêm qua ân ái với
ta, nhìn rõ khuông mặt của ta như thế mà hắn cũng không nhớ ta là ai hay
sao ? Còn để lại cho ta chiếc nhẫn bạc nữa cơ mà...”


“Urrr... Ngươi đúng là cái đồ háu sắc”
sai chính tả khuôn mặt và háo sắcmà


Lê Vỹ là ai nhể?


Trích dẫn :
Tiếng thét chửi rủa của
ngài vang đến tận cấm cung. Hòang Hậu đang ngồi thêu hoa như ngày nào,
bỗng dưng bị kim thêu đâm vào tay vì giật mình, từ ngón tay của “nàng”
ứa ra máu. “Nàng” rủa thầm.

“Cái tên Hòang Đế đang nguyền rủa
kia. Có đêm thanh vắng yên tĩnh mà ngươi cũng cố hét cho to vào. Làm ta
đây giật cả mình... Tối nay đừng hòng lại gần ta...”
tội anh Squalo quá
nhưng anh Xanxus cũng lại gần anh thui(nếu được [Fanfiction] [KHR] Truyền Kỳ Tam Quốc 3573983318 )

Trích dẫn :
Lục Đạo mở cửa phòng ra,
mọi người thi nhau vào xem cảnh tượng khủng khiếp bên trong. Thật sự quá
đổi bất ngờ, Hài nắm lấy đầu thằng Ngáo rồi mắng:

“Cái đầu, cái chân là cái này đây hả ?”

Rồi
ngài chỉ vào cái đầu heo quay đang nằm trên sàn, rồi lại chỉ vào mấy
cái cẳng gà bị quẳng khắp nơi. Đưa tay nếm thứ chất màu đỏ đang rơi khắp
sàn, ngài mắng thêm.

“Có cái nước sốt thịt, mà ngươi cứ làm cho
ta tưởng máu cơ chứ ! Ta dạy ngươi như thế nào, mà giờ đây nghèo kiến
thức sinh học thế này ? Muốn ta nhét ngươi xuống cái hầm rồi bỏ đói nhà
ngươi hay không”
*ôm bụng cười sặc sụa*
[Fanfiction] [KHR] Truyền Kỳ Tam Quốc 3573983318 [Fanfiction] [KHR] Truyền Kỳ Tam Quốc 3573983318 [Fanfiction] [KHR] Truyền Kỳ Tam Quốc 3573983318
đau bụng quá
mong...chương...mới [Fanfiction] [KHR] Truyền Kỳ Tam Quốc 3573983318



Chữ ký của Alisa_Kito

Tài sản của Alisa_Kito

Tài sản
Tài sản:



Được sửa bởi Alisa_Kito ngày Sun Nov 06, 2011 10:24 am; sửa lần 3.

Sponsored content
Hiện:

Bài gửiTiêu đề: Re: [Fanfiction] [KHR] Truyền Kỳ Tam Quốc [Fanfiction] [KHR] Truyền Kỳ Tam Quốc Empty



Chữ ký của Sponsored content

Tài sản của Sponsored content

[Fanfiction] [KHR] Truyền Kỳ Tam QuốcXem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang
Trang 1 trong tổng số 4 trangChuyển đến trang : 1, 2, 3, 4  Next
* Viết tiếng Việt có dấu là tôn trọng người đọc.
* Chia sẻ bài sưu tầm có ghi rõ nguồn là tôn trọng người viết.
* Thực hiện những điều trên là tôn trọng chính mình.
-Nếu chèn smilies có vấn đề thì bấm a/A trên phải khung viết bài
Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
 :: 

Fanclub

 :: 

Shounen ai / Yaoi

 :: 

Fanfiction

-
Create a forum on Forumotion | ©phpBB | Free forum support | Báo cáo lạm dụng | Cookies | Thảo luận mới nhất