| Uni Gà con
| Tổng số bài gửi : 137
|
$C8 : 8441
|
Điểm cảm ơn : 7
|
Ngày sinh : 16/05/1995
|
| | Tiêu đề: [FC1] Yuuhi Saka Thu Mar 29, 2012 4:47 pm | | | | | | | Title: Yuuhi Saka. Author: Uni a.k.a Shira. Summary: Có chăng một tình yêu, sau bảy năm chia cách, đã kết thúc rồi, lại một lần nữa được hồi sinh? Note: Nhảm cũng đừng bức xúc~
Tuyết, trắng xóa, phủ khắp mọi vật trên thế gian như muốn dìm sâu tất cả vào quá khứ. Em bước đi, lướt qua những tán cây trơ trụi, lặng lẽ thả hồn mình vào trong gió. Chiếc khăn quàng cổ mỏng manh bay nhẹ, lùa vào trong mái tóc. Hai tay dần lạnh đi khiến em vô thức đưa về phía trước như tìm kiếm một thứ gì đó theo thói quen, để rồi ngẩn ngơ nhận ra rằng mình đơn độc. Thật đau! Không nhói, nhưng âm ỉ trong lồng ngực. Sau bao năm trốn chạy khỏi nơi này, trái tim em vẫn không thể quên đi quá khứ, vẫn không thể ngủ yên với những nỗi đau ngày trước. Day dứt, tuyệt vọng đến khôn cùng.
.
Chiều tà. Hoàng hôn dần buông xuống nơi con đường dốc. Ánh mặt trời đỏ rực nhuộm cả sắc mây mờ. Em chầm chậm bước sau anh, lặng nhìn theo bóng người cao cao trước mặt sải những bước dài về phía trước. Chỉ một lát nữa thôi, khi leo khỏi ngọn đồi này, chúng ta sẽ sớm rẽ theo hai lối khác nhau. Nhìn con đường trải dài phía trước, em chỉ mong nó đừng kết thúc, để em có thể ở bên anh, lâu hơn chút nữa.
“Chỉ còn một chút nữa thôi”
Anh quay lại nhìn em, mỉm cười rồi đưa tay ra để em nắm lấy. Bàn tay anh thật to và dịu dàng, khiến em có cảm giác an toàn khi ở bên…
Thật bình thường khi lưu luyến những hạnh phúc ấy. Cảm giác yên bình em mãi chẳng thể quên. Dẫu biết rằng phía trước là lối rẽ Nhưng trong lòng em vẫn muốn bên anh. Mãi cho đến bây giờ, anh vẫn dịu dàng như thế. Khi anh nắm lấy bàn tay em, cảm xúc này bỗng chốc lại dâng trào. Chẳng biết từ khi nào, chỉ cần được nhìn thấy anh cũng có thể khiến em mỉm cười hạnh phúc. Tay trong tay, chúng ta cùng ngân nga một giai điệu.
Cho đến bây giờ, điều đó vẫn thật thân thương đối với em… .
Em ngước nhìn bàn tay đang dần tê buốt của mình, rồi lại nhìn con đường dốc trước mặt. Thật thân thương nhưng cũng thật xa vời. Con đường này, đã bao lần em đi qua, nhiều đến không đếm xuể, nhưng giờ sao thấy nó khác lạ quá! Cảm giác trống vắng, thiếu hụt đi một điều gì rất quan trọng. Em nhìn quanh, kiếm tìm một thứ gì đã mất nhưng không được. Con đường dốc, vắng đến thinh lặng.
Có lẽ, vì nơi đây đã thiếu đi hình bóng anh? Hai đường đi, hai lối rẽ. Chúng ta đã lựa chọn để rồi quay lưng bước đi.Những khi quay đầu nhìn lại, em chỉ còn nhìn thấy một con phố trống vắng, nhạt nhẽo. Không còn một ai nắm tay dẫn em đi, không còn một ai chờ đợi em theo cùng, cũng không còn một ai sưởi ấm cho đôi bàn tay lạnh ngắt này của em nữa.
Bất giác, trên khóe mi, một giọt nước mắt lăn dài, mặn chát. .
Cách anh cười đùa, cách anh vẽ tranh, cách anh trêu chọc em, em đều nhớ rõ. Từng khung cảnh trong kí ức như mảng phim quay chậm khiến em mỉm cười. Tình yêu thật ngọt ngào và đẹp đẽ. Em biết, mãi mãi em sẽ chẳng thể quên được nó.Nhưng sao mỗi khi nghĩ về những kí ức ấy, em lại cảm thấy sợ hãi, rằng một ngày nào đó chúng ta sẽ buông tay? Mỗi lần như vậy, em lại run rẩy. Hình bóng em trên nền gạch cũng nhạt nhòa.
Thật bình thường khi lưu luyến những hạnh phúc ấy. Những cảm xúc cứ lớn dần theo thời gian. Tất cả đối với em đều là những kỉ niệm đẹp. Chúng ta chưa từng nghĩ đến ngày mai.
.
Em dừng chân trước nơi chúng ta vẫn thường chia tay. Hai con đường, dù rằng cùng một điểm xuất phát nhưng càng đi, cả hai chúng ta lại càng xa dần, đến cuối cùng chẳng còn nhìn thấy nhau nữa. Vài bông tuyết rơi nhẹ trên vai áo như an ủi trái tim ai đang đập mạnh. Nước mắt bỗng chốc lại tuôn rơi.
Đến khi nào em mới có thể một mình ở bên anh? Để em lại có thể nở nụ cười vì anh Thời gian dần trôi đã chia cắt tất cả. Và giờ anh đã không còn ở đây. Đã mười năm rồi anh nhỉ, từ khi anh chuyển đi. Và đã bảy năm rồi anh nhỉ, từ khi chúng ta buông tay. Mười năm xa cách và bảy năm chia xa, chúng ta đã không còn là những cô cậu học sinh khờ dại. Tình yêu ngày xưa đó giờ chỉ còn lại giấc mộng. Dẫu vậy em vẫn đau lòng. Từ khi chúng ta chia tay, em đã tìm cách trốn chạy hiện thực bằng việc lao đầu vào học. Học chỉ để quên anh, học chỉ đến xa anh, chỉ để không còn nhớ mong. Thế nhưng, càng muốn quên, em lại càng nhớ. Vết thương lòng càng lúc càng sâu thêm.
Trong vô thức, em bước chân về phía căn nhà ngày xưa anh từng ở. Con đường nhỏ, hẹp đầy tuyết trắng xóa. Chỉ cần đi qua một đường ray xe lửa nữa là đến nhà anh. Em bước thật chậm, thật chậm, và rồi sững sờ.
Phía trước, một bóng người đang đi đến. Cái dáng cao cao và mái tóc rối ấy không bao giờ em có thể nhầm lẫn được. Là anh!
Một lần nữa, lồng ngực em lại quặng đau từng hồi. Trái tim vừa lặng yên giờ lại đập mạnh. Em chưa từng nghĩ đến việc sẽ gặp lại anh, nhất là trong lúc này. Anh đi ngược chiều nhưng lại không thấy em vì anh đang bận chăm chú vào điện thoại. Em lặng đi, không bước tiếp mà chỉ đứng chôn chân một chỗ. Anh gầy quá! Gầy hơn trước nhiều. Đôi mắt vui tươi ngày xưa giờ trở nên tối sẫm, không còn nữa dáng vẻ tinh nghịch và lạc quan lúc trước.
Gió lại thổi, và tóc em bay, kéo em về với hiện thực rằng em đang mong anh nhìn thấy em. Lắc đầu thật mạnh, em quay người, định bước đi. Nhưng rồi em lại nghĩ rằng phải chăng em đang trốn chạy? Nếu như không thể đối mặt với anh, em sẽ mãi mãi không thể thoát khỏi cái bóng của kí ức đã trói chặt em bảy năm qua.
Vậy là, em quyết định đi tiếp con đường đó. Khoảnh khắc em lướt qua anh cũng là khoảnh khắc em cảm nhận được một luồng điện chạy qua lưng. Tuy nhiên, em không ngoảnh lại. Vì em biết, nếu bây giờ ngoảnh lại, em sẽ không thể kiềm chế được nước mắt. Em bước thật nhanh qua đường ray, trước khi thanh chắn khép xuống.
“Cạch…”
Tiếng thanh chắn được đóng chặt, sẵn sàng cho tàu lửa đi qua. Tiếng động không lớn, nhưng lại khiến em có cảm giác như vừa đóng lại cho mình một quá khứ xa xăm. Em đứng đó, bất động. Xe lửa chạy qua, xình xịch. Một đoàn tàu dài, kết thúc những đêm dài khóc vì nhớ, vì yêu.
Đoàn tàu vừa đi qua, thanh chắn lại được mở, những người hai bên đường ray lại tiếp tục chuyến đi của mình. Cuộc sống lại tiếp tục. Em đưa chân định tiếp tục đi. Thế nhưng, khi vừa bước lên phía trước một bước, em chợt có cảm giác rằng ai đó đang nhìn em. Theo lẽ tự nhiên, em quay đầu lại.
Phía bên kia đường ray, là hình bóng của một người con trai cao cao cùng mái tóc rối đứng lặng im. Đôi mắt u buồn lúc nãy giờ đây như sáng lên, đôi môi của “người ấy” bỗng nở một nụ cười hạnh phúc.
Và rồi, “người ấy” chạy đến bên em…
. . .
Có chăng một tình yêu, sau bảy năm kết thúc lại một lần nữa được hồi sinh?
[End]
| | | | |
|
| Butchi Chủ trại gà
| Tổng số bài gửi : 3112
|
$C8 : 3282
|
Điểm cảm ơn : 265
|
Ngày sinh : 07/07/1996
|
| | Tiêu đề: Re: [FC1] Yuuhi Saka Thu Mar 29, 2012 8:24 pm | | | | | | | @ ^ : tem ~ *lại bỏ chạy*
| | | | |
|