Tiêu đề: [Game RR] Chuyến dã ngoại kinh hoàng Tue Nov 22, 2011 8:10 pm
Title:Chuyến dã ngoại kinh hoàng Categories: Adventure, Horror, Fantasy, Humor ... (sẽ bổ sung nếu có thêm những thể loại khác) Rating: tuỳ, có lẽ là 15+ Note:Bạn nào đã đăng kí tham gia game rồi mà từ hồi nào đến giờ không thấy mặt mũi đâu, những người chơi còn lại có quyền cho nhân vật của bạn ấy chết thảm thương trong game [cho rảnh nợ] Summary: Một nhóm học sinh học viện C8 quyết định có một buổi cắm trại ở khu rừng Northwood để ăn mừng việc hoàn thành kì thi cuối cùng trong năm, nhân tiện vui chơi thư giãn tinh thần trước khi bắt đầu kì thi tiếp theo vào năm tới. Thế nhưng, họ không hề biết rằng mình đang dấn thân vào một kì thi khác, thậm chí còn khắc nghiệt và kinh hoàng hơn tất cả những gì mà họ đã trải nghiệm qua - cuộc chiến tranh giành quyền sống với những thế lực đen tối trong rừng.
Khu rừng bí ẩn có không gian hoàn toàn khác biệt so với thế giới bên ngoài: Trong một ngày, khoảng thời gian chiếu sáng trong rừng chỉ kéo dài tối đa năm tiếng. Càng đi vào sâu trong khu rừng, độ dài thời gian chiếu sáng càng bị rút ngắn. Đây là một bất lợi của nhóm bạn trẻ, vì khi khu rừng bị bóng tối chiếm ngự, những sinh vật thuộc về thế giới chết chóc sẽ trỗi dậy và đe doạ tính mạng của họ.
Họ chỉ có thời gian mười ngày để thoát ra khỏi khu rừng đó; sau mười ngày, nếu vẫn chưa tìm được lối thoát, dù chưa bị những sinh vật bên trong rừng giết chết thì cũng sẽ bị chết vì tử khí rất mạnh trong khu rừng, hoặc bị biến thành một phần của thế giới đen tối.
Cách duy nhất để sống sót là chiến thắng những sinh vật ma quỷ đó, và cầm cự cho đến khi tìm được khu di tích đổ nát gần vực Fallen Angel. Họ sẽ tìm được lối ra nằm sâu dưới lòng đất trong khu di tích đó. Khi nhóm bạn trẻ đi vào khu rừng, nó đã tự động "đóng cửa" toàn bộ các lối thoát ra thế giới bên ngoài, trừ lối thoát trong khu di tích đã được bảo vệ từ trước. Vì thế, chỉ còn cách dấn sâu vào khu rừng thì mới tìm được cơ may sống sót.
Những địa điểm có trong cuộc hành trình trước khi tìm tới được khu di tích:
- Thị trấn Spirit: khi trời sáng, nơi đây là một thị trấn giàu có, nhộn nhịp với những hoạt động vui vẻ. Thế nhưng, khi bóng tối kéo đến, thị trấn này lại trở về là vùng đất chết. Đây là nơi an toàn nhất trong các địa điểm, khi trời sáng có thể ghé tại nơi này để ăn uống, nghỉ ngơi và mua sắm vài thứ cần thiết trước khi tiến vào sâu khu rừng.
- Lâu đài đá quỷ ám: nơi cư ngụ của những vampire khát máu và khát chiến nhất.
- Ngôi nhà bánh kẹo: nơi ở của hai chị em song sinh ác quỷ nhà Grimm, Desdemona và Delano. Tương truyền chính là một trong các nạn nhân của mụ phù thủy ngôi nhà bánh kẹo trong truyện Hên-xen và Grê-ten. Tuy nhiên, cặp chị em này không lừa người ta vào làm thịt, mà thích chơi trò giải câu đố hơn. Khi tới nơi này, bạn sẽ được hai chị em mời ăn bánh kẹo trong nhà, nhưng điều đó cũng có nghĩa là bạn đã rơi vào bẫy của chúng. Chúng sẽ đặt ra ba câu hỏi cực kì hỏi, và bạn chỉ có thời gian cực ngắn cho câu trả lời của mình. Chỉ khi đó, bạn mới có thể thóa khỏi sự khống chế của chúng.
- Nghĩa địa: địa bàn của các zombie.
- Đầm lầy Kaeira: nơi trú ngụ của những linh hồn quỷ dữ và ma trơi. Muốn vượt qua đầm lầy thì phải đóng một chiếc thuyền để đi qua. Hãy cẩn thận, vì những sinh vật sống trong đầm lầy sẽ tìm cách kéo bạn xuống dưới, và một khi đã rơi xuống thì sẽ không cách nào thoát ra được.
- Trung tâm khu rừng: vùng đất của những con búp bê ma. Đừng nhìn chúng, hãy im lặng, tuyệt đối không được nói chuyện hay thét lên khi đi qua nơi này, nếu không, bạn sẽ bị chúng móc mắt và cắt mất lưỡi. Nếu có lỡ nhìn chúng thì phải tuyệt đối nhắm mắt ngay lập tức, và nếu cảm thấy quá sợ hãi thì phải bịt miệng ngay, không được để tiếng hét thoát ra.
- Bảo tàng đầu lâu: không chỉ phải gặp lại lũ vampire, zombie, linh hồn quỷ dữ và ma trơi, bạn còn phải đối mặt với các Head Hunter - những đao phủ máu lạnh, và Pyramid Head - những kẻ yêu thích việc xé xác thịt người. - Vùng đất lừa lọc: những cây mặt người ở đây sẽ đưa ra những lời nói dối khiến bạn bị hoang mang và mất phương hướng, dẫn tới phát điên rồi tự tử.
- Vùng đất của quỷ mèo đen: tại nơi này, bạn buộc phải chơi trò trốn tìm với quỷ mèo. Bắt buộc phải có ít nhất 4 người tham gia, cách chơi như cũ: Một người giữ quỷ mèo và đi tìm những người còn lại đang đi trốn. Từ lúc bắt đầu đi tìm thì phải tìm người thật nhanh chóng, nếu quá nửa tiếng mà không tìm được tất cả những người đi trốn thì quỷ mèo sẽ giam giữ linh hồn của mọi người lại vĩnh viễn. Phải thực hiện trò chơi ba lần.
- Đền thờ thần rừng: đây là một trong những nơi nghi ngơi khá an toàn vào cả khi tối lẫn khi sáng. Tuy nhiên, khi trong đền vang lên tiếng chuông, tất cả phải ngay lập tức chạy thoát khỏi ngôi đền ngay, hoặc tìm chỗ an toàn trong đền mà trốn đi. Nếu không kịp, bạn sẽ gặp vài rắc rối đáng sợ đấy.
Cách đối phó với những sinh vật quỷ dữ trong rừng (tuy là đã cho biết chi tiết nhưng vẫn hãy viết ra một chút quá trình tìm hiểu được nhược điểm của chúng, vì chiến thắng những sinh vật chưa từng hiểu biết quá dễ dàng thì rõ là rất vô lí):
- Vampire: không sợ tỏi và nước thánh, nhưng rất sợ những vật có hình thánh giá, ánh sáng và những vật bằng bạc.
- Zombie: không sợ bất kì thứ gì, tuy ưu điểm là khứu giác phát triển vượt trội và một số con có tốc độ gần ngang ngửa với vampire, thế nhưng nhược điểm là thị lực rất kém. Phải chặt đầu hoặc bắn nát đầu mới tiêu diệt được.
- Những linh hồn và ma trơi ở đầm lầy: sợ ánh sáng và thánh ca. Tuy nhiên, tốt nhất là nên bình tĩnh khi đối mặt với chúng; càng sợ hãi thì chúng lại càng phấn khích và hung bạo hơn.
- Búp bê ma: sợ lửa, nhưng chúng sẽ không để bạn có cơ hội nào để tạo lửa đốt chúng. Tốt nhất là nên tới đây khi trời sáng, lúc đó, bạn có thể mở mắt mà đi, tuy nhiên, bạn vẫn phải giữ im lặng.
- Head Hunter, Pyramid Hunter: Không có nhược điểm. Cực kì khỏe và nhanh. Head Hunter còn đặc biệt thông minh hơn những thứ trong rừng mà bạn từng gặp. Nếu nhắm không đánh nổi thì tốt nhất "36 kế, chạy là thượng sách".
- Cây mặt người: tốt nhất là lờ chúng đi và chuẩn bị cái gì đó để bịt tai lại, vì không gì có thể tiêu diệt được chúng, kể cả lửa.
- Quỷ mèo đen: cách tốt nhất là nhận lời tham gia trò chơi và chiến thắng trò chơi, vì quỷ mèo sẽ gây khó dễ cho người tìm kiếm.
- Chị em sinh đôi ác quỷ: Là loài sinh vật cực kì thông minh và thích những trò chơi suy luận, trí tuệ. Chỉ cần trả lời được 3 câu hỏi chúng đặt ra, ngoài ra, đừng tìm cách giết chết hay chạy thoát khỏi chúng, vì bạn sẽ không bao giờ thoát được cho đến khi chúng cảm thấy thỏa mãn.
Tiêu đề: Re: [Game RR] Chuyến dã ngoại kinh hoàng Tue Nov 22, 2011 9:04 pm
*Lời dẫn truyện*
Để ăn mừng kì thi cuối năm kết thúc, một nhóm học sinh học viện C8 đã quyết định tổ chức đi cắm trại, dĩ nhiên, ban đầu cũng vấp phải vài ý kiến phản đối nhưng không nhiều, vì thế, những người phản đối bắt buộc phải chiều theo ý kiến số đông.
Việc lựa chọn địa điểm cắm trai cũng gây ra khá nhiều tranh cãi, và quyết định cuối cùng của họ chính là khu rừng lớn phía Bắc của đất nước - Blackstone. Lí do cho sự lựa chọn đó chính là vì những lời đồn kì lạ về khu rừng, và họ tin là chuyến dã ngoại của họ sẽ trở nên thú vị hơn nhiều.
Vào sáng ngày 28/11, họ bắt đầu chuyến đi của mình. Sau khi quá mệt vì phải chuẩn bị biết bao nhiêu thứ, dựng trại, làm đồ ăn, cộng thêm đường dài, họ quyết định dời cuộc thám hiểm khu rừng của mình vào sáng ngày hôm sau. Thế nhưng, không ai trong số họ có thể ngờ rằng, cuộc thám hiểm lại diễn ra sớm hơn dự định.
Khi tất cả mọi người đều đã chìm vào giấc ngủ ngon lành trong trại, đột nhiên, một cơn cuồng phong kéo tới làm sụp toàn bộ các lều. Các thành viên trong nhóm giật mình tỉnh giấc, và họ tỏ ra vô cùng bực bội vì công sức bỏ ra từ sáng nay đã công cốc, giờ phải dựng lại lều thì mới tiếp tục ngủ được, vì có nhiều người trong nhóm không quen ngủ ngoài trời.
Thế nhưng, khi họ chỉ vừa mới bắt đầu công việc dựng lều, cả khu rừng bất chợt rùng mình rung chuyển dữ dội như có động đất. Tất cả vội vàng quỳ xuống đất, người ôm chặt lấy kẻ khác, người bám vào những chiếc rễ to lớn của những câ đại thụ gần đấy. Cỡ vài phút sau, xung quanh yên ắng trở lại. Ngay khi cả nhóm người thở phào vì nghĩ rằng mọi chuyện đã qua thì bất ngờ, một trận cuồng phong khác lại kéo tới. Sự việc kéo tới quá bất ngờ khiến những người không cẩn thận đã bị gió cuốn đi mất, chỉ còn lại vài người ở lại.
Những người may mắn không bị cuốn đi có sự tranh cãi với nhau. Một bên đề nghị thoát khỏi khu rừng và tìm thêm người giúp đỡ, một bên thì lo lắng cho sự sống còn của những người mất tích nên nóng lòng đòi vào sâu trong khu rừng bất chấp nguy hiểm.
Sau cùng, họ quyết định đánh lẻ để không phải mất vào nhiều thì giờ vào những cuộc tranh cãi vô nghĩa. Tuy nhiên, nhóm người muốn thoát ra khu rừng lại không cách nào tìm được lối ra cũ. Vì thế, họ buộc lòng phải nhập với phía bên kia để đi tìm những người mất tích...
Tiêu đề: Re: [Game RR] Chuyến dã ngoại kinh hoàng Thu Nov 24, 2011 11:45 pm
Lilianna | Vùng đất lừa lọc Tối 28/11
Tôi thoáng nhăn mặt khi cảm thấy hơi đau ở đỉnh đầu. Đưa tay xoa xoa, tôi nhận thấy chỗ đó nổi lên một khối u nhỏ. Đó là hậu quả của sự va đập quá mạnh vào đầu khi bị cưỡng chế tiếp đất quá bất ngờ. Cảm giác lúc ấy như bị ai đó quăng xuống đất như quăng một cục nợ ấy, vừa đau vừa bực mình.
Thật tai hại, giờ thì tôi chả biết mình đang ở đâu đây, thậm chí còn lãnh nguyên cục u thế này... Phải chi lúc đó tôi đừng mất cảnh giác thì có phải hay hơn không?
Khi cảm thấy cục u trên đầu đã đỡ đau hơn một chút, tôi bắt đầu tập trung nhìn xung quanh. Tôi chợt cảm nhận được một luồng khí buốt lạnh chạy dọc sống lưng? Nơi này... cơn gió điên cuồng kia đã ném tôi tới đâu thế này? Tôi không thể nhìn thấy được gì xung quanh cả. Khắp nơi chìm trong bóng tối, một chút ánh sáng cũng không thể nhìn ra.
Làm sao đây?
Bây giờ tôi đang hoang mang cực độ. Tối thế này thì còn làm gì có dịp show sắc đẹp của tôi với ai đây? Ức chế quá!
Tôi suy tính không biết có nên dùng Daylight Delight để làm sáng không gian lên không; tối thế này, đừng nói là không ai nhìn thấy tôi, tôi còn không nhìn thấy đường đi nữa cơ mà. Tuy nhiên, tôi vẫn cứ nơm nớp sợ, nếu tôi sử dụng ma pháp đó, tôi sẽ tự đánh dấu vị trí của mình cho những kẻ luôn ghen tị với sắc đẹp của tôi mà tới bay tới đánh hội đồng. Tôi giờ đơn cô thế cô, ai sẽ bảo vệ tôi đây? Hic, tôi không dám tưởng tượng được đến ngày gương mặt xinh đẹp của mình bị ai đó làm cho xấu xí đi. Nếu thật sự đến ngày đó, chắc tôi đành phải gỡ bỏ gương mặt hiền thục của mình ra mà đi làm mắm kẻ đó quá!
Sau một hồi đắn đo, cuối cùng tôi quyết định dùng Glory Morning để tạo ra một chiếc đèn nhỏ vừa đủ để soi sáng đường. Ánh sáng nhờ nhờ tỏa ra từ chiếc đèn giúp tôi quan sát được phần nào không gian xung quanh.
Bao quanh tôi là những cây đại thụ cao to, trên thân là những vết rạn nứt khô khốc tạo ra hình thù những gương mặt quái đản. Điểm khiến người ta rùng mình nhất, chính là những "gương mặt" đó đều trưng ra nụ cuời vô cùng đáng sợ, vừa giễu cợt trêu ngươi, vừa thách thức, lại vừa đe dọa. Những "hốc mắt" trống rỗng phóng tia nhìn tăm tối vào kẻ vừa xâm phạm lãnh thổ của chúng, lạnh lẽo cảnh cáo tôi rằng tôi đã đặt chân tới một nơi không nên đến.
Tôi không chắc lắm về kiến thức đã đọc qua trong sách, nhưng nếu tôi không xác định được đây có đúng là "nơi đó" hay không, tôi sẽ không thể đi tìm được. Việc dậm chân tại chỗ quá nguy hiểm, tôi buộc mình phải lập tức dẹp bỏ ngay những suy nghĩ yếu đuối, vớ vẩn và tiến sâu vào bên trong khu vực hơn nữa.
Không rõ tôi có phải nhạy cảm quá không, nhưng tôi cứ cảm giác, càng vào sâu bên trong, những "gương mặt" càng trở nên có vẻ gì đó dị hoặc, đen tối hơn khu vực phía ngoài. Chính xác thì tôi không rõ được cái "dị hoặc, đen tối" đó là gì, nhưng tôi nghĩ có thể chính là do "các nụ cười". Những nụ cười đó, càng về sau càng nở rộng, và khắc lên gương mặt quái đản đậm hơn nét sung sướng điên cuồng. Suy nghĩ này khiến tôi lạnh gáy. Tôi bắt đầu chắc chắn được 40% cho giả thuyết của mình.
"Ôi, con đường này sẽ dẫn mình đến đâu đây? Đột nhiên bị kéo khỏi mọi người như thế này, mình có phải là kẻ duy nhất không? Sao số mình xui thế, không biết có sống nổi để thoát khỏi đây không..." Tôi cất tiếng, đoạn thở dài ngao ngán.
"Có, cô sẽ sống!" Một âm thanh đột ngột vang lên ngay sau lưng khiến tôi giật nảy mình. Tất cả những gì xảy ra quá bất ngờ mà trước đó không hề để tôi có sự chuẩn bị để tiếp nhận chúng, ít nhiều cũng khiến tôi hoảng vía.
"Ai đấy?"
"Là tôi!" Một thân cây đằng sau lên tiếng, đoạn nhìn tôi "tươi cười".
"Cây biết nói!" Tôi gần như hét toáng lên.
"Không quan trọng chuyện này!" Một cái cây khác lên tiếng. Chất giọng ồm ồm, khàn đục của nó khiến tôi khó chịu.
"Ý ngươi là sao?" Tôi chau mày hỏi.
"Là chúng ta đang muốn giúp ngươi thoát khỏi đây..." Một cây khác đáp lời.
"... vì ở đây quá lâu sẽ rất nguy hiểm." Thêm một cái cây khác nối lời.
"Ngươi sẽ chỉ cho ta đường thoát ra khỏi nơi này?" Tôi nghi ngờ về sự giúp đỡ hào phóng từ những sinh vật thuộc về thế giới bóng đêm này.
"TẤT NHIÊN!" Tất cả những cái cây xung quanh tôi đồng thanh nói.
"HÃY ĐI VỀ LỐI NÀY!" Một cái cây gào to rồi di chuyển một nhánh cây của mình để chỉ hướng đi cho tôi.
"Cám ơn." Tôi lịch sự nói dù trong lòng không mấy tin tưởng vào sự chỉ dẫn này.
"KHÔNG, HÃY ĐI HƯỚNG NÀY!" Cái cây khác chỉ cho tôi hướng đi mới hoàn toàn ngược phía với hướng đi ban nay tôi vừa được chỉ dẫn.
"KHÔNG, HẮN LÀ KẺ DỐI TRÁ ĐẤY! ĐỪNG TIN HẮN! LÀ HƯỚNG NÀY!"
"KHÔNG, HƯỚNG NÀY! HƯỚNG NÀY CƠ! ĐỪNG TIN HẮN! HẮN LÀ ĐỒ DỐI TRÁ ĐẤY!"
"ĐỪNG NGHE HẮN! HÃY TIN TÔI! TÔI MỚI LÀ NGƯỜI ĐANG MUỐN GIÚP ĐỠ CÔ!"
"KHỐN KIẾP THẬT! CÂM MỒM LẠI ĐI! NGƯƠI CHỈ LÀ MỘT GÃ LỪA GẠT THÔI! TIN TÔI, LÀ HƯỚNG KIA, HƯỚNG KIA...!"
"..."
"..."
"STOP!!! Ngậm cái mồm chết tiệt của các người lại và để ta yên ngay-lập-tức!" Tôi bịt chặt tai lại hết mức có thể và gào to lên. Chúng cứ thi nhau thét lên như thế thì ai mà chịu nổi cơ chứ, trừ phi thằng đó bị điếc! Ah, cứ ở đây mãi thì lành cũng thành què mất thôi!
"Rốt cuộc là hướng nào?" Tôi nghiêm mặt hỏi, cố gắng vuốt cơn giận xuống.
Những cái cây nhìn nhau một hồi, đoạn chúng nở một nụ cười thâm hiểm rồi đồng loạt chỉ "tay" về một phía - là hướng bên tay phải của tôi.
"Chắc đây chính là lối ra chứ?" Tôi chau mày, vặn hỏi lại lần nữa.
"CHẮC!" Đoạn những cái cây lại nhìn nhau cười khúc khích.
"E hèm, vậy theo các ngươi, ta rất là xấu xí đúng không?" Tôi bất ngờ bật ra câu hỏi đó, sau vờ rút khăn ra thùy mị chấm nước mắt. Tôi muốn khẳng định những gì mình đang nghĩ trong đầu hoàn toàn đúng, mặc dù có thể phải chấp nhận "hy sinh" một tí.
"Đúng, cô rất là XẤU XÍ! Chưa từng thấy ai XẤU HƠN CÔ!" Những cái cây đồng thanh gào to lên. Không hiểu sao cái bản mặt của chúng sung sướng khôn tả.
Ah~! Giờ tôi đã chính thức hoàn toàn xác nhận giả thuyết của mình. Đây là chính là vùng đất lừa lọc, nơi trú ngụ của những thân cây ma quỷ chuyên làm rối loạn người lạc vào khu vực. Argg, chết tiệt thật cái lũ này, dám bảo ta xấu xí! Còn bảo là chưa từng thấy ai xấu như ta! Người đẹp như ta thế này mà có ngày bị xúc phạm như thế, dù biết chúng luôn nói ngược sự thật! May mà không có ai đi cùng, nếu không chắc là bị cười cho thối mũi mất thôi!
Tôi quay ngoắt qua bọn cây ma, ném cho chúng biểu cảm u ám và đáng sợ nhất. Tôi cười lạnh:
"Trong sách nói, không có cách gì có thể diệt được tụi bây, nhưng không phải là không có cách khiến tụi bay câm mồm."
Đoạn, tôi mở kết giới cho quyền trượng, hóa phép ra những khối đá lớn nhét vào miệng của lũ cây ma, đoạn biến ra tiếp những đoạn băng keo kích cỡ lớn loại siêu dính cỡ keo con voi dán chặt miệng của chúng lại. Chúng bất lực lấy "tay" cạy cạy băng keo nhưng mãi mà vẫn không ăn thua, rốt cuộc đành khóc lóc ú ớ xin tha. Tôi chỉ giải thoát cho một cái cây, và dọa nó nếu không khai thật đường ra thì nó sẽ chịu những hậu quả còn kinh khiếp hơn thế này.
Ngập ngừng mãi một lúc, sau khi nhận đủ những ánh nhìn căm giận của đồng bọn, nó mới lúng túng chỉ "tay" về phía bên trái của tôi hiện tại, tức là ... tôi phải quay ngược trở lại con đường ban nãy...
"Ngươi có chắc không đó?"
"Ch... chắc!" Cái cây lập cập đáp.
"Ok, ta mà phát hiện ngươi lừa ta là lần sau gặp lại, ngươi sẽ thê thảm gấp mấy lần đám chiến hữu của ngươi đấy! See you!"
Đoạn tôi quay lưng bước đi ngay lập tức, thế nên tôi không nhìn thấy được cảnh cái cây đó rùng mình lên hoảng vía khi nghe hai từ "See you" thốt ra từ miệng tôi.
Hy vọng khi ra khỏi khu vực này, tôi sẽ tìm được đồng bạn, sau đó cùng nghĩ cách trở về nhóm. Chắc họ đang lo lắng lắm đây...
Tài sản Tài sản:
Owl
Hiện:
Gà con
Tổng số bài gửi : 114
$C8 : 45
Điểm cảm ơn : 10
Ngày sinh : 18/11/1994
Tiêu đề: Re: [Game RR] Chuyến dã ngoại kinh hoàng Fri Nov 25, 2011 11:21 pm
Sóng gió vừa đi qua cũng là lúc cả nhóm nhận ra sự vắng mặt của vài thành viên trong nhóm. Thảm họa ban nãy đã cuốn đi mất họ, và bây giờ các thành viên còn lại trong nhóm không còn sự lựa chọn nào khác ngoài việc đi tìm lại những người mất tích...
"Tức chết được, con đường cũ đã biến mất rồi!" Anita nghiến răng lầm bầm và ngội sụp xuống, đôi bàn tay siết chặt vào nhau.
"Chị à, bây giờ có nói thêm gì nữa thì cũng có được ích gì? Chúng ta mau quay lại chỗ của nhóm còn lại và cùng đi kiếm các bạn thôi..." Vic ngồi xuống cạnh Anita, đoạn vỗ vai cô gái tomboy.
"Được rồi, cứ như Vic nói đi, giờ chúng ta quay lại nhóm cũ nào! Có ở đây than thở nữa cũng chả ích gì! Mọi nỗ lực của chúng ta từ nãy đến giờ hóa ra công cốc mất rồi, mãi mà chẳng thoát ra khỏi nơi này được. Chúng ta đã quay lại đây hết tám lần rồi..." Amelia lên tiếng, đoạn lấy tay kéo hai chị em song sinh đứng dậy.
Đang định quay về chỗ cắm trại cũ, đột nhiên cả ba người nghe thấy âm thanh của những bước chân đang tiến lại gần họ. Sau đó, họ lại nghe âm thanh của ai đó gọi tên họ.
"Là những người kia!" Vic reo lên vui mừng. "Hey! Over here! Over here!"
Nhận ra được âm thanh quen thuộc của nhau, cả hai nhóm tách rời ban rồi vui mừng chạy về hướng phát ra giọng nói.
"Hờ ~ ! Sao rồi, thua rồi đúng không? Không tìm được đường ra đúng không, những con người thua-cuộc?" Neko là người lên tiếng đầu tiên bên nhóm kia, và câu đầu tiên mà cô thốt ra thì nghe chẳng dễ chịu chút nào, nếu không muốn nói là ba người kia nghe xong liền sục sôi ý định đánh sưng vù mỏ cô nàng cho cô nàng im miệng đi mấy hồi.
"Tôi đã nói mà ba người không nghe, cứ nhất quyết cãi cho bằng được." Lilith nhún vai nối tiếp lời Neko, giọng cứ đều đều không lên không xuống.
"Ai dà, mấy vị không định gây lộn với nhau đó chứ? Tập trung vào chuyên môn giùm tụi tôi với!" Đánh hơi được mùi sát khí đang ngày càng "nặng đô", nhất là từ phía Anita, Michiyo liền vội nhảy vào đập bẹp ngay bất kì mầm mống chiến tranh nào sắp bùng nổ.
Kindy đứng gần đó lắc đầu ngao ngán. Thiệt tình, sao mấy cái người này hở cái là gây nhau thế nhỉ? Thương nhau quá cắn nhau đau chăng? Thôi, nếu được thương kiểu đó thì không thèm, chỉ thèm được thương như Mizu thương thôi! Hic, Mizu ơi, nàng ở đâu vậy? Nàng hãy chờ ta tới đón nàng nha! Nàng đừng chết trước khi ta tìm được nàng nhé, không ta lấy vợ khác à!
"Okay, mọi người tập trung nào! Nhiệm vụ hàng đầu của chúng ta bây giờ là phải tìm lại những người đang mất tích, sau đó tìm cách thoát khỏi nơi này." Vừa nói, Kiyohiko vừa vỗ tay nhằm lôi kéo sự chú ý của cả nhóm về phía mình. Sau đó, cô gái tóc nâu chuyển hướng nhìn về phía Lilith "Tôi đoán thế nào cậu cũng đã từng đọc qua sách vở nào đó nói về khu rừng này rồi. Theo cậu, chúng ta nên làm gì tiếp theo đây?"
"Để xem nào," Lilith xoa xoa cằm ra vẻ suy tư "tôi không nhớ chắc chắn lắm về những gì mình đã từng tìm hiểu về Blackstone. Dù sao thì cuốn sách đó tôi cũng đã đọc cách đây 8 năm rồi, cỡ cỡ đó..."
"Anita?"
"Không nằm trong lĩnh vực tìm hiểu của tôi." Anita lắc đầu.
Kiyohiko thở dài cái thượt, đoạn cô liếc về phía những người còn lại.
"Thế còn ai đã từng tìm hiểu về khu rừng này chưa?"
Mọi người nhìn nhau không nói gì, sau cứ bẽn lẽn hết gãi đầu, gãi má, gãi mũi rồi đến cười cười. Kiyohiko thở dài lần nữa, vậy là cô hiểu câu trả lời là gì rồi.
"Tôi cũng chẳng hơn gì mọi người..." Cô gái tóc nâu thừa nhận. Thật là bất cẩn quá! Đáng lý ra tất cả phải nên có một chút tìm hiểu về khu vực mình sắp tới, nhưng ban đầu cả nhóm quá chủ quan, cho rằng kiến thức mập mờ về khu rừng sẽ khiến cho cuộc hành trình trở nên thú vị hơn vì những thứ bất ngờ xảy đến. Và hậu quả của sự chủ quan đó là...
Bất ngờ, Lilith lên tiếng:
"Tôi nói là không chắc chắn, nhưng không có nghĩa là tôi không nhớ được hết kiến thức trong đó. Vả lại, hôm nay tôi có mang theo cuốn sách." Vừa nói, Lilith vừa lôi ra trong vali một quyển sách dày bọc da đã khá cũ.
Cẩn thận lật từng trang sách ố vàng, Lilith chau mày lẩm bẩm đọc. Có vài người tò mò dòm thử, nhưng cả bọn ai nấy đều lắc đầu. Ngôn ngữ viết trong sách không nằm trong tầm hiểu biết của họ, Anita thì cũng đọc được một chút nhưng tổng kết lại thì cô chẳng hiểu nổi nội dung trong những trang giấy là gì.
"Sau này cuốn sách được viết lại thành nhiều thứ tiếng, trong đó có cả ngôn ngữ của nước ta..." Vừa lật nhanh các trang sách, Lilith vừa lầm bầm trong miệng, âm lượng chỉ vừa đủ cho ba người đứng sát cô nhất nghe thấy "... cuốn sách này thì tôi được truyền lại từ những thế hệ trước..."
"Nó nói cái gì thế?" Vic ghé sát mặt vào cuốn sách, ánh mắt không giấu được sự tò mò thích thú.
"...cái gì mà... thành phố... Spirit... ờ, ... an toàn... cái quái gì thế này?" Anita chau mày.
"Đại khái là thế này," Lilith giải thích "địa điểm đầu tiên cần tới của chúng ta sẽ là thành phố Spirit. Đó là nơi an toàn nhất trong khu rừng, nhưng hãy đến đó vào buổi sáng, tranh thủ nghỉ ngơi và chuẩn bị những thứ cần thiết nhất trước khi đi sâu vào rừng. Khi trời tối, thành phố sẽ trở lại là thành phố chết. Tuy không nguy hiểm nhưng ở lại nơi đó quá lâu cũng chẳng được ích lợi gì..."
"Còn gì khác không?" Mọi người đồng thanh hỏi.
"Còn đấy, nhưng để sau khi đến thành phố Spirit tôi sẽ tìm hiểu tiếp. Mấy năm nay không đọc loại ngôn ngữ này nên tôi gặp chút khó khăn... Tôi sẽ tranh thủ thời gian tại thành phố, vì có vẻ như chúng ta không có nhiều thời gian cho cuộc hành trình để tiêu tốn đâu."
"Phải phải, những fan hâm mộ cuồng nhiệt của tôi sẽ nhớ tôi đến phát điên mất nếu tôi không sớm quay về với họ!" Vừa cao giọng nói, Neko vừa tóc ra đằng sau, vẻ mặt tự hào. Cô gái có thể đọc được những ánh mắt đang nhìn mình một cách... e ngại, nhưng cô cứ cư nhiên cho rằng, đó là vì họ quá ghen tị với sắc đẹp của mình mà thôi. Đẹp quả nhiên là cái tội lớn, haizz.
"Aizz, vậy chính xác là chúng ta nên đi hướng nào nhỉ? Trước mặt, tay trái hay tay phải đây?"
"Tôi đoán là trước mặt."
"Còn tôi đoán là bên tay trái."
"Có cần đến Iki của tôi không, tôi cho mượn? Iki của tôi giỏi xác định phương hướng lắm đấy nhé!"
"Okay, quyết định thế đi! Trông cậy vào cô đấy Amelia!"
Lờ đi cải bản mặt nhìn là muốn đá văng hàm của Neko, mọi người đứng dậy bỏ đi, mặc cho nàng mèo tự sướng nãy giờ mà không ma nào muốn ngó qua.
...
Năm phút sau...
"Á! Đợi tôi với! Sao nỡ bỏ người đẹp là tôi lại đây? Có phải là bạn bè với nhau không đấy? Nỡ quăng cho tôi cục lơ như thế đấy à? Này!!!!"
Được sửa bởi Owl ngày Sat Nov 26, 2011 4:12 pm; sửa lần 1.
Kindy-sama
Hiện:
Tehee~
Tổng số bài gửi : 1241
$C8 : 4584
Điểm cảm ơn : 74
Ngày sinh : 21/09/2000
Tiêu đề: Re: [Game RR] Chuyến dã ngoại kinh hoàng Sat Nov 26, 2011 1:10 pm
@Owl: tôi tên Kindy, Sakura là họ thôi =w=
Anita, Vic, Lilith, Neko, Michiyo,Kiyohiko , Kindy, Amelia || Thành Phố Spirit Bình minh 29/11
"Hộc...Hộc.....Ta đã đi gần được bốn tiếng rồi đó..." - Kindy, người có nhiệm vụ xách ba lô của cả đoàn bắt đầu than vãn
"Hờ... Chả phải chúng ta cũng có nghỉ ngơi rồi sao?" - Michiyo, người đầy sức sống đang đuổi bắt... bọ, nhện, vui vẻ cười trừ
"Giờ than vãn ít gì hả cô?" - Vic dẫn trước, vừa vạt cành cây rậm rạp, vừa phấn khích nói to - "Thành phố Spirit đây nè!!!"
"Híc... mặc kệ.. tôi đang mỏi cả lưng vì xách... Ủa?!! Cô nói gì cơ!! Ta đến nơi rồi à?!! Yahoo~~~~" - Cô Kin cứ như là mới gặp lại Mizu, nhảy cẫng lên vui sướng, đu cả dây leo bay tới chỗ Lilith
Mọi người nghe xong nhốn nhào cả lên, chạy vội vả bằng đủ thứ cách chỉ để nhìn cái thành phố kia. Họ đặt hết tin tưởng vào thành phố đó...
"Ơ... Tớ là tớ thấy cái bảng ghi "Thành phố Spirit" bự con trước mặt rồi, nhưng sao nhà cửa tan hoang thế kia?" - Kindy gãi đầu
"Này cái cô hoa Li li gì gì đó kia, cô nói là tới thành phố Spirit rồi, sao lại ra thành phố... "Ghost" thế này, lừa tềnh à? Híc... ở đây còn tối hơn cả bên trong...." - Neko bắt đầu biến thành dạng mèo đen, cuốn cả người lại run run
"Tại cô lạnh chút thôi!" - Lilith nghiêm túc -" Cơ mà tôi có tên đoàng hoàng nhé, à, nhớ cho kĩ chút đi, lúc sắp đi vào rừng tôi đã bảo rằng cứ tối thì nơi sẽ là một vùng đất chết, nhưng khi trời bắt đầu sáng, mọi thứ sẽ bắt đầu có sự sống, bắt đầu có người sống sót vui vẻ. Nhìn đồng hồ nè! Sắp năm giờ rồi...."
"Ưm... Tôi đã bắt đầu cảm thấy sương mù tan... gió se se lạnh..." - Kiyohiko, người im lặng nhất và luôn tỏ ra thoải mái nhất khi nghe nói đã tới thành phố Spirit đang nhắm mắt, tỏ ra thư giãn lắm -"Tôi mong thành phố sẽ cò nhà thờ ở đây..."
Thật tài ba! Kiyohiko vừa dứt câu, mặt trời cũng vừa từ từ ló dạng, từ từ chiếu lớp nắng mỏng lên các tòa nhà như đổ sập, khiến tất cả phục hồi lại thật mới, sáng sủa hẳn. Và từ các tòa nhà, những con người kì lạ không biết từ đâu xuất hiện bỗng bước ra trên đường, mới một chút... tất cả đã bắt đầu những cuộc buôn bán, trò chuyện thật rôm rả...
P/s: giờ thì viết tiếp đoạn này nha mọi người, đừng ghi lại địa điểm và nhân vật thêm nữa
Tài sản Tài sản:
Được sửa bởi Sakura Kindy~Mio ngày Sat Nov 26, 2011 9:09 pm; sửa lần 1.
Kam-tan
Hiện:
.
Tổng số bài gửi : 1368
$C8 : 1290
Điểm cảm ơn : 92
Ngày sinh : 21/11/1997
Tiêu đề: Re: [Game RR] Chuyến dã ngoại kinh hoàng Sat Nov 26, 2011 4:22 pm
Alone in Darkness... with the pray to God
Tại một nơi khác luôn luôn xuất hiện một bầu trời rực màu đỏ chót nhưng thật âm u. Khắp không gian này chỉ có thể nhìn thấy một màu đen của những lùm cây rậm rạp chạy dọc quanh một con đường không lối đi và lũ quạ với hai mắt đỏ ngầu, cũng thật lạ kỳ thay bởi chỗ này chỉ có duy nhất hai tông màu chủ đạo. Ở nơi đáng ghét đó lại chẳng có lấy một bóng người, thật sự là quá heo hút và ảm đạm, xung quanh thì lúc nào cũng lặng tĩnh đến mức đáng sợ, phút chốc lại chợt nghe thấy tiếng kêu inh ỏi của lũ quạ. Giờ không khí cứ thỏang mùi máu tanh, mùi xác người đến thật kinh tởm, nó thật sự khiến cho tôi càng thêm bực bội hơn...
Tôi cố gắng len lỏi tìm đường để thóat ra cái chỗ thối tha này... Mặc cho đôi mắt giờ đã mỏi nhừ vì cố mở to để tìm đường. Cũng đáng tiếc bởi tôi bị lọan thị nhưng nhờ cái tính sĩ diện nên tôi chẳng thèm đeo kiếng bao giờ, nên bây giờ chỉ những gì cự li gần tôi mới nhìn thấy rõ, còn những thứ xa hơn một chút thì trở nên mờ mờ ảo ảo. Cũng thật may là trực giác tôi rất nhạy bén khi gặp những tình huống khẩn cấp như thế này, cho nên vẫn chưa gặp khó khăn trong việc đi lại.
“Khốn nạn thật...”
Tôi thầm rủa vì đã bị đưa đến cái chỗ quái gỡ này. Nhưng rồi để có thể sống còn, tôi cố gắng mà đi dù trước mắt chẳng thể nhìn thấy vật gì cả ngòai trừ bầu trời. Càng đi sâu vào, tôi càng cảm thấy bất lực hơn. Con đường tôi đi lúc này thật vô tận và xa xôi, nó dường như không có điểm kết thúc. Khi tôi tiếp tục bước thật nhanh, tôi chợt thóang ngẫm lại vì sao bản thân đang nằm ngủ ngon trong lều, nhưng lúc tỉnh lại thì đầu chổng ngược xuống đất còn chân lại bị mắc trên cây cứ đu đưa theo làn gió thế này. Chợt cười phá lên bởi sự ngu ngốc của mình, tôi liền vứt bỏ chuyện đó sang một bên mà chuyển sang chạy hết tốc lực.
“Run like a wind”
Tôi cứ vừa chạy, vừa nghĩ đến câu đó trong đầu như một kẻ điên. Tôi ước gì bây giờ có cái xe Vespa Scooter để chạy thì tốt quá. Sau một hồi chạy thục mạng, tôi nhận ra rằng bản thân đã kiệt lực. Tôi đành ngừng lại, tựa vào một vật mà tôi chẳng thể xác định được nó là cái gì, rồi tiếp sức bằng một mẩu thuốc lá. Không có gì ăn thì đành dùng thuốc vậy, thật tốt bởi khi bị đưa đến đây tôi vẫn có hộp thuốc lá và cái bật lửa để làm bạn. Chỉ hy vọng tôi sẽ tìm được ai đó để có thể cùng tiếp tục chuyến hành trình.
Rồi khi đi mãi, tôi vô tình tìm được một tòa nhà cổ kính với những nhánh tầm ma bao bọc xung quanh, trước cửa tòa nhà là tượng của hai con sư tử đá đang ngậm chặt hai cái đầu lâu vào mồm, mắt hung dữ trợn tròn lên nhìn về một cực xa xăm nào đó.
“Chỗ này giống một cái bảo tàng ấy nhỉ ?”
Tôi cười phá lên và bước vào trong. Qủa là chỗ này giống một cái bảo tàng thật ! Nhưng chỉ toàn trưng bày những di vật thủ cấp của con người, thậm chí còn phân loại từng vùng và từng thời nữa cơ chứ ! Thật kinh tởm... Dù ghét chỗ này thật, nhưng càng ngày tôi càng phấn khích bởi khóai sự mạo hiểm. Khi tiếp tục đi tại nơi vô tận này, ngắm nhìn mấy cái đầu lâu trắng toát nằm ngổn ngang trên kệ đá, tôi chợt nghe tiếng lao xao vút qua như tiếng lưỡi hái đang cắt cỏ. Mắt tôi nheo lại, cố gắng nhìn cho ra xem vật tôi nghe thật ra là thứ sinh vật gì. Hy vọng nơi này có thể sáng lên một tí để tôi có thể nhìn rõ hơn.
“Mahihihihi...” - Một tiếng cười man rợ chợt cất lên trong bóng khuất.
Tôi rùng mình và trở nên nghi ngờ cái thứ tiếng mà bản thân nghe được. Vừa lanh lảnh giọng đàn bà, nhưng lại trầm kiểu đàn ông, nhưng cái kiểu cười đó thật sự man hết chỗ chê. Hình như tôi đã từng nghe ở đâu rồi ấy nhỉ ? Chỉ hy vọng đừng phải là nó ! Cái gì cũng được, nhưng không được là nó !
“Mahihihihihi... Chúng ta có khách thì phải ?”
“Tất nhiên rồi... Mahihihihi... Vị khách này còn trẻ nha !”
Tim tôi đập mạnh lên, mồ hôi úa ra như tắm. Dường như tôi đã hiểu cái thứ mà tôi phát hiện thấy là thứ gì. Cổ tôi nghẹn lên vì biết chúng đã phát hiện ra được tôi rồi. Xui thay đối tượng không phải chỉ một đâu, mà đến hai thì phải. Tình huống lúc này thật bất lợi quá, đành cố gắng dõng tai lên nghe xem chúng đang định làm gì vậy...
“Vút” hình như có cái gì đó đang bay lên trời thì phải ? Tôi cố gắng trấn an đầu óc để có thể đối mặt với tình huống này. Khỉ thật ! Chúng nó định tấn công tôi...
Trong tay giờ chẳng có một tấc vũ khí nào...,chi bằng đành tự vệ bằng tay không vậy. Một trong hai, lao vào tôi như con chim cắt đang săn mồi. Đôi mắt đục đỏ của chúng nhìn vào tôi cái nhìn không thương xót, tay thì cầm lưỡi hái có cán cầm dài gần hai mét rưỡi, trên phần đầu nhọn thì sắc bén đến nổi cái ánh sắc quang của nó đập vào mắt tôi rõ lia lịa. Với cặp mắt đó và cái đầu bịt kín đen thui kia chỉ có thể là lũ Head Hunter, tôi khẳng định bản thân mình đúng.
Head Hunter là một thứ vốn chẳng còn là người, thú tính của chúng là sự khát máu và hiếu thắng... nói trắng ra là cái lũ bán linh hồn cho quỷ dữ ấy mà. Bọn này thường xuyên ẩn mình trong bóng tối và luôn chờ đợi cơ hội có ai đi qua thì sẽ đánh đến chết, rồi cắt thủ cấp của nạn nhân bỏ vào bộ sưu tập đáng nguyền rủa của chúng. Chỉ nghĩ đến đó thôi, tôi chợt ngước nhìn xung quanh... Thật khốn nạn thay, tôi đã lọt nhầm vào “hang cọp” mất rồi... kỳ này chắc không giữ nổi cái mạng mà quay về quá !
Trước khi đến đất C8, tôi vốn chỉ là một kẻ tên lãng tử giang hồ rày đây mai đó. Và đã có một lần vô tình đụng độ với lũ này. Phải nói là chẳng có cách nào để tiêu diệt được chúng cả, và vụ chạm trán cách đây bảy năm trước thật sự là nổi kinh hòang đối với tôi. Kỳ đó hên là tôi cao số nên vẫn giữ được cái mạng này.
Thứ quái vật kia xông thẳng vào. Tôi cố gắng dùng lực nhảy lên mà né thì lại bị cánh tay của vật gì đó từ lòng đất trồi lên giữ chặt chân lại. Cánh tay kia kéo mạnh xuống khiến tôi ngã nhào ra.
“Oh... Damn !” - Tôi chửi.
Qủa là xui xẻo khi gặp phải lũ này, không những chúng rất mạnh mà còn rất thông minh nữa chứ ! Tính dùng kế “Điệu Hổ Ly Sơn” mà giết tôi đây mà. Chân bị giữ chặt, còn cả thân thể nằm bẹp dưới đất, chưa đánh được một trận ra trò mà đã té thê thảm cỡ đấy thật là quá sức xấu hổ. Tôi cố gắng vùng vẫy, đạp cái bàn tay kia ra, từng cú lực tôi dốc hết sức vào điểm chân, cố lắm rồi thì vật đó cũng buông tay ra. Tôi ngồi bật dậy rồi tính toan bỏ chạy cho rồi, nhưng từ đâu một con Head Hunter cầm đao lớn lại đứng chặn ngang đường của tôi, con còn lại cầm lưỡi hái thì đứng ở đằng sau chờ cơ hội. Giờ thì chạy cũng chẳng còn là cách, thôi thì cố giáp lá cà với chúng vậy.
Tôi lật đổ một cây cột gần đó, làm trần nhà nứt ra và dùng hết sức khiêng cái cột ấy lên, nhào vào tên cầm đao không một chút do dự. Tôi tính tước đoạt vũ khí từ tay tên cầm đao để có thể xử lý nốt luôn cái đứa xài lưỡi hái... Thật không may, tính toán của tôi sai mất một bước, thế nên tên cầm đao đã nhanh chóng phan mạnh cái đao của hắn xuống đất làm sàn nhà nứt toạt ra, tiếng răng rắc gần như vỡ vụn của gạch lót khiến tôi không kịp trở tay, tôi đành bỏ cả cây cột mà cố gắng phi thân lên từng cái kệ trưng bày đầu lâu cứ như một ninja vậy.
“Ôi cầu chúa cho tôi có vật gì đó làm vũ khí !”
Tên cầm lưỡi hái đuổi theo sau tôi và liên tục phang qua phang lại cái thứ lưỡi hái chết tiệt của hắn. Tôi né được vài đòn nên những cú vút kia đã dành trọn cho cái kệ bị hắn chém trúng. Cái kệ đó bị cắt làm bốn khúc chỉ trong vòng gang tấc khiến đầu lâu rơi hết khắp sàn nhà. Nếu như tôi là cái kệ đó thì chắc giờ tôi đã bê bết máu mà nằm thành đống luôn rồi !
Chúng là quỷ, và tôi cũng là quỷ ! Vì bị cái hình xăm làm kiềm hãm sức mạnh nên tôi đánh không lại chúng được... Tức quá đi mất! Tôi chợt nghĩ đến việc đánh liều, thế là như một con nhện tôi leo lên trần nhà, còn tên kia vẫn đang cố tấn công từ bên dưới... Phải công nhận nó lao qua chỗ tôi nhanh quá. Thế là tôi đành cởi cái áo sơmi đang mặc trên người, rồi rút mấy sợi chỉ bện thành áo ra. Chẳng mấy chốc cái áo đã hy sinh bởi chính nghĩa, còn trong tay tôi bây giờ đã là một đống dây lúc nhúc. Tôi không áo chạy trước, lưỡi hái theo sau, còn tên còn lại đâu mất dạng rồi ấy nhỉ ?
Cái bẫy của tôi sắp được bố trí hòan hảo rồi ! Tôi nhanh chóng buộc chặt mấy đầu sợi chỉ vào từng chỗ tôi coi là có thể buộc lại được. Làm cứ từng lớp từng lớp như thế riết hồi cái bẫy đó cứ như một cái lưới nhện khổng lồ. Cứ theo kiến thức sinh vật lưới nhện là một cái bẫy hòan hảo và rất hợp logic, và cái thứ sẽ mắc vào bẫy sẽ bị tôi “thịt” liền. Nghĩ bụng như thế mà lòng vui quá xá.
Tên lưỡi hái đã đuổi theo đến đây rồi. Tôi mặc kệ không chút do dự tìm cách dụ dỗ hắn vào trong bẫy. Nhưng dường như hắn khá thông minh nên vẫn đa nghi do dự không muốn vào bẫy mà bắt tôi.
“Aisss... Bẫy người ta hy sinh cả cái áo mà không chịu vào !” - Đầu tôi lùng bùng cục tức.
“Mahihihhihi... Mi nghĩ ta sẽ mắc lừa mi hả ?” - Hắn chợt hỏi.
“Ôi dào ! Còn nghĩ được gì thì ta sẽ làm thế nấy !” - Tôi bình thản trả lời.
“Thôi chịu trói đi... Mahihihihi... Ta sẽ ưu ái cho cái đầu nhà ngươi được trưng bày tại nơi nghiêm trang và vinh dự nhất được không hả ?”
“Câm ngay đi ! Có ngon thì nhào vô rồi hả nói !”
Hắn nghe thấy tiếng tôi thách thức bèn xông vào không chút do dự nữa, chân hắn đạp lên nền tường ngang. Lưỡi hái hắn cắm mạnh vào tường nhà, rồi từ từ di chuyển mạnh đến mức cả tường nhà sọet lên tóe lửa vì độ ma sát mạnh... Qúai ác sao trời lại cho hắn tài đi trên tường giống tôi thế này ? Lưỡi hái hắn rẻ đường đi đến đâu, bẫy của tôi rách ra đến đó. Hắn cười mỉa mai thêm lần nữa mặc cho tôi đang tức đến gần học máu.
Sau một hồi, hắn dùng lưỡi hái táng mạnh vào làm cả trần nhà sập xuống và khiến tôi rơi tự do theo. Với một tiếng động thật lớn, tôi nằm dưới đất trong tình trạng bê bết máu... Tôi đành cố sức lăn mạnh vào một góc tồi tàn đã bị phá hủy nghiêm trọng để núp và ngụy trang.
“Mahihihi ! Biết ngay ta sẽ thắng ngươi mà ! Giờ thì phải tìm ra cái đầu của ngươi đã !”
Qúai lạ, hắn tưởng tôi chết rồi ư ? Hắn ngó quanh quanh rồi phá họai lung tung cốt để tìm ra xác tôi, mà không biết rằng tôi đang hòa làm một với thiên nhiên. Phá gần một hồi hắn đâm ra nản quá nên đành vác lưỡi hái bỏ đi. Biết ngay là cái lũ Head Hunter có tật không bao giờ kiểm tra kỹ nạn nhân đây mà, đúng là cơ hội cho tôi phát huy sức mạnh rồi. Đúng là kinh nghiệm từ bảy năm trước đã giúp tôi rất nhiều, cái lần đó chúng cũng tưởng tôi đã chết mất xác nên đành bỏ đi, khiến cho tôi có cơ hội trốn thóat...
Tôi từ một góc khuất lao vô khiến cho Head Hunter không kịp trở tay. Bằng tay không tôi bẻ cánh tay hắn rồi kéo mạnh khiến cho một dòng máu đen văng tứ tung ra. Cánh tay cầm vũ khí của hắn rớt ra rồi ! Thật là tốt quá. Tôi tởn tiếp cho hắn mấy cú võ vào mặt, liếng thoắn tiếp tung mấy cú đá bay vun vút lên cao. Tên đó lập tức bay thẳng lên trời và đập đầu vào một cái cột lớn. Tôi cầm lấy cái lưỡi hái của hắn như một chiến lợi phẩm, cười nhếch mép và bảo.
“Lần đầu tiên bị thua như thế này phải không ? Để ông cho mày một nhát rồi treo đầu máy ở vị trí trang trọng nhất đáng lẽ đã thuộc về ông nhé !”
Tôi không chút nhân từ vung lưỡi hái chém mạnh làm đầu của hắn rớt ra trông thật kinh dị, máu đen thấm đẫm ra sàn nhà. Và trước đó, hắn hét lên một tiếng hét làm cho các khung cửa kiếng vỡ tung ra, đất trời rung lên... Tiếng hét đó lớn đến mức khiến cho cả hai tai tôi như muốn nứt tọac ra vậy. Nhưng tôi không để ý đến điều đó mà lại tiếp tục săm soi xem cái xác thối kia có vật gì có thể sử dụng được hay không để thu nhặt tái chế lại. Tôi lượm được cái áo chòang đen của hắn và một sợi dây bạc có hột đá đen phát lên ánh lên trông thật đẹp mắt.
Mặc áo chòang đen và vác cái lưỡi hái lên, tôi đi hùng dũng trong tư thế như một chiến binh thực thụ, nhưng rồi chiến binh này lại vấp nhầm cục gạch mà ngã nhào xuống cái “ạch”... Hên là chẳng có đứa nào nhìn thấy chứ không thì xấu hổ chết đi được. Tôi lồm cồm bò dậy, rồi tí tởn đi tiếp vào sâu bên trong.
“Revolver đã từng ở đây ! Hãy coi chừng ở đằng sau lưng bạn !”
Tôi ghi câu đó bằng máu ngay trên một bức tường trống, để lại dấu hiệu nhằm cho có ai là người quen tôi đi qua thì họ sẽ biết mà coi chừng. Rồi tôi đi sâu tiếp vào cái “bảo tàng đầu lâu” đó trong lòng cứ bồn chồn hết sức. Tôi chắc chắn 100% ở đây không thể chỉ có hai con Head Hunter được, phải là nhiều hơn và chúng vẫn đang chờ đợi tôi để tấn công đây mà !
Tại lúc này sau trận tranh đấu, tên Head Hunter cầm đao đã về báo cáo lại cho chúa tể của chúng “The King of Head Hunter” rằng có một kẻ lạ mặt đã giết chết đao thủ Head Hunter lợi hại nhất. Tên chúa tể ngồi chễm chệ trên ngai đầu lâu đã huy động cả lực lượng của hắn với lệnh phải bắt được kẻ lạ mặt đó về để chúa tể có thể biến hắn thành thế hệ Head Hunter mới... Số phận của Heiwajima liệu rồi sẽ về đâu ?
Tài sản Tài sản:
Được sửa bởi Heiwajima Revolver ngày Sun Nov 27, 2011 7:29 am; sửa lần 4.
Anita
Hiện:
Thợ làm thịt gà
Tổng số bài gửi : 1309
$C8 : 3083
Điểm cảm ơn : 42
Ngày sinh : 13/12/1998
Tiêu đề: Re: [Game RR] Chuyến dã ngoại kinh hoàng Sat Nov 26, 2011 4:53 pm
Sau mấy tiếng liền đi bộ không ngừng, lại còn đi đường rừng nữa, cơn bão kia thì đã cuốn mất Lilianna đi -người phụ trách lương thực cho chuyến đi - cả lũ đói bụng khủng khiếp, nhất là mèo già, cô ta cứ kêu meo meo đòi cá nãy giờ, rõ rách việc.
" Các cô ơi, kiếm một quán ăn nào đó đi, tôi phát ngán với tiếng meo meo của Neko già rồi. Mà Neko, cô quay lại hình người cho tôi nhờ, đã nói bao nhiêu lần là tôi bị dị ứng với lông mèo. Ax cho!!! " - Anita lườm lườm.
" Khổ lắm, nói mãi, nghe rồi " - Neko thở dài, đoạn rùng mình, quay trở lại hình người.
"Cảm ơn" - Anita gằn giọng
"Thôi nào hai cô, bình tĩnh chút đi. Cơ mà Neko, cô cũng đừng trêu Anita nữa" - Kindy xen vào can.
"Ok ok. Không trêu nữa thì thôi. Vậy giờ có ai đi ăn với tôi không, ở đằng kia có quán ăn kìa, cũng gần trưa rồi" Neko vừa nói vừa hít hà, chắc cô ta đã gửi thấy mùi cá...
"Giờ mới sáng cô ơi, trưa gì mà trưa. Theo tôi, mình nên đi ngược hướng mèo già chỉ, cô ta là chúa mù đường. Có ai đồng ý đi ăn không?" - Lilith lên tiếng.
"Có" - Mychiyo chợt dừng việc đuổi bắt quay lại trả lời. "Oh, cả Aurelia nữa luôn"
" Không cần, tôi chỉ cần nghĩ về Mizu là đủ no rồi" - Kindy trả lời, ánh mắt mơ màng.
" Uhm, tôi thế nào cũng được, nhưng ăn xong chúng ta có thể ghé qua nhà thờ chút được không? " - Kiyohiko khẽ hỏi.
"Ok. Vậy là đa số đều ăn. Đi thôi" - Vic hào hứng, cười tít mắt.
"Ơ, còn tôi?" - Mèo già lên tiếng, nhưng có vẻ chẳng ai thèm để ý đến cổ cả. Chợt Neko mỉm cười.
"Ax cho!!! Mèo già cô chết với tôi!" - Anita thét lên, đuổi theo con mèo đen nhỏ chạy lòng vòng.
Cả lũ thở dài, nhưng biết làm sao được đây. Có lẽ, đi ăn xong sẽ khá hơn và cũng sẽ có thêm sức để tìm những ngưòi bị lạc. Chợt, một cơn gió nhẹ thổi qua, mang theo điềm báo về một vài vị khách sẽ ghé thăm nhóm này. Nhưng có lẽ, chẳng ai để ý.
Một làn gió mát rượi thổi qua, làm cả nhóm ngồi phịch xuống.
_Gọi gió….. – Bỗng một tiếng hát “dịu dàng” của Neko cất lên
Mọi người quay về phía Neko với một khuôn mặt xanh lè sắp ói
_Làm sao thế? Chê giọng hát của tôi à? – Neko nhăn mặt
_Đúng rồi, giọng hát cô hay tuyệt vời – Kindy nói, giọng mỉa mai
_Hay! hay lắm Nek à – Michiyo cười mỉa
_Các….các…các người….bắt nạt hội đồng tôi…tôi không-can-tâm – Nek lăn ra, giãy giãy như con cá sắp chết.
_Này…các người tính tắm nắng cho đen thui à? – Lilith cất tiếng – Làm sao tôi có thể để cho một làn da tiên nữ này như con mèo đằng kia hả - chỉ tay về Nek.
_C…cô nói ai đen!!!! – Nek đứng dậy, lôi trong túi mình ra một cây tăm tre, chỉ vào mặt Lilith - Cô muốn đánh kiếm à?
Tài sản Tài sản:
Kindy-sama
Hiện:
Tehee~
Tổng số bài gửi : 1241
$C8 : 4584
Điểm cảm ơn : 74
Ngày sinh : 21/09/2000
Tiêu đề: Re: [Game RR] Chuyến dã ngoại kinh hoàng Sat Nov 26, 2011 10:18 pm
Lilith chỉ nhìn Nek bằng ánh nhìn khinh thường, thở dài:
"Cô cứ để dành mà đem để chiến đấu với Zombie ấy!Haiz..."
"Ếh~!"- Anita túm lấy cổ áo Lilith - "Cô nói zombie là thế nào?"
"Ý cô là ta sẽ đi đến nơi Zombie?" - Amelia, người chỉ biết đi và nhìn nãy giờ cất tiếng- "Như Ngiã Địa, có ghi trong sách ấy"
"Sao cô biết?" - Lilith ngạc nhiên quay mặt lại
"Tôi đã thử liếc qua cuốn sách, tuy có hơi khó hiểu, nhưng tốc độ đọc của tôi khá nhanh, suy nghĩ nhanh thì biết, chỉ vậy thôi" - Amelia đáp gọn
"Này này... Vậy rốt cuộc là sao? Gì mà Nghĩa Địa? Zombie...?" - Michiyo nghiêng đầu tỏ vẻ khó hiểu
"Ừm.. Nói dễ hiểu thế này đi, có một con đường duy nhất để tìm đường ra, và sau khi ra khỏi chỗ này, nơi ta phải vượt qua là Nghĩa địa, nơi có bọn Zombie mạnh cực kì đang đợi chúng ta để xé đầu cắn óc"- Lilith nói thản nhiên, có chút lạnh lùng đến khó chịu
"WTF?! Vậy... chúng ta là con gái yếu hèn thế này làm sao mà thắng được!" - Vic nhảy lên sợ hãi
"Này...con gái yếu hèn á?" - Kindy choàng vai Vic, nhìn mặt con bé bằng ánh mắt tỏ vẻ sự tức giận
"Ngoài nhóc ra, ai là con gái yếu mà còn hèn cơ?" -Anita nhấn mạnh chữ hèn đến rợn người
"Hehe~~ Có Neko seme là các bé uke khỏi lo lắng" -Neko cất tiếng anh hùng, đằng sau cô như có ánh sáng chói lọi, như khi cô tự sướng cao độ vậy ấy, ờ mà, cổ đang tự sướng chứ còn gì!
Mọi người đang lo xa, bỗng ngó ngang dọc, Amelia hỏi:
"Có ai thấy Kiyohiko đã ở đâu không? Từ lúc ra khỏi quán ăn, chả thấy cô chỗ nào nữa"
"A..ừm... Hình như lúc nãy... lúc đang ăn cô ta có nói với tôi là không muốn ăn, nên đã đi ra ngoài... Có dặn tôi xin lỗi mọi người nhưng tôi lại quên...." - Kindy e thẹn, gãi tóc
"Haizz... cô làm ăn kiểu gì vậy Kin" - Anita thở dài nhẹ nhõm, có phần bực bội vời Kindy
"Nhưng mà cô ấy có hẹn sẽ gặp lại ở đâu không? Có là đi đâu không?" - Neko thắc mắc
"Không..."
"Hừ, người gì đâu mà tuỳ tiện, cứ như vầy thì làm sao..."
"Chào mọi người" - Kiyohiko bỗng xuất hiện từ sau lưng Nek, khiến cô nhóc thu mình lại, trở thành dạng mèo đen, dựng cả gáy lên
"Hahaha... Cô làm lần nữa đi Kiyohiko, nhìn bộ mặt bà Nek tôi nhịn cười không nổi luôn à...Haha" - Vic ôm bụng cười hả hê, làm lông cô Neko suýt đổi sang màu đỏ
"Giờ không phải lúc để mà đuà, cái nhà thờ đằng kia kìa, đi với tôi...." - Kiyohiko vội xuỳ tay, chạy hẳn đến một cái nhà thờ nghiêm trang, đẹp tuyệt vời.
Ngôi nhà thờ ấy lại gần càng có cảm giác như một lâu đài giữa thành phố, sân rộng trải cỏ xanh bát ngát, chưa kể đã được quét vôi trắng, nhìn bóng lưỡng cứ như chỉ vừa mới sơn xong, màu sắc cửa sổ lấp lánh, chói lại chói lại với màu nắng trời. Bước vào trong, ôi... Thật khang trang, nhờ chiếc cửa sổ mà nhà thờ có phần sáng và đẹp đẽ, mọi thứ được sắp xếp ngay ngắn mới toanh, đến mức không còn chữ nào để tả vẻ đẹp của nó...
"Ơ... đây là lâu đài, nơi tổ chức vũ hội sao?...." - Vic ngơ ngác nhìn lên trần nhà thờ với đèn thuỷ tinh to lấp lánh
"Suỵt!" - Kiyohiko lấy vai nhích Vic
"Bạn của Kiyo-san đó sao?" - Một giọng nói dịu dàng cất lên
"Ừ, Sarah ra đây đi!"
Vậy là, một cô gái thanh niên xinh đẹp bước ra với mái tóc đen dài đến đầu gối, nàng đẹp là thế, nhưng sao đôi mắt vẫn đục thẫn thờ cứ như vô cảm. Để ý mới thấy, dường như tất cả người dân sống ở đây đều có một đôi mắt như thế.
"Chào, tôi là Sarah, người vốn sống ở nhà thờ này, nay tôi nghe rằng mọi người là con người sống, nên tôi rất mong sẽ cứu mọi người ra khỏi đây thành công...." - Cô gái ấy nói nhỏ nhẹ, ít nhất cũng không lớn bằng khi Vic khen cái nhà thờ vừa nãy.
"Khoan đã, cô nói "thành công", dường như còn hàm ý gì đó?" - Lilith hỏi bán nghi bán ngờ
"Ừm... thật ra, cũng rất nhiều con người như các bạn đến đây tìm con đường quay về, và bọn họ đều thất bại cả..."
"Nếu tất cả đều thất bại vì cô hướng dẫn, thì làm chúng tôi tin cô đuợc?!"
"Tôi biết...." - Sarah cúi gằm mặt xuống, giọng nghẹn ngào - " Bởi vì tôi cũng đã từng mà..."
"?!!" - Lilith, mọi người bỗng khựng lại khi nghe câu nói đó
"Tất cả mọi người sống ở thành phố này đều là các linh hồn chết tại đây và không tìm được đường bay đến Thiên Đàng, kể cả đường đi xuống Địa Ngục, một số phần còn bị bắt làm Zombie, Vampire,... Nên tôi chỉ mong... giúp đượ... dù chỉ một người..." -Sarah nói mà chúng tôi như thấy những giọt nước mắt lăn xuống và tan thành khói
"Thôi nào Sarah, chúng tôi không phải người thường!" Kiyohiko vỗ về hồn ma đáng thương - "Chúng tôi là thần dân C8! Và nhất định sẽ quyết tâm thoát khỏi nơi đây! Nhất định là thế!"
"Ừ! Đúng rồi đó!"
"Hờ.. Ừ thì nhất định"
" Quyết tâm đến cùng! Ye!"
"Chỉ cần ra khỏi đây thôi..."
"Neko quyết tâm cứu các uke dễ xương ra khỏi đây!"
"Nhất định...."
Thấy Kiyohiko phấn chấn là hiếm rồi đó, vậy cuối cùng ai cũng đã thấy ý chí, kể cả những sự quan tâm gần gũi của các hồn ma, họ đã phát hiện một tia hi vọng nào đó...
"Cảm ơn đã an ủi... chỉ cần thấy có ai đó thoát khỏi hoàn cảnh của tôi là quá đủ rồi... Và đây... chiếc la bàn này..." - Sarah quệt nước mắt, xoè ra một chiếc la bàn nạm vàng chói sáng, phía dưới là một chiếc nút nhỏ làm bằng kim cương - Nó không chỉ giúp các bạn tìm đường đi tiếp, mà cái nút ở phía dưới sẽ còn giúp các bạn trở lại nơi này rất nhanh! và chỉ áp dụng khi trời sáng, sau khi ăn uống và có những gì cần thiết, bấm nút lần nữa các bạn sẽ quay lại vị trí các bạn nhấn nút"
"Wa! Vậy có nó thì chúng ta ổn rồi!"- Kindy la lên vui sướng "Mizu ơi! Tớ đến đây!!!"
Họ đã có vật phẩm tiện lợi để chuẩn bị đi vào nghĩa địa, nhưng họ vẫn chưa có vũ khí, cả chiếc nút của la bàn chỉ sử dụng và buổi sáng, mọi chuyện sẽ còn khó khăn hơn cho nhóm tìm kiếm này....
Tài sản Tài sản:
Fullmoon
Hiện:
Milly
Tổng số bài gửi : 3963
$C8 : 2038
Điểm cảm ơn : 147
Ngày sinh : 17/04/1998
Tiêu đề: Re: [Game RR] Chuyến dã ngoại kinh hoàng Sun Nov 27, 2011 10:58 am
Milly|Thành Phố Spirit
Tôi rảo bước trên đường với bản mặt hôm-nay-là-ngày-tận-thế . Thật tệ ! Phải , đúng như vậy! Vì mái tóc đen mềm mại của tôi bây giờ cáu bẩn thậm tệ . Và cả bộ quần áo yêu quý của tôi bây giờ trông tàn tạ . Nhìn tổng thể tôi bây giờ như một đứa ăn mày vậy ! Hỏi sao tôi không cáu???
Hm… Và tệ hơn nữa , hiện trạng bây giờ là tôi đang-bị-lạc! Sau trận gió kinh khủng kia , tôi bị hất bay đến nơi mà tôi không biết đó là đâu nữa . Tệ ! Tệ tệ tệ tệ không còn gì tệ hơn!!!
Tôi đưa mắt nhìn khung cảnh xung quanh . Nơi đây có vẻ là một thành phố khá nhộn nhịp . Người qua kẻ lại buôn bán tấp nập . Lạ nhỉ? Nơi đây mà cũng có một chỗ như thế này sao?
Lila vẫn nằm im trong tay tôi ngủ ngon lành . Có lẽ tối qua nó vất vả lắm . Ừ , một nàng hồ ly vốn được cưng chiều mà lại rơi vào cảnh này mà chịu được thế là tốt lắm rồi!
Tôi vẫn lang thang mãi , chẳng biết mình sẽ đi đâu . Tôi nhớ mọi người lắm! Nhớ chị Lilianna uyên bác xinh đẹp nhưng hơi tự tin . Nhớ mỗi lần ngồi thơ thẩn thì Nek xuất hiện tự sướng trên trời dưới biển làm tôi vui lên một chút . Nhớ cô gái tomboy Mih . Cả Vic sôi động , Mizu hiền ngoan … Nếu như cô tiên giáng trần , tôi ước họ sẽ trước mắt tôi ngay lúc này!
Bỗng nhiên , Lila choàng tỉnh và nhảy phốc khỏi tay tôi . Nó chạy mãi chạy mãi , ra chiều mừng rỡ .Tôi gọi mãi thế nào nó cũng không về . Kì lạ? Nó nghe lời lắm mà ? Tôi không biết làm sao , cứ tiếp tục chạy theo nó .
Lila , mi dẫn ta đi đâu vậy?
Tài sản Tài sản:
Mizu_Lucifer
Hiện:
Mizu-chan~
Tổng số bài gửi : 2008
$C8 : 1363
Điểm cảm ơn : 15
Ngày sinh : 10/11/1998
Tiêu đề: Re: [Game RR] Chuyến dã ngoại kinh hoàng Sun Nov 27, 2011 11:45 am
Mizu || Đầm lầy Kaeira Tối 28/11
Tôi lim dim mở mắt và chống tay ngồi dậy. Đầu khá đau, có lẽ lúc “hạ cánh” đầu tôi đã đập vào thứ gì đó, hi vọng là không mất trí. Sau khi đã thấy đỡ đau hơn một chút, tôi bắt đầu quan sát xung quanh.
Xung quanh tối đen, không một tí ánh sáng. Tôi tự hỏi mình cái cơn gió kia đã đưa tôi đi đâu mất rồi, giờ làm sao tìm được mọi người đây. Sau một hồi động não suy nghĩ tôi rút ra kết luận. Trước tiên phải tìm một chỗ nghỉ tạm đã, đợi đến sáng có thể nhìn rõ đường đi hơn rồi bắt đầu cuộc tìm kiếm. Chứ với tình trạng tối mịt tối mù thế này thì tìm kiếm sẽ khó đây, chưa kể đến những nguy hiểm và những điều bí ẩn có trong khu rừng này.
Đầu tiên phải thắp sáng mọi thứ lên đã, tôi quyết định dùng Fireflies để dẫn đường cho mình. Ánh sáng của những con đom đóm lan tỏa khắp khu vực xung quanh tôi. Việc đi chuyển có vẻ dễ dàng hơn và tôi quyết định đi về phía trước.
Tôi cứ đi và đi nhưng không hiểu sao có cảm giác lạnh sống lưng. Tôi chỉ như thế khi có cảm giác sắp gặp một điều gì đó làm cho mình sợ hãi. Nhưng tôi đã tự trấn an mình rằng vì ở một mình trong đêm tối lại ở vùng hoang vu nên mới cảm thấy sợ thôi và tôi tiếp tục đi về phía trước.
Bỗng nhiên tôi thấy một ánh sáng lập lòe ở phía trước, ánh sáng như của một ngọn lửa. Tôi cứ ngỡ là một người trong nhóm bị lạc như tôi nên tới cắm trại qua đêm. Mừng rỡ tiến lại thì không như tôi nghĩ, ánh sáng đó là của một đám lửa đang bay lơ lửng. Tôi vội vã núp vào 1 cái cây gần đó mà định thần lại. Lửa ? Lơ lửng ? Không lẽ là…ma trơi ? Lạy hồn, đừng đùa người như thế chứ sao lại gặp ma ở đây. Tôi quay lại nhìn cho kĩ thì không chỉ có lũ ma trơi ở đó mà còn có những linh hồn bay lượn xung quanh nữa. Cả người tôi run lên bần bật, mồ hôi thi nhau túa ra. Trời ơi tôi sợ nhất là ma, sao lại có thể gặp bọn chúng ở đây, đã thế còn “khuyến mãi” cho tôi thêm bọn linh hồn nữa. Ông trời cố tình trêu ngươi tôi à.
Đang bi quan với ý định là mình sẽ bỏ mạng tại đây thì tôi nghĩ tới mọi người. Nghĩ đến những ngày tháng nghịch ngợm cùng nii Fuu, nghĩ đến những bài học thuyết giáo của cụ Lilianna, nghĩ đến những ngày tháng vui vẻ với cô Pei, với bà Ani, với nee Mil, với người bạn Vic và mọi người ở trường C8, nghĩ đến những ngày tháng bị cô Nek hành hạ, sai vặt, và nghĩ tới Kin-người tôi đã đem lòng yêu. Tôi không thể bỏ mạng dễ dàng ở đây được, tôi còn mọi người đang tìm kiếm tôi, còn nhiều thứ chưa giải quyết và còn Kin đang chờ tôi trở về.
Bình tĩnh lại, tôi mới sực nhớ ra bài giảng của cụ Lilianna.
“Muốn đối phó với bọn linh hồn và ma trơi ở đầm lầy có tên Kaeira này phải dùng ánh sáng và thánh ca.”
Phép thuật ánh sáng của tôi không đủ mạnh nhưng thánh ca thì tôi chẳng thua kém ai hết, cả một kho thánh ca sẵn sàng xổ ra chỉ cần tôi cất tiếng hát. Lúc này tôi thầm cảm ơn các sơ ở Blue City vì đã dạy tôi vô số bản thánh ca để tôi có thể ứng dụng cho lúc này. Lấy cây thánh giá để trong túi trước lúc đi sơ Ann đã tặng tôi nắm chặt trong tay, tự trấn an mình.
“Cố gắng vượt qua đầm lầy Kaeira này đi có lẽ sẽ tìm được mọi người.”
Tôi gọi Termites ra và bảo bọn chúng lại chỗ đống gỗ làm 1 con thuyền để tôi vượt sang đầm lầy. Còn bản thân thì bước ra đối mặt với bọn ma trơi và linh hồn. Bọn chúng thấy tôi như bắt được vàng vội vã nhào tới. Tôi hít một thật sâu rồi cất cao tiếng hát.
“Ôi hỡi Đấng Thiên Sai con mong chờ hoài từ bao tháng ngày. Xin hãy đến bên con dội tuôn hồng ân tràn tia lửa ấm. Xin thắp sáng dương gian trong đêm rộn ràng tình yêu huy hoàng. Xin đốt cháy tim con mòn mỏi chờ mong chúa đến đem bình an.”
Bọn ma trơi và linh hồn la hét toáng hoảng loạn sau đó kẻ bay vù lên phía trên đầm lầy không dám lượn xuống, kẻ tan biến như để trốn tránh khúc thánh ca. Tôi cứ cất cao tiếng hát cho đến khi Termites đến và báo hoàn thành công việc. Tôi chạy đến thành quả của Termites rồi đặt nó xuống đầm, trước khi xuống tôi tạo một Shield quanh mình và con thuyền vì cụ Lilianna còn bảo dưới đầm có những sinh vật sống dưới đó, chúng sẽ tìm cách kéo ta xuống và một khi đã xuống dưới đó thì một-đi-không-trở-lại.
Tài sản Tài sản:
Mizu_Lucifer
Hiện:
Mizu-chan~
Tổng số bài gửi : 2008
$C8 : 1363
Điểm cảm ơn : 15
Ngày sinh : 10/11/1998
Tiêu đề: Re: [Game RR] Chuyến dã ngoại kinh hoàng Sun Nov 27, 2011 11:46 am
Tôi nhanh chóng đẩy thuyền xa bờ và chèo nhanh sang bờ bên kia. Sống lưng lại bắt đầu lạnh, có lẽ những sinh vật dưới đầm đã phát hiện ra có kẻ vượt sang đầm. Quả đúng như tôi nghĩ, thuyền bắt đầu lắc lư. Lúc này đây tôi sợ hãi vô cùng, tôi có gắng chèo thật nhanh sang bờ bên kia. Thuyền lại càng lắc lư dữ dội, đến lúc thuyền sắp chìm thì tôi sợ quá mà tiếp tục hát.
“Lặng quì bên hang đá, yêu thương ngắm nhìn Giêsu. Giêsu ơi giáng sinh làm người, Giêsu ơi rét run vì yêu. Tình Chúa sáng soi lối đường, tình con sa chìm bóng tối. Tình Chúa thủy chung muôn đời, còn mãi mối tình Giêsu.”
Những cơn lắc giảm bớt đi rồi biến mất hoàn toàn. Tôi thở phào nhẹ nhõm, nếu mà không có Shield chắc tôi bị lôi xuống dưới mất rồi chứ không chỉ lắc như thế này. Tôi lại tiếp tục chèo thật nhanh sang bờ bên kia, càng nhanh thoát khỏi đây thì càng tốt. Khi đã gần đến bờ, chỉ còn cách khoảng 2km thì một chuyện kinh hoàng hơn xảy đến. Bọn ma trơi, linh hồn ùa vào tấn công, cả con thuyền cũng lắc lư dữ dội như hồi nãy. Tôi lại cất tiếng hát, xem ra lần này phải hát suốt quãng đường tới bờ rồi.
“Từ trong khổ đau lớn lao, họ được mời tới. Dự tiệc với con chiên trên trời , cùng thưởng nếm vinh quang hạnh phúc. Áo họ giặt bằng máu chiên, đẹp hơn tuyết trắng. Và rực rỡ ánh sao trên trời, để ngàn sau vang tiếng muôn đời.”
Bọn ma trơi và linh hồn dù không muốn cũng phải tránh xa con thuyền mà ấm ức nhìn nó trôi đi. Những cơn lắc lư cũng dịu bớt đi những vẫn còn một số chấn động. Tôi cứ hát và hát, vừa chèo thuyền vừa cất cao tiếng hát. Tôi hát cho tới khi đi được sang bờ bên kia, tôi nhảy vội lên bờ và chạy ra khỏi khu vực đầm lầy ấy. Sau khi đã đi được một quãng khá xa tôi thở phào nhẹ nhõm, có lẽ sau vụ này độ sợ ma của tôi sẽ tăng thêm mất.
Tôi cất bước tiến về phía trước, đi và đi cho đến khi thấy một cái hang. Tôi mừng rỡ đi vào cái hang đó, trong này cũng khá rộng và khô ráo, trú qua đêm tại đây cũng không tệ. Tôi đi kiếm một vài cành cây khô gần đó rồi vào lại hang, dùng bùa lửa nhóm lửa để sưởi rồi thu Fireflies lại. Ánh sáng và hơi ấm từ ngọn lửa lan tỏa khắp cái hang, tôi co người ngồi gần đống lửa, tôi đã quá mệt với việc vượt qua đầm lầy Kaeira rồi. Không biết ngoài đầm lầy Kaeira sẽ còn gì đây, liệu tôi có còn gặp lại mọi người không.
Một giọt, hai giọt rồi hai hàng nước mắt lăn dài trên má của tôi. Sự sợ hãi bị kìm nén trong lòng bây giờ đã thoát ra ngoài. Vai tôi khẽ run lên từng đợt, những tiếng nấc cũng như tiếng thút thít cứ thi nhau phát ra khỏi cổ họng tôi.
“Hức hức…mọi người…ơi, đang…ở đâu thế. Kin ơi…hức, cậu...ở đâu thế, đến cứu…tớ mau đi, tớ sợ…sợ lắm…hức” – tôi thu mình lại mà khóc, tôi sợ, sợ lắm. Ở một mình làm tôi thấy bất an, tôi nhớ mọi người, nhớ Kin, giờ họ đang ở đâu, có đến cứu tôi không.
Miên man suy nghĩ một hồi, tôi chìm sâu vào giấc ngủ.
Tài sản Tài sản:
Owl
Hiện:
Gà con
Tổng số bài gửi : 114
$C8 : 45
Điểm cảm ơn : 10
Ngày sinh : 18/11/1994
Tiêu đề: Re: [Game RR] Chuyến dã ngoại kinh hoàng Sun Nov 27, 2011 2:18 pm
Lilith, Amelia, Anita, Vic, Neko, Kindy, Kiyohiko, Michiyo || Đâu đó trong rừng Tối 29/11, rạng sáng 30/11
"Này này, mọi người... không thấy mệt sao?" Kindy vừa đi vừa thở dốc, tay quệt lấy quệt để mồ hôi không ngừng túa ra.
"Không mệt." Lilith trả lời, giọng lạnh tanh.
"Tôi không hỏi cô, cô làm sao mà mệt được, vì nãy giờ cô ĐÂU CÓ ĐI BỘ!! TOÀN LÀ HAI CON THÚ BÔNG THAY PHIÊN NHAU CÕNG CÔ KHÔNG À!!!" Kindy gào thét lên uất ức. Chết tiệt thật, cô ta thì nhởn nhơ như thế còn mình thì...
"Này, chúng ta đi được bao xa rồi?" Neko lên tiếng hỏi, giọng có phần mệt mỏi.
"Không biết nữa..." Vic thở dốc "...tôi nghĩ là... chúng ta đi được hơn 2 tiếng tính từ lúc rời khỏi thành phố rồi..."
"Sức khỏe của chúng ta vốn tốt hơn thế này nhiều..." Anita vừa lau mồ hôi vừa nói "...nhưng không hiểu sao, tôi cảm thấy nhóm ta hôm nay có vẻ đuối sức quá!"
"Tôi thì khát khô cổ họng rồi đây!!!" Michiyo rên rỉ, nhưng cô vẫn chưa dám đụng đến phần nước mà cô hiện tại có. Mỗi người chỉ có thể mang theo sáu bình nước, tính thêm 21 bình nước chứa trong vali của Lilith thì hiện tại, số nước mà mỗi người mang theo chỉ đủ để dùng thật tiết kiệm trong 9 ngày tới.
*flashback*
"Cái gì? Cô đang đùa hay nói thật đấy!? 10 ngày!? Chúng ta chỉ có 10 ngày để thoát ra khỏi nơi này ư?" Vic gào lên.
"Bất khả thi," Kiyohiko lắc đầu "chúng ta thậm chí còn không biết được phương hướng vào buổi tối và những gì xảy ra khi đi sâu vào trong rừng."
"Không được cũng phải thành được thôi!" Michiyo quyết tâm "Tôi muốn sống! Và tôi cũng muốn tất cả cùng sống rồi thoát khỏi đây!"
"Iki của tôi đang yếu sức mà không rõ lí do..." Amelia lo lắng "... nó xác định phương hướng rất tốt và có thể thay chiếc la bàn khi trời tối. Nhưng giờ thì..."
Lilith từ nãy đến giờ im lặng và nhắm nghiền mắt, hai tay thi thoảng day day thái dương. Dường như cô gái tóc đen đang cố gắng tập trung vào điều gì đó.
"Sao thê cô gái?" Đó là giọng của Neko.
"Tôi không nghe rõ được sóng âm..." Lilth thì thào, giọng có chút khàn khàn "...giống như có thứ gì đó đang cố... ngăn chăn tôi liên lạc với các linh hồn trong khu rừng..."
"Không tìm được thông tin nào từ chúng à?" Kiyohiko vỗ vỗ lưng, giọng lo lắng.
Lilith không nói, nhưng Neko và Kiyohiko chỉ cần nhìn sắc mặt trắng bệch của cô gái tóc đen là đủ hiểu câu trả lời.
"Thôi được rồi, không nên mất thời gian ở nơi này lâu quá!" Anita đột ngột lên tiếng.
"Không cần phải cố sức quá đâu, Lilith." Vic mỉm cười, thái độ có vẻ bình tĩnh hơn lúc ban đầu "Không tìm được phương hướng từ những linh hồn thì chúng ta đi mò vậy. Nếu cố sức làm một chuyện nằm ngoài khả năng trong một thời gian hạn chế thì chi bằng cứ đi tiếp đi, chúng ta sẽ có cách nào đó giải quyết sớm thôi."
"Lương thực, nước uống và những thứ cần thiết, tôi đã đi mua giúp mọi người rồi này." Kindy giơ ra những giỏ hàng ban sáng vừa vật lộn đi mua. "May mà họ chấp nhận tiền của chúng ta, không thì có chút rắc rối đấy!"
"Mua hết số tiền tất cả chúng ta có?" Neko đặt ra câu hỏi.
"Uhm. Dốc cạn túi của mọi người rồi đấy! Bọn họ chém ác liệt quá! Giá như các người có thể thấy cảnh tôi trả giá khủng khiếp cỡ nào..." Kindy than thở, nhưng trong lòng cũng mừng thầm, may mà ngày nào cũng bị Mizu sai đi chợ nên mới có kinh nghiệm, chứ không thì chết thật, không chết vì bị túm lại vì không trả đủ tiền, thì cũng bị cả nhóm hội đồng vì ngu ngơ để bị chặt chém như điên.
Không để ý lắm lời nói của Kindy, Neko nhẩm tính những gì đang có hiện tại có thể sử dụng cho bao nhiêu ngày. Cỡ 7 ngày. Nếu cố gắng tiết kiệm thì có thể trụ trong 9 ngày.
Biết được lo lắng của Neko, Amelia nói:
"Chúng ta có thể dựa vào nguồn nước sạch trong rừng và trái cây, thực vật nào đó..."
"Chúng ta không biết được khi nào chúng ta sẽ bị ngộ độc thực phẩm đâu, cẩn thận vẫn hơn." Tuy là kẻ mặt dày và tính tình cà rởn, nhưng khi cần, Neko tỏ ra là một người có thể tin tưởng được. Cô khá nổi tiếng vì sự cẩn trọng và khả năng tính toán của mình, vì thế, cô luôn nhận được sự tín nhiệm của mọi người.
"Mất thời gian tại thành phố này quá! Chúng ta đi chứ?" Anita lên tiếng, giọng có chút thiếu kiên nhẫn.
Hiểu được cô gái tomboy đang lo lắng cho bạn bè đến cỡ nào, cả nhóm không ai phản bác lại và nhìn nhau với ánh mắt thông hiểu. *end flashback*
"Mọi người... không nghĩ là chúng ta nên nghỉ một chút à?" Vic lau mồ hôi, mệt mỏi nói.
Anita định lên tiếng là không nên tốn thời gian vào việc nghỉ ngơi, điều quan trọng là phải tìm được những người kia rồi nhanh chóng thoát khỏi đây, nhưng nhìn vẻ mặt của những người bạn đồng hành [trừ Lilith], cô đành im lặng. Thú thật, cô cũng đã mệt quá rồi, nhưng vì bản tính cố chấp bẩm sinh nên cô cho rằng mình có thể chịu đựng được thêm một chút nữa. Nhưng với tình hình hiện tại thì...
"Nghỉ!" Michiyo đưa ra một phiếu tán thành. Đôi chân cô đã sắp không đứng nổi nữa rồi.
Những người kia cũng giơ cờ trắng đầu hàng [trừ Lilith]. Bắt họ đi nữa, chắc họ hộc máu mất. Giờ họ buộc lòng phải nghỉ chân, dù vẫn không biết mình đang ở đâu, có sắp gặp nguy hiểm gì không.
Lilith đưa đôi mắt đen lạnh lẽo nhìn mọi người, đôi môi mím nhẹ. Cô có thể hiểu lí do vì sao mọi người chóng kiệt sức như thế. Một phần là vì họ quá lo cho những người mất tích, còn phần lớn là vì... họ đang bị ảnh hưởng bởi âm khí trong rừng. Lilith không mệt không chỉ vì từ nãy đến giờ cô không đi bộ, mà còn là vì cô đã quen chịu âm khí của các oán linh rồi. Khả năng giao tiếp với thế giới thứ ba sớm luyện cho cô sức chịu đựng tốt với thứ khí cực độc này của bóng đêm.
Cô tranh thủ giờ phút nghỉ ngơi của mọi người, lặng lẽ lấy sách ra đọc. Đọc được một lúc, cô đã thấy mọi người lăn ra ngủ. Lilith khẽ mỉm cười, mọi người mệt rồi, tranh thủ ngủ chút đi, vì lát nữa họ sẽ phải đối mặt với những thứ vô cùng tệ hại...
Bỗng nhiên, cô thấy lành lạnh sau lưng. Có một cái gì đó mềm mềm chạm vào cổ cô, hình như là lông của thứ gì đó. Cô giật nảy mình quay lại ngay lập tức, nhưng hoàn toàn không thấy bất kì thứ gì.
'Gì thế này?' Lilith lo lắng chau mày.
Đằng xa, có một đôi mắt sáng rực đang nhìn cô và nhóm bạn. Trên gương mặt kẻ đó, lặng lẽ nở một nụ cười u ám lạnh lẽo.
Rin
Hiện:
Rin
Tổng số bài gửi : 455
$C8 : 1188
Điểm cảm ơn : 7
Ngày sinh : 11/02/1997
Tiêu đề: Re: [Game RR] Chuyến dã ngoại kinh hoàng Sun Nov 27, 2011 4:55 pm
27/11 Peiria Hãy cầu nguyện cho tôi Mọi người cũng phải cẩn thận Lâu đài đá quỷ ám
''Chết tiệt , aaaaaaaa , đây là nơi quái quỷ nào thế ??? - tôi hét lên , khắp nơi toàn đất , đất , đất và đất.
Vang vọng lại tiếng của tôi khiến tôi giật nảy mình , làm rớt luôn cái gậy chống , vội vàng nhặt lên rồi chống gậy đi tiếp . Sao mà mãi trời không sáng nhỉ ? đi nhìn xung quanh đất đá lởm chởm ghê quá. Ahhh...tôi nhớ nhà , nhớ mọi người , được rồi cố lên Peiria , sắp đến nơi rồi . Tự an ủi mình phấn chấn lên rồi..chống gậy đi tiếp... Đi...
Đi nữa...
Đi mãi... Sao chả thấy gì vầy nè?? Tôi gục xuống , tiếp mặt mình với ''mẹ mìn'' đất , đất cứng như đá nhưng kệ , tôi phải ngủ dưỡng sức (có phải mình bị lạc không ta??) Tôi thiêm thiếp , oa tôi đang ngủ trên chiếc giường êm ái của mình... Uả , sao nhột thế nhỉ?? Oái có con gì đó đang liếm mặt tôi . A , con vật chết tiệt , giấc mơ...giấc mơ yêu quý đừng rời bot ta...Tôi thề tôi sẽ lột da nó. ''Con chó kia , mày được lắm , dám làm giấc mơ của tao tiêu tan'' - tôi bật dậy , hét lên rồi cầm cái gậy ''đả cầu bổng'' phi luôn vào con chó , ha ha , nhìn con cho cúp đuôi chạy mất trong lòng tôi tràn đầy hạnh phúc.
''Uả?hả?Nơi đồng không mông quạnh mà lại có chó => Chắc chắn là có người'' - tôi la lên , cảm ơn ông trời đã cho ta gặp mày , chó yêu=)) Rồi tôi đuổi theo con chó đến một toà lâu đài , nguy nga và vô cùng tráng lệ . May quá , có thể chủ ở đây rất giàu có , lần này mình thoát rồi , đỡ lo đói hay mỏi chân. Tôi gõ cửa , oai cha , cửa làm bằng gỗ làm mình gõ sưng cả tay , thây kệ , tôi tự ý mở cửa ra luôn .
Oa bên trong đèn sáng rực rỡ , trông thật ấm áp , nội thất kiểu phương tây .
''Đẹp quá , ôi ôi...'' - tôi không giấu được xúc động thốt lên .
''Cảm ơn đã khen'' - từ sau lưng tôi vang lên tiếng nói , nghe cứ như vọng từ nơi xa xăm đến vậy làm tôi thoáng rùng mình .
''Anh là chủ nhà??''
''Phải'' - anh ta mỉm cười đáp lại tôi .
''Xin lỗi đã tự ý vào , nhưng tôi đi lạc ưm..ưm đã 3 ngày rồi''
''Không sao , cô vẫn chưa ăn gì phải không??'' - có lẽ là sau mệt mỏi mắt tôi có vấn đề , nhưng tôi nhưng thấy mắt anh ta có vằn đỏ.
''Vâng'' - tôi trả lời (lại) rùng mình.
Còn tiếp
Tài sản Tài sản:
Tsuki_Fuui
Hiện:
Gà rừng
Tổng số bài gửi : 599
$C8 : 501
Điểm cảm ơn : 3
Ngày sinh : 22/09/1912
Tiêu đề: Re: [Game RR] Chuyến dã ngoại kinh hoàng Mon Nov 28, 2011 9:45 pm
T i n t ư ở ng v à o n ó V à m ọ i t h ứ s ẽ ổ n
Tsuki Fuui Đầm Lầy
Thứ đầu tiên tôi nhìn thấy, là một màu đen.
Không phải nói tới việc thiếu điện nghiêm trọng, nó thật sự là một màu đen như mực.
Thật là thú vị, vì tôi đã nghĩ tới việc tiếp tục nằm xuống và ngủ một giấc nữa ở đây…
*flashback*
Tôi đã biết thế mà! Biết rằng việc đi dã ngoại ở một khu rừng xa ơi là xa và vắng ơi là vắng, tới mức hơn nửa nhóm (và gần cả nhóm) không hề biết tới thế này là một ý kiến không phải là cực kì thông minh hay cực kì thiên tài. Ừ thì vậy đấy, tôi không thông minh hay thiên tài, nên việc đi theo là không thể tránh khỏi…
Tuy nhiên, có một điều tôi không thể ngờ là những thứ kì quặc đang ẩn chứa trong đó đều có thật. Cô Neko và chị Lilianna đã từng nói về chuyện này rồi, là nơi chúng ta sắp tới là một nơi không bình thường. Thì C8 đã đi chơi thì có bao giờ bình thường nổi đâu chứ… Nhưng những lần khác, không có một trận cuồng phong cuốn người đi như là cuốn lá! Đừng hỏi vì sao tôi cũng bị bay mất… lúc đó tôi đang cuộc tròn ở góc mà ngủ…
*end flashback*
Xung quanh, đen.
Nhìn lên trời ta thấy màu đen, nhìn qua phải ta thấy màu đen, nhìn qua trái ta thấy màu đen, nhìn uống dưới chân ta cũng thấy màu đen. Tôi đoán khoảng rừng này không phải là nơi ánh sáng thích ghé tới. Khẽ lầm bầm nguyền rủa cơn gió đáng ghét kia, tôi vừa rút điện thoại ra định gọi cho ai đó.
“Thuê bao của quý khác hiện đang nằm ngoài vùng phủ sóng, xin quý khách vui lòng…”
*cạch*
Tôi nở nụ cười ngây thơ nhìn trừng trừng vào màn hình đang sáng hình 6927 của mình với một cảm giác kì lạ. Tất cả vui buồn hờn giận gì gì đó đó giờ quay quay trộn trộn thành một mới hỗn tạp kì quặc, mà có thể dịch ra là “######” (từ ngữ đã qua kiểm duyệt)
Trong một giây, tôi khao khát đập nát cái điện thoại. Nhưng suy cho cùng, làm thế thì phí mất cái thẻ nhớ - công sức bao lâu nay của tôi. Vả lại có điện thoại, ít ra nó còn ánh sáng để…
“bíp bíp”
- A, tiếng này hình như là…
*bụp*
- … tiếng hết pin…
...
*RẦM*
Sau khi từ biệt một chiếc điện thoại yêu dấu (tất nhiên đã rút thẻ nhớ ra), tôi thở dài và mò mẫm trong nơi tối không thể tối hơn đó. Ma khí phủ khắp khu rừng này càng khiến tôi khó chịu hơn.
“Phải thoát ra khỏi nơi này càng sớm càng tốt”.
…
Ánh sáng đầu tiên tôi nhìn thấy thấm nhuộm một vị tanh, của những xác chết thối rữa trong bùn đất. Tôi khẽ nhăn mặt, không biết nên đi tiếp hay quay lại con đường cũ, rơi sâu hơn vào màn tối vĩnh hằng.
- Chẳng còn gì để mất~
Tự mỉm cười để trấn an bản thân, tôi chạy về phía tia sáng le lói kì quặc kia. Và…
Đó là một đầm lầy, một đầm lầy khổng lồ, và tôi đứng trên mỏm đất hình như là nơi kết thục của đầm lầy đó. Hm… đúng như tôi nghĩ, những cánh tay co quắp, với lớp da mục ruỗng đang trồi lên, với một cách vô vọng như tìm kiếm sự cứu rỗi.
Hay cố gắng tìm thêm bạn bè.
Tôi nghe rất nhiều về những sinh vật bị nguyền rủa mãi mãi vùi lấp trong bùm đất, chỉ có thể thoát ra nếu tìm được kẻ khác thế chỗ cho nó.
“Vậy bao nhiêu kẻ đã thay thế nhau nằm xuống tại đây?”
Khẽ rùng mình với suy nghĩ của bản thân, tôi đạp một cánh tay đang cố nắm lấy chân mình ra, ngó quanh tìm cách vượt qua đầm lầy này.
“Sẽ không có gì xảy ra đâu mà… nhỉ?”
(tbc)
Tài sản Tài sản:
Fullmoon
Hiện:
Milly
Tổng số bài gửi : 3963
$C8 : 2038
Điểm cảm ơn : 147
Ngày sinh : 17/04/1998
Tiêu đề: Re: [Game RR] Chuyến dã ngoại kinh hoàng Tue Nov 29, 2011 6:21 pm
Milly||Nghĩa địa
Ánh trăng vàng yếu ớt len qua những hàng tán cây chiếu xuống chân tạo thành các hình thù vui mắt . Tôi đã chạy suốt kể từ lúc đó . Hiện giờ toàn thân tôi rệu rã , nhưng Lila vẫn tiếp tục chạy về phía trước nên tôi không thể dừng lại . Có vẻ như nó đang dẫn tôi đi đâu đó . Lila vốn không đơn thuần chỉ là pet mà còn là linh thú của tôi nữa . Còn tôi tuy trong người mang dòng máu phù thủy nhưng tôi thật sự không hiểu tại sao tôi chẳng có một tí sức mạnh nào . Nhưng bây giờ , tôi đang được dòng máu đó bảo vệ . Nếu tôi là người bình thường chắc đã bỏ xác ở cái nơi quái lạ này rồi .Tôi phát hiện rằng cây ít dần . Điều đó chứng tỏ phía trước là một vùng đất nào đó.
Lila bồng dừng đột ngột làm tôi cũng dừng theo . Và sau đó , tôi tròn mắt vì khung cảnh trước mắt : một vùng đất hoang tàn đầy những ngôi mộ . Những cơn gió lành lạnh thổi vi vu làm tôi sởn hết cả da gà . Thật sự tồi tệ! Tôi không muốn phải thừa nhận nơi mình đang đứng là “chỗ đó” : Một nghĩa địa!
Chưa kịp thích nghi với tình cảnh tồi tệ này thì tôi có cảm giác rờn rợn sống lưng . Tôi quay đầu lại và phát hiện mình đang bị một bọn zombie bao vây sau lưng tự lúc nào.
Tôi sợ lắm! Tôi rất sợ! Có ai đến cứu tôi với!!!
…
Không!
Bây giờ cho dù tôi có gào la thế nào thì cũng chắng ai tới cả! Tôi phải dựa vào chính mình!
Nhưng hiện tại trong tay tôi không có một tấc sắc . Tôi phải làm gì đây?
Bọn zombie ngày càng tiến gần , tôi lùi lại thì lại phát hiện có một bầy nữa phía sau .
Cả bọn gầm ghè chực chờ vồ lấy tôi. Tôi ôm chặt đầu , nhắm nghiền mắt , co rúm người lại.
Vĩnh biệt mọi người
Ngay lúc đó , có một vật gì đó quấn lấy tôi. Tôi hé mắt ra và ngạc nhiên vô cùng vì Lilađã hóa khổng lồ . Nó gầm gừ và phun lửa đỏ rực tới tấp vào bọn zombie . Nhưng những đòn tấn công đó chỉ làm bọn zombie bị chận lại đôi chút . Chúng lại tiếp tục tiến tới và lần này , chúng đã hạ được Lila bằng những hàm răng gớm ghiếc . Dường như cơ thể bọn chúng là một khối chất độc nên Lila lập tức bị nhiễm độc và nằm quằn quại đau đớn dưới đất .
_Lila!!!
Làm sao bây giờ?
Ôi , ước gì mình có sức mạnh . Mình khao khát sức mạnh! Mình muốn tồn tại , mình muốn bảo vệ Lila-người bạn nhỏ yêu quý-kỉ vật của cha mẹ , mình muốn gắp lại mọi người !!!
Tài sản Tài sản:
Được sửa bởi Fullmoon ngày Tue Nov 29, 2011 10:31 pm; sửa lần 1.
Kyoji
Hiện:
T S U N D E R E
Tổng số bài gửi : 265
$C8 : 1274
Điểm cảm ơn : 10
Ngày sinh : 03/01/1998
Tiêu đề: Re: [Game RR] Chuyến dã ngoại kinh hoàng Tue Nov 29, 2011 7:26 pm
Kyoji Đền thờ thần rừng
Tôi lờ mờ ngủ mắt dậy. Thứ tôi thấy đầu tiên là một mảng đen kịt, không ánh sáng, hoàn toàn không có ánh sáng. Nghiêng đầu qua lại để xem xung quanh, nhưng mọi thứ có vẻ chẳng khá khẩm hơn là bao. Sự u ám bao trùm. Tôi gắng lấy lại bình tĩnh, đưa tay lên dụi dụi mắt thêm mấy lần nữa. Mọi thứ vẫn tối đen như mực và không có dấu hiệu của bất cứ thứ ánh sáng nào. Gió vi vu thổi qua kẽ lá xào xạt.
- Người ổn chứ?
Một chất giọng trầm đục mơ hồ vang lên trong đầu tôi. . . Đúng thế, trong đầu tôi. Người tôi như nhẹ hơn được đôi chút. Đây là âm vọng của Dubh, linh thú của tôi. Giọng nói đầy lo lắng làm tôi có cảm giác bớt cô độc hơn ở nơi này.
- Ta đang ở đâu? Chuyện gì đã xảy ra?
Tôi hỏi.
- Giữa rừng. Người ngủ quên cách đây vài giờ.
Con quạ đen đáp, vẫn là giọng trầm đục bình thản ấy. Tôi luôn tự hỏi làm cách nào mà nó luôn giữ được bình tĩnh trong mọi tình huống xấu đến vậy. Tôi thật sự rất ngạc nhiên. Vẫn trong trạng thái chưa tỉnh ngủ hoàn toàn, tôi cố gắng sục xạo lại trí nhớ những gì tôi đã làm cách đây vài giờ mà lúc này, tôi phải ngồi đây cô độc với con quạ. Tôi đã tách ra đi riêng để thoải mái hơn vì tôi không chịu được sự ồn ào mà mọi người làm ra. Tôi đi sâu dần và sâu dần vào rừng cho tới khi mệt lã người và thiếp đi ở đây.
Khát. Tôi chợt nhận ra tôi đang khát khô cả cổ. Tôi đưa tay xuống mò tìm trong túi quần cái điện thoại. Mắt tôi đã dần quen thuộc với bóng tối xung quanh, và nó bắt đầu trở nên hữu dụng hơn cho tôi. Tôi nhếch mép cười. Bật màn hình điện thoại ở chế độ sáng nhất, tôi bắt đầu giơ nó lên cao và mò mẫn lại đồ đạc của mình. Chắc chắn rằng sáng nay tôi đã bỏ một chai nước suối sẵn vào ba lô, nhưng lại chưa hề uống.
Đây, thưa người. Con Dubh khẽ xà xuống, đáp nhẹ lên cái ba lô của tôi. Tôi dốc ngược nước vào miệng, uống cho đã cơn khát. Vặn chặt nắp chai rồi bỏ lại vào cặp, tôi sốc cặp lên vai. Định bụng phải kiếm những người còn đang ở quanh đây. Bị bỏ lại một mình trong cái khu rừng âm u như ma ám này, hẳn chẳng phải là ý kiến hay ho gì.
.
.
Đất đắp lên thành một khu cao ráo cách biệt với cỏ cây um tùm phía dưới. Tôi đang đứng trước một bãi đất trống rộng lớn, trước mặt là một cái đền cổ xưa. Ai lại lập một cái đền ở một nơi khỉ ho cò gáy như thế này? Công nhân nào chịu vào tận đây mà làm? Sư nào chịu chủ trì đền? Một đống câu hỏi xẹt ngang qua đầu tôi trong lúc tôi trơ người ngắm nhìn sự đồ sộ của khu đền thờ cổ.
Tài sản Tài sản:
Kiyohiko
Hiện:
Trứng gà
Tổng số bài gửi : 8
$C8 : 0
Điểm cảm ơn : 0
Ngày sinh : 22/07/1997
Tiêu đề: Re: [Game RR] Chuyến dã ngoại kinh hoàng Sat Dec 03, 2011 7:21 pm
[Cạn văn nên mình không dám viết nhiều - Sẽ bù lại sau nhé - Sau ý của Oce khó viết quá - Nên viết flashback thôi]
Kiyohiko l Lời cầu nguyện đến chúa
Tôi thật sự rất lo lắng cho mọi người, nhưng lo lắng nhất vẫn là anh hai của tôi... Không biết giờ anh đang thế nào rồi nhỉ ?
Dù anh có khả năng chiến đấu và có thể sống sót trong hòan cảnh khắc nghiệt. Nhưng, tại sao lòng tôi vẫn cứ bồn chồn thế này ?
Nằm bên đống lửa cùng mọi người, tối nay tôi không thể ngủ được, tuy trong lòng lạnh lắm nhưng cũng đã phần nào trở nên ấm áp hơn. Tôi chắp hai bàn tay đang run vì lạnh lại với nhau, áp chặt vào môi mà khẽ cầu khẩn đến chúa.
"Cầu người hãy phù hộ cho anh hai bình an... Chỉ cần thế là đủ rồi ! Amen."
Hai giọt lệ cứ lâng lâng theo mạch cảm xúc, tôi đã khóc rất nhiều. Có lẽ từ trước đến nay chưa bao giờ tôi trở nên yếu đuối đến mức này. Thật sự ở trong cái tình huống như thế thì khó ai mà kiềm nổi lòng được...
"Nếu bạn đang hạnh phúc, rồi chợt nhiên mất đi người bạn yêu quý nhất, vậy liệu bạn có buồn không ?"
Nhưng rồi có một cánh tay bé nhỏ chợt ôm sau lưng tôi. Quay ngược đầu lại vì bất ngờ, nhưng tôi chợt mỉm cười vì đó chỉ là Vic-chan. Cô bé đúng thực hồn nhiên quá, ở đây mà lại có thể ngủ ngon như thế này, chẳng bù cho tôi bị chứng khó ngủ. Tôi nhìn cô bé, miệng nó cứ nói mơ mớ khiên cho tôi súyt cười văng cả nước miếng.
"Anh Heiwa bị tung ảnh nóng... Anh Heiwa bị Bas... tung ảnh nóng..."
Ôi, nghĩ đi nghĩ lại tưởng tượng đến vụ đó thì vui thật, nhưng con bé nói thế làm tôi muốn cấu vào mặt nó quá. Mà thôi, Vic đang ngủ không nên làm phiền. Thế rồi tôi quay mặt đi, cố chợp mắt một tí, dù thật sự rất đang khó ngủ.
"Vâng... Tôi vẫn tin là anh hai an tòan !"
Ở tại Bảo tàng Đầu Lâu lúc này, Heiwa đang nằm chóng vánh mà ngủ trên một cái bục đá đã mục nát. Dù không khí ở đây ảm đạm và chỗ ngủ không được đàng hòang, nhưng anh vẫn ưỡn bụng ra mà nằm ngủ say như chết một cách ngon lành. Có lẽ anh đúng thật là một tên "Cái Bang Gíang Trần". Thôi thì vẫn cứ cho là anh tự tin thách thức đời vậy.
END.
Neko-chan
Hiện:
Méo~
Tổng số bài gửi : 975
$C8 : 9722
Điểm cảm ơn : 89
Tiêu đề: Re: [Game RR] Chuyến dã ngoại kinh hoàng Sun Dec 04, 2011 4:52 pm
Ngôi kể 1 (Neko) {Nhóm tìm kiếm} | Đâu đó trong rừng Tối 29/11, rạng sáng 30/11
Tôi chập chờn ngủ sau khi hiện nguyên hình và cuộn tròn trên một cái cây cổ thụ nào đó. Nơi này âm khí nặng trịch khiến tôi hiện chưa thế thích nghi. Đúng là khó ngủ thật, tôi cau mày, hẳn cũng nhiều người nữa nhắm mắt mà không ngủ được như tôi. Vốn nghĩ cuối kì thi đi chơi thư giãn chứ phải căng thẳng đến cùng cực thế này thì thật bất công quá. Còn những người bị lạc không biết thế nào, Lilianna, Fuu, Hei, Peilia, Mizu, Milly, Kyọui, có đang an toàn không hay chết ngắc rồi... Tôi thành tinh cũng được 1000 năm, nhưng mới gặp họ cũng chỉ được vài năm trở lại đây, và đó là quãng thời gian hạnh phúc nhất từ trước đến nay của tôi. Bình thường tôi trưng bộ mặt dễ ghét và tự sướng chọc họ chơi, vừa để lên chút tinh thần, nhưng thiệt ra là tôi hơi bị trầm tính đó nghen, cứ thử quăng tôi đến nơi không có ai là biết liền, như lúc này chẳng hạn.
Ách xì! Chết tiệt! Chỗ này lạnh quá, lông tôi dựng đứng hết cả lên. Chợt, tôi thấy đầu móng tay mình khô rốc. Mắt mèo nhìn được bóng tôi nên tôi đã sớm nhận ra đó là gì. Những vụn máu khô bết vào đầu ngón và mảng lông, thẫm sậm màu, dưới bóng tối hiện lên nhờ nhờ khiến tôi nhất thời lạnh buốt, miệng lưỡi trở nên đắng nghét. Má nó, tôi sợ ma nhất trên đời. Tôi lập tức bật nhảy ngay xuống cây, mặt tái nhợt, miệng lắp bắp cố nói ra thành tiếng:
"Lilith!! Lilith!! A a~~ Tên cô không thể ngắn hơn được à...!"
Chưa nói hết câu tôi đã phải khựng lại, trước mặt hoàn toàn không thấy Lilith đâu cả. Tôi nheo mắt nhìn xung quanh. Xa xa có một đốm sáng nhỏ le lói.
Bệnh khoái màu mè )))) Ờ, bị dìm dữ quá nên phải cố vớt vát lại chút hình tượng trước khi chết chứ sao ))))
Tiêu đề: Re: [Game RR] Chuyến dã ngoại kinh hoàng Tue Dec 06, 2011 11:39 pm
Neko, Lilith, Amelia, Michiyo, Anita, Vic, Kiyohiko, Kindy || Đâu đó trong rừng Tối 29/11, rạng sáng 30/11
Biến trở lại lốt người, Neko chống một tay xuống đất nhằm tạo một lực đủ mạnh đẩy cơ thể đứng dậy.
Bất chợt, Neko khẽ rên lên một tiếng và vội rụt tay lại. Có một thứ gì đó sắc nhọn đã đâm vào tay cô. Đôi mắt đặc biệt cho phép cô nhận dạng nhanh chóng thứ vật đã làm đau tay cô. Đó là mảnh vỡ của chiếc la bàn mà nhóm đã được trao ở thành phố Spirit.
“Cái quái gì thế này?” Neko suýt tí nữa là hét toáng lên, nhưng chợt nhớ là mọi người đang ngủ nên kịp thời kiềm chế.
Lấy lại sự bình tĩnh một cách nhanh chóng nhất, Neko nhặt chiếc la bàn lên và quan sát.
Dựa theo đường nứt vỡ của la bàn, Neko đoán đó là do đánh bằng tay không. Chết tiệt thật, là thằng nào lên cơn thế này? Nhè ngay cái la bàn quan trọng mà phá! Không thể là ai trong nhóm được, thứ này nắm giữ một phần sinh mạng của họ, chắc chắn họ không ngu đến mức lấy thứ này ra để giải stress đâu! Nhưng mà sao cái la ban ở chỗ cô, chẳng phải Kindy được giao nhiệm vụ giữ nó ư?
Neko thót tim, không phải là cô đá hỏng nó trong lúc mê ngủ chứ? Vô lý thật, vậy còn việc chiếc la bàn đặt ngay gần cô thì giải thích thế nào đây? Nếu thật sự là do cô làm hỏng nó, vậy thì cũng là vì nó được đặt cạnh chỗ cô nằm.
Là ai đã dựng ra trò này?
Trong đầu cô chớp nhoáng xuất hiện bóng hình bí ẩn lướt qua khi nãy. Cô nghe thấy tim đánh một tiếng thịch rõ to. Là nó?
Bất ngờ, cô khựng lại. Giác quan nhạy bén của loài mèo cho phép cô nhận diện cực nhanh sự hiện diện của bất kì ai gần đó. Cô gái mèo dỏng tay lên, cố gắng tập trung lắng nghe để có thể tiếp thu được bất kì âm thanh nào dù là nhỏ nhất.
Là hướng tay trái của cô!
Sực nhớ còn những đồng bạn còn ngủ say sưa gần bên, cô thận trọng lùi lại về chỗ nằm của mọi người, móng vuốt giương lên sẵn sàng giáp chiến. Neko khẽ lay người đang nằm gần mình nhất dậy; Neko chưa xác định được kẻ đó là ai, là bạn hay thù, nhưng nếu sa vào tình thế nguy hiểm thì cô cần ít nhất một người giúp sức.
“Ầy, dậy, dậy coi! Có người đang tới… Dậy mau…” Cô gái mèo cố gắng điều chỉnh âm lượng ở mức vừa đủ để Amelia nghe thấy nhưng không làm kẻ lạ mặt kia phát giác ra nơi ở hiện tại của cô và cả nhóm.
Kì lạ, dù lay gọi cỡ nào, Amelia vẫn không chịu mở mắt. Cô gái đó đâu phải dạng người ham ngủ như thế?
Kẻ kia đang tiến lại ngày một gần hơn, những bước chân của y cực kì nhẹ nhàng, thậm chí không hề tạo ra một tiếng động nhỏ nào. Neko hoàn toàn không cảm nhận được khí cũng như bất kì một âm thanh nào xác nhận cụ thể hành động và vị trí của y, cô chỉ còn cảnh dựa vào giác quan thứ sáu của mình để đối phó.
Cô lùi lại thêm một chút về chỗ nằm của Anita và Vic, lấy chân đá đá vào người hai chị em, nhưng tuyệt nhiên không hề nhận thấy một hành động đáp trả nào. Michiyo, Kindy, Kiyohiko và Amelia đang nằm gần đó, nhưng với khoảng cách hiện tại, cả chân lẫn đuôi của cô đều không thể rướn tới chỗ họ.
Neko lại phải di chuyển lần nữa, nhưng chợt nhận ra chuyển động của kẻ kia trở nên thận trọng và khó đoán hơn, Neko đoán là hắn đã phát hiện ra có kẻ đã nhìn thấy sự hiện diện của hắn. Neko bất quá đá thêm mấy cái nữa vào người cặp chị em song sinh, nhưng họ vẫn không phản ứng lại. Chết tiệt thật, bộ cả lũ bị chuốc thuốc mê rồi hay sao mà ngủ say như chết thế?
Không còn cách nào khác, cô đành liều nhảy sang chỗ nằm của bốn người còn lại trong nhóm.
“Ê dậy, dậy coi! Sắp chết tới nơi rồi mà còn ngủ được à?” Giống hệt những người trước, kiểu gì họ cũng không chịu dậy. Neko thử cào nhẹ lên da Kindy, nhưng chỉ thấy Kindy khẽ rên lên một chút, sau đó lại im lìm như ban đầu. Cô quay qua tát nhẹ mấy cái lên mặt Kiyohiko, cũng chỉ thấy cô gái cựa quậy một tí rồi thôi.
Chết tiệt thật, mấy người này bị gì vậy, giờ chẳng lẽ bảo cô dùng giọng nói thánh thót của mình đánh động cả rừng, hay là cho ăn mất cái bạt tai mới chịu tỉnh à? Mà như thế khác nào đánh dấu vị trí của mình cho kẻ đó biết!
A, làm thế nào bây giờ? Cô vò đầu. Kẻ đó đang ở rất gần nhóm của cô, còn mọi người thì vẫn đang ở trong trạng thái không phòng bị. Cô làm sao mà giấu họ đi đây? Arg, nếu bây giờ có Revolver và Lilianna ở đây thì tốt biết mấy! Revolver rất khỏe, còn Lilianna có khả năng giăng kết giới cực mạnh.
Hình như nãy giờ cô quên cái gì đó…
Lilith. Đúng rồi, là Lilith! Nãy giờ cô quên mất rằng cô không nhìn thấy cô gái đó ở đâu. Kẻ lạ mặt khiến cô lo sợ nãy giờ, liệu có phải là Lilith không? Có thể lắm chứ. Lilith cũng có cách di chuyển nhẹ nhàng như thế nhờ vào những con thú bông, vả lại, Lilith tiếp xúc với quá nhiều linh hồn khiến âm khí lấn át mất sinh khí của cô. Vì vậy, nếu kẻ đang tiến lại gầy đây là cô gái tóc đen kì quặc đó thì Neko hoàn toàn không hề ngạc nhiên.
Neko nhắm nghiền mắt lại, đợi chờ cái kết kề cận. Đột ngột, cô nghe thấy một tiếng “Bốp” rất to khô khốc vang lên. Tiếp sau đó, đôi tay đang nghiến lấy chiếc cổ của cô nới lỏng dần. Mất đà, Neko ngã quỵ xuống. Cô gái mèo tái mắt, vừa ôm cổ vừa không ngừng thở dốc. Mồ hôi rịn ra ướt đẫm áo, vừa lúc nhiệt độ cơ thể giảm xuống trở về bình thường, cộng thêm khí lạnh trong rừng làm cô gái mèo không khỏi rùng mình.
Sau khi đã lấy lại tỉnh táo, Neko ngẩng đầu lên nhìn. Là Sirial và Lys, hai con thú bông của Lilith. Một trong số chúng đã đánh Lilith để cứu cô.
Gấu bông Sirial đỡ lấy Lilith và không ngừng lay gọi cô. Lys hoảng sợ khóc lóc, đóa hoa cúc bằng bông trên tay không ngừng run rẩy. Gương mặt của Lilith dần chuyển sang màu xám ngoét, quầng mắt từ từ thâm lại thành một màu tím bầm.
Neko kinh hoàng chạy về phía nhóm, ra sức lay gọi mọi người dậy. Mất một lúc khá lâu, mọi người mới chịu cựa quậy rồi mở mắt ra.
“Đau đầu quá! Cái gì mà cứ rộn lên thế?” Kindy hỏi bằng thái độ khó chịu không kém.
“…” Michiyo rên rỉ gì đó, hai tay ôm lấy đầu. Khi mệt mỏi, nếu không ngủ đủ thì cô sẽ cảm thấy vô cùng nhức đầu.
Amelia gượng dậy, tuy không nói năng gì, nhưng nhìn biểu hiện trên gương mặt cũng đủ hiểu cô gái đang không vui lòng tí nào. Không hiểu sao, khi vừa mới tỉnh dậy, cô cảm thấy cơ thể nặng nề khủng khiếp, đầu đau như búa bổ còn mắt cứ díu lại mãi mới chịu mở.
Kiyohiko tuy cũng rất mệt, nhưng là người tinh ý, cô rất nhanh nắm bắt được chuyện gì đang xảy ra. Cô loạng choạng bước về phía Lilith cùng với Neko. Sau khi xem xét tình trạng của cô gái tóc đen, Kiyohiko lôi ra trong người một chiếc lọ thủy tinh chứa thứ nước thánh thần kì mà cô luôn mang bên mình. Sau khi Lilith được uống vài giọt, xuất hiện những cuộn khí màu xám tro thoát ra, dần trả lại cho gương mặt Lilith sắc hồng hào ban đầu.
“Thực tế mà nói, không có chỗ nào trong khu rừng này là an toàn cả, trừ thành phố Spirit...” Kiyohiko chau mày “… nếu thế, sau này chúng ta không thể dừng chân nghỉ nữa ư?”
“Không, vẫn còn một vài nơi có thể nghỉ ngơi...” Lilith lên tiếng “Những cái cây gần đầm lầy Kaeira có kết giới cực mạnh, hầu như không linh hồn nào có thể chạm vào chúng. Sâu trong rừng còn có đền thờ thần rừng, chúng ta có thể tạm tá túc một chút.”
“Vậy còn chờ đi nữa, chúng ta mau đi thôi. Nhóm đã phí mất gần 2 ngày rồi đấy!” Anita xoay người bước đi, giọng có vẻ thiếu kiên nhẫn. Cơn nhức đầu, mệt mỏi, cộng thêm việc quá lo lắng cho những người bạn bị mất tích khiến cô trở nên dễ nóng nảy. Những người bạn nhìn nhau, gật đầu hiểu ý. Ai nấy đều đứng lên trở về chỗ và thu dọn đồ đạc của mình.
“Khoan đã, nãy giờ tôi không thấy Vic…” Chợt nhớ ra chuyện gì đó, Michiyo bật ra câu hỏi.
Cả nhóm giật mình nhớ lại, quả nhiên ban nãy, Vic không hề đứng cùng mọi người, nhưng không ai để ý cả. Anita hoảng sợ chạy thật nhanh về phía chỗ nằm cũ của hai chị em, và phát hiện ra cô gái tóc tím vẫn đang nằm mê mệt ở đó. Có điều, cô gái không đang yên giấc mộng đẹp, mà dường như đang đấu tranh rất dữ dội với những cơn ác mộng kinh khủng nào đó. Cô gái nhỏ nhăn nhó đau đớn, gương mặt tái mép, cơ thể run lên bần bật trong nhịp điệu cuồng loạn, mồ hôi thi nhau túa nhau.
“Vic, đừng làm chị sợ! Tỉnh lại đi em, chỉ là ác mộng thôi, tỉnh lại mau em!…” Anita ra sức lay gọi em dậy, tay không ngừng đánh vào cánh tay, vào má của Vic. Dù lực đánh càng lúc càng mạnh hơn, nhưng mọi nỗ lực của cô gái tomboy vẫn chưa đi đến kết quả gì.
Hai cánh tay cô gái tóc tím giơ lên không trung và không ngừng khua khoắn trong nỗi tuyệt vọng đến loạn trí. Anita nắm chặt tay Vic, cố gắng trấn an em thì giật mình vì nhiệt độ cơ thể của em gái đã hạ thấp như thế không biết từ khi nào. Vic liên tục ú ớ điều gì đó trong mộng mị, nhưng thứ gì đó khiến Vic không thể thốt lên thành lời rõ ràng. Theo cách mở miệng và uốn lưỡi phát âm của em gái, Anita chỉ đọc được đúng hai từ: Cứu Anita.
Hạ An Di
Hiện:
Trứng gà
Tổng số bài gửi : 17
$C8 : 393
Điểm cảm ơn : 0
Ngày sinh : 20/03/1998
Tiêu đề: [Game RR] Ngôi nhà bánh kẹo Sun Dec 11, 2011 3:38 pm
Jay | Ngôi nhà bánh kẹo Sáng 29/11
Má ơi sao con lạnh vầy nè? À à, chắc con mèo chết bầm sùng đạo Dứa giựt chăn của ta rồi. Cho ngươi ngửi chơi, ba tháng rồi ta chưa giặt nó đó. Tôi đưa tay giựt lại cái chăn của mình, ủa mà sao nó mềm mềm mát mát mà còn rời từng sợi như …cỏ vậy nè? CỎ!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!! Á má ơi con đang ở đâu đây? Tôi méo mặt nhìn xung quanh, phải đề phòng mới được, xinh đẹp như tôi dễ thu hút sự chú ý của những con vật nguy hiểm lắm. Tôi vỗ vỗ cái đầu, ok xài được rồi. Hôm qua có một cơn gió lốc mà hình như tôi bị cuốn đi thỉ phải? Sau 5s đơ người: TIỀN! ĐỒ ĂN! BA LÔ CỦA TÔI ĐÂU RỒI! Tiền của con, trời ơi con để dành 6 tháng mới có đó sao lại bị cuốn mất chứ? Trả tiền lại cho ta! Hu hu đào đâu ra tiền trả cho mèo già đây?(Mô phật, cầu trời nó chết luôn cho ta rảnh nợ) Tôi bắt đầu bực khu rừng này rồi à! Tôi thở dài ngao ngán, bỗng dưng tôi phát hiện ra một cuốn sách dưới chân mình. Nó rách nát tả tơi thiếu đầu thiếu đuôi chả khác gì mấy so với những cuốn manga lâu năm ở nhà tôi (nhắc tới mới đau, manga của con!). Tôi lật sơ qua xem , “MỘT TRĂM CÂU HỎI KHÓ MỌI THỜI ĐẠI”. Cuốn này mẹ đã nhét vào ba lô để “bồi dưỡng” thêm, thật là, đi chơi cũng chả yên thân với mẹ. Cơ mà sao nó lại nằm đây nhỉ?, trực giác mách bảo tôi nó sẽ có ích trong chuyến đi này. Tôi thả người xuống bãi cỏ xanh dịu mát và đọc ngấu nghiến quyển sách. Tôi từ nhỏ đã có tài năng thiên bẩm là đọc gì nhớ đó, haizzz là thiên tài thật khổ, đúng là hồng nhan bạc mệnh mà!
Đến khi mặt trời đứng bóng thì cái dạ dày của tôi bắt đầu biểu tình dữ dội. Tôi lết cái xác khô đi tìm thức ăn. Ở đây có nhiều cây trái thật, nhưng tôi có biết gì về khu rừng này đâu. Toàn mấy trái lạ hoắc, tôi ăn vào lỡ chết thì thế giới chắc hết người đẹp quá. Haizz, đến nước này thì phải sử dụng đến nó thôi. “Monoko ra đây coi”, sau khi giọng nói oanh vàng của tôi cất lên , một luồng khói đủ sắc màu hiện lên lòe loẹt:“ Moroko xinh đẹp tài ba đáng yêu trẻ trung thông minh sôi động duyên dáng hiền dịu, đóa hoa của loài hút máu xuất hiện đây, xin một tràng vỗ tay của của các vị khán giả”. Không thể cho con rồng khùng huyên thuyên nhảm nhí nữa, tôi thầm nhủ và tặng nó một ly kem cốc. “ Ngươi bị lừa hết tiền lẫn tình nên lên cơn à, ăn thử cho ta coi, ngươi xem, ta đặc biệt dành tặng ngươi đó”-*cười ngọt ngào*. Con rồng tham ăn không biết đằng sau miếng mồi ngon là một con cá ươn, nó mê mải với đống trái cây màu sắc lấp lánh. 5 phút sau… “Ngươi lừa ta, nó có độc, ta sắp chết rồi, má ơi con còn chưa có bạn trai, còn chưa ăn được món trứng khủng long nổi danh thế giới, còn chưa được mọi người công nhận là mít ra gần du ni vơ nữa, nói chung con còn yêu đời lắm!’’Tôi gật gù, còn sức la thế này chắc không đến nổi tắc tử ngay tại chỗ đâu. Bỗng dưng Moroko lao đầu vào bụi cây, còn không quên câu nói : “ Cấm nước đục thả câu, không được nhìn à, nhắm mắt lại”. Khiếp, ai mà đủ can đảm nhìn cái mông ghẻ của nó cơ chứ. Sau vài tiếng “roẹt roẹt” Moroko phờ phạc bước ra, không thèm nhìn tôi lấy một cái. Biết nó đang dỗi tôi vội vàng chạy lại vuốt vuốt đầu nó, Moroko bĩu môi rồi biến vào cái viên ngọc màu xanh nước biển của tôi. Tên nó là Aquamarine, giọt nước mắt của đại dương. Gia tộc tôi bao đời nay đã truyền lại sơi dây chuyền đó. Ngoài là nơi trú ẩn của Moroko nó còn có một năng lực đặc biệt mà chưa ai biết…
Ngay lúc tôi đã gần như kiệt sức vì đói thì bỗng dưng trước mắt tôi xuất hiện một ngôi nhà nhỏ xinh xắn. Đặc biệt bao phủ nó là lớp chocolate thượng hạng, trang trí thêm các viên kẹo ngọt ngào. Ngoài ra trên mái nhà còn được phết một lớp kem mỏng đính thêm những trái dâu tây căng mọng. Mắt tôi sáng lấp lánh, ôi trời đống kẹo này ăn cả đời cũng chả hết.Tại sao tôi lại may mắn đến thế cơ chứ? Cảm ơn trời đã đưa tôi đến chốn này! Khoan, có gì đó rất bất ổn, căn nhà này làm bằng bánh kẹo, sao lại không bị tan chảy dưới ánh nắng mặt trời?Nó còn rất giống với căn nhà kẹo trong truyện cổ tích Andersen. Á! Mặt tôi tái xanh, nếu vậy là sẽ có một mụ phù thủy mũi dài ở đây à? Nhưng nếu không vào tôi sẽ chết đói mất! Kệ, có chết cũng phải chết no. Cái mạng của mình coi như đem quăng cũng được, phải tống thức ăn vào mồm cái đã. Nghĩ đến đó, tôi lập tức lấy lại được dũng khí và hỏi to bằng chất giọng du dương mượt mà: “ Có ai ở nhà không?” Cánh cửa mở khe khẽ, ló ra ngoài là khuôn mặt xinh đẹp trắng trẻo (nhưng không bằng tôi). Cô chủ nhà xinh đẹp ra hiệu cho tôi vào. Bên trong là một chiếc bàn đầy thức ăn thơm ngon. Chỉ có một điều là ở lò sưởi có một chiếc vạc lớn đang sôi sung sục. Tôi rụt rè: “Tôi bị lạc vào khu rừng từ tối hôm qua không thoát ra được, cô có thể cho tôi tá túc ở đây một ngày để nghỉ ngơi lấy sức được không?’’ “Sẵn sàng thôi, mọi người dân sống ở đây rất hiếu khách mà!” Tiếng gỗ kọt kẹt phát ra khi một cô gái trẻ khác bước xuống cầu thang. Cô mỉm cười dịu dàng với tôi: “Tôi là Delano, còn chị tôi là Desdemona, chúng tôi là chị em sinh đôi nhà Grimm, rất vui được đón tiếp cô” Tôi nhìn kỹ, màu tóc của Delano hình như có nhạt hơn màu của Desdemona một chút, ngoài ra hai cô giống nhau như khuôn đúc. Họ xinh đẹp lại còn dịu hiền thế này chắc không phải người xấu. “Cô nhìn xanh quá, ăn nhiều vào, đừng khách sáo”. Tôi xúc động bởi sự ân cần của Delano, vội vàng ngồi vào càn quét bàn thức ăn. Chả hiểu sao Moroko tham ăn lại chẳng hề xuất hiện. Chắc nó ghen tị với tôi lắm đây. Lúc tôi thanh lý hết đống đồ ăn thì bỗng dưng một chóng mặt quay kín đầu óc tôi. Mắt tôi mờ dần đi, ơ bỗng nhiên tôi thấy miệng của Delano bắt đầu mọc lên một chiếc răng nanh. Tôi bị hoa mắt à, tôi dụi dụi mắt rồi nhìn lại, ơ vẫn có răng nanh.5s sau: “Má ơi , quỷ!” Tôi hét lên thất thanh trước khi ngất đi. “Dậy đi, con mẹ Jay già xấu xí!”. À à đứa nào láo dám nói câu đó, mà tông giọng lại quen quen… “ MOROKO!!!!!!!!!!!!!!’’Tôi gầm lên. “Hay quá tỉnh rồi.” Nó hớn hởn reo lên không thèm để ý khuôn mặt tức giận của tôi lúc này. Bình tĩnh nào, cáu kỉnh sẽ tạo nếp nhăn cho da, phải cười thật tươi. Tôi định vươn vai lấy lại tinh thần thì chợt nhận ra mình đã bị cột bằng một dây thừng. Thôi chết rồi, vậy là tôi đã lọt vào hố quỷ của hai chị em song sinh kia. Nhìn quanh không thấy ai, tôi vội vàng kêu khẽ: “Moroko, phun lửa cởi trói cho ta!”Nó hầm hầm nhìn tôi: “ Đứa nào hại ta sang nay bị tiêu chảy, ta vận nội công nhiều quá nên hết phép rồi!” “Đồ vô dụng!”Tôi cáu kỉnh. Hai chúng tôi nhìn nhau đầy hậm hực. Moroko biến mất chẳng nói gì. “Tỉnh rồi à, cô bé xinh đẹp?’’ Delano nhìn tôi, lúc này cô ta đã hiện nguyên hình là một mụ phù thủy xấu xí. Tôi rít lên: “Là ngươi dám lừa ta.” “Tự trách mình quá ngu đi!” Desdemona phá lên cười. Đúng là phù thủy, cười cũng xấu. Delano tiếp lời chị mình: “Ta thấy ngươi cũng khá là đáng yêu nên muốn cho ngươi một cơ hội! Nếu ngươi có thể trả lời 3 câu hỏi của chúng ta trong vòng 3 phút thì ta sẽ tha cho ngươi, ngươi gầy quá, ăn không ngon!” “Ngươi không biết bây giờ gầy là mốt à?” Tôi hất mái tóc màu nâu của mình lên. “Lôi thôi, nghe ta đố đây!” Delano bực dọc. “Không ta đố trước!’ Desdemona la lên. .
10 phút sau “Ta trước!’’ ”Ta trước!” “Ta trước!”
“Mệt quá , con nào trước cũng được!” Tôi gầm lên.
“Nhường tỷ”, Delano lạnh lùng.
“Nghe đây”, Desdemona hắng giọng “Trong âm nhạc có toán học hay không?
Tôi trầm ngâm, hơi khó đây. À nhớ ra, trong quyển sách thời đại gì đó của mẹ có câu này. Không ngờ những thứ vô dụng như vậy cũng có lúc hữu ích nghê. Nhớ lại coi nào, mau lên. Ok, tôi tự tin: “ Có, bắt đầu từ chiều dài của cung đàn và nốt nhạc và kết thúc bởi sự đối xứng trong các đại hợp xướng của Jóhann Sebástian Bach.” Tôi đúng là thiên tài. “Dễ quá!” Delano lườm chị. ”Đến lượt em! Vì sao bồ câu hay lúc lắc đầu?” Cực dễ, câu này tôi đã đọc qua rồi. Tôi dõng dạc: “ Có lẽ cũng vì nguyên nhân khiến chúng hay đảo mắt, tức là để ổn định lại hình ảnh xung quanh khi đang chuyển động. Tuy nhiên, không phải loài chim nào cũng hay lúc lắc đầu và các nhà khoa học vẫn chưa có được câu trả lời cuối cùng cho câu hỏi này.”
He he phục ta chưa, ta đúng là thiên tài mà.
“ Hai câu vừa rồi ta đã nương tay nhiều rồi, câu khó nhất đây: Liệu có âm thanh vang lên từ vụ nổ lớn (Big Bang) không?” Tôi tái xanh mặt, thôi rồi phần vũ trụ ở quyển sách đã rách, tôi làm sao trả lời đây. Mà tôi lại hay nhằn lớp thầy Địa lý để cúp học. Chết tiệt, suy nghĩ thử xem. Desdemona nhìn tôi đầy đắc ý. “ Hết giờ, chịu thua đi!” Trong thoáng chốc, một tia sáng lóe lên trong đầu tôi. Tôi cười tà: “ Thế này nhé, chúng ta thương lượng đi, nếu ngươi trả lời được câu hỏi ta ta sẽ đồng ý chịu thua, bằng không phải để ta đi. Có qua phải có lại chứ!”
Không ngần ngại, Desdemona gật đầu đồng ý, ra chiều thích thú lắm. Delano cũng rất phấn khích với trò chơi này. “Ta đố nga~, có một người tiều phu vào rừng gặp con hổ, hỏi anh ta lảm gì?”
Delano cười chế giễu:” Như thế mà cũng đố, tất nhiên là anh ta sẽ cầm rìu đập chết nó!” Tôi lắc đầu. Desdemona hào hứng:” Anh ta sẽ kêu cứu!”
“Sai hết!”Tôi hét lên mừng rỡ “ Chứ là gì ngươi nói xem!” Hai chị em đồng thanh. Tôi cố ra vẻ nghiêm túc: ”Hai ngươi rất thông minh nhưng những vấn để nhỏ nhặt nhất lại không nghĩ đến. Đáp án là anh ta sẽ bị hổ ăn thịt chứ còn gì. Dễ thật mà.” Delano gầm lên điên tiết. “ Ngươi lừa ta!” Desdemona buồn bã:” Bỏ đi em gái, chúng ta tha cho cô ta, dù gì cũng hứa rồi mà!” Chỉ đợi thế, tôi vội vàng chạy ra khỏi căn nhà. Hôm nay tôi đã rút ra bài học:Những người phụ nữ xinh đẹp rất nguy hiểm(tất nhiên lả trử tôi). Việc đầu tiên tôi phải làm là xin lỗi Moroko thôi. Tôi rút ra thanh chocolate lấy trộm ở ngôi nhà bánh kẹo. “Ăn đi Moroko!”Tôi dịu dàng “Hứa không lừa ta đấy!” Nó phụng phịu “Ta hứa.” Tôi đáp chắc nịch. Hoàng hôn từ từ buông xuống trong tiếng cười của chúng tôi. Liệu sẽ còn những nguy hiểm gì sẽ chờ đợi ở phía trước?
Tài sản Tài sản:
Neko-chan
Hiện:
Méo~
Tổng số bài gửi : 975
$C8 : 9722
Điểm cảm ơn : 89
Tiêu đề: Re: [Game RR] Chuyến dã ngoại kinh hoàng Mon Dec 12, 2011 12:59 pm
Neko, Lilith, Amelia, Michiyo, Anita, Vic, Kiyohiko, Kindy || Đâu đó trong rừng Sáng 30/11
Anita lẩm nhẩm: “Cứu… Anita.”
Trong thoáng chốc toàn bộ những thành viên đều cứng đờ, không gì có thể diễn tả hết vẻ bàng hoàng trên khuôn mặt họ lúc ấy, kể cho từ lúc đặt chân đến khu rừng này họ cũng đã gặp không ít những chuyện nguy hiểm chết người hay không thể tin được, thì lần này, mọi chuyện có vẻ như đã đi quá xa, chẳng ai biết điều gì sẽ xảy ra một khi đã dấn thân vào cái vòng xoáy đó.
Anita đứng lên, đỡ cô em gái Vic cũng đã ngồi dậy.
“Giờ chúng ta sẽ đi hướng nào, la bàn không phải đã hỏng rồi sao?”
Những người bạn giật mình, họ quả đã quên về vấn đề này. Trong rừng rất tối, dù họ cứ men theo lối mòn cũng vẫn có rất nhiều khả năng sẽ bị lạc. Tám người đang ngơ ngác nhìn nhau thì chợt, một loạt tiếng chuông điện thoại của những người có mặt réo lên. Vẻ kì quái mỗi lúc một khoét sâu trên gương mặt họ. Đương nhiên họ cũng đã thử gọi cứu trợ bên ngoài, nhưng trong khu rừng này hoàn toàn không có sóng, vài người sử dụng làm đèn soi đường cũng đã hết pin, vậy mà bây giờ tất cả lại đồng loạt vang lên (và không lẫn vào đâu được nhạc chuông Kufufu no fu của cô Nek). Họ nhìn nhau một lúc, rồi như ngầm hiểu ý, cả đám lập tức nhào vội đến ba lô luống cuống lấy di động ra nghe. Người gọi đến: Không rõ, Kin nhíu mày, vậy không phải là gọi đến từ học viện, và hiển nhiển là không thể, vì cô chắc chắn là mười phút năm chín giây trước điện thoại cô đã hết pin, thậm chí còn bị một cú va đập không lấy gì làm nhẹ lắm với mặt đất. Tiếng đáp đứt quãng “Alô” của tám người cùng vang lên, và họ nghe thấy tiếng của nhau trong đó, có vẻ như là một cuộc gọi nhóm (Lilith có lẩm bẩm: “Chắc là tốn tiền điện thoại lắm đây.”).
“É hé hé hé hé hé hé hé hé hé…”
Vừa áp tai vào máy, một tiếng cười man rợ không rõ của con trai hay con gái nghe muốn nổi da gà vang lên, chói điếc cả tai lại còn chua như giấm. Nhưng dường như giọng nói này có gì đó rất quen thuộc. Ai nấy đều rợn cả người, cơ mà hình như là giọng này cũng giống giọng cô dạy Sử của trường lắm nên nàng Nek ngáp rõ to một cái đầy ngái ngủ. Chiavarone nhíu mày.
“Ai đấy?”
“Í hí hí hí hị hị hị hị hị… đoán thử xem.”
Giờ thì Anita thực sự phát cáu, cô gằn từng tiếng:
“Ai-đấy? Hiểu tiếng người không hả?”
“Lũ nhóc này, các ngươi không được học phép lịch sự ở trường hả. Được rồi, vểnh cái tai người mà nghe cho kĩ đây, ta Mèooo... ờ... quỷ mèo đen.”
“…”
“Và gì nữa?”
“Ta tưởng là ta giới thiệu xong rồi chứ?”
“Ngươi gọi cho bọn ta làm gì hả? Sao ngươi biết số bọn ta.” – Anita có vẻ như đã sắp mất hết kiên nhẫn.
“Chuyện ở khu rừng này cái gì mà ta chả biết. À, ta gọi cho bọn ngươi là tính nhờ chút chuyện.”
“Nhờ? Chuyện gì?” – Michiyo ngạc nhiên.
“Ta mới sắm cái Iphone 5, định gọi về nhà nhưng không gọi được, dù ta chắc chắn là đã đúng số?”
“Hả…?” – Amelia nghĩ chắc mình vừa nghe nhầm.
Lại một tiếng nhỏ lầm bầm của ai-đó vang lên: “Iphone 5… Chết tiệt… ta còn chưa đủ tiền mua cái Iphone 4…”
“Các ngươi chắc là biết chứ hả?”
Chivarone ngập ngừng một lúc:
“Các ngươi chắc là đúng số chứ, mà gọi đi đâu?”
“Hà Nội, Việt Nam, dì ta làm chủ tiệm tạp hóa ở đó.”
Anita trố mắt, trong bọn chỉ có cô và Nek là ở Hà Nội.
“Ta hỏi chút... Thế… thêm đầu 04 vô chưa?”
“Ủa, phải thêm 04 hả, ta không biết nha.”
“…”
“É hé hé hé hé... Cảm ơn nhiều nhe. Để trả ơn, ta chỉ đường cho các ngươi đến đền thờ thần rừng nè. Cứ men theo đoạn đường này theo hướng có cái cây màu nâu xỉn đó thấy không, thế nhé, khoảng 500m nữa các ngươi đến đền thờ. Giờ ta gọi cho dì đây, bye bye.”
"Khoan, đợi chút, ta muốn hỏi..." - Lilith luống cuống, cô không tin là kẻ đó gọi chỉ với một lí do nhảm nhí như này. Lí do thật sự là gì?
"Đừng lo, chúng ta sẽ gặp lại nhau sớm thôi."
Tràng cưới "É hé..." lại tiếp tục được ngân lên, Lilith cau có bỏ chiếc điện thoại ra xa, chợt cô nhận ra tiếng cười đó không chỉ vang lên từ trong di động mà còn ở bên ngoài. Thật sự rất gần. Nó-ở-đâu? Đôi mắt cô nhất thời dừng lại như đóng băng trên người của một ai đó.
Và cúp máy. Điện thoại nàng Kin tiếp tục trong tình trạng hỏng hóc, vạch sóng ai nấy cũng đều về con số 0. Nek cũng vừa tỉnh ngủ, đút di động vào túi. Vic im lặng nhìn xung quanh.
“Em nghĩ là mình bị chơi xỏ rồi, ở đây cây nào cũng có màu nâu xỉn hết á.”
Người viết thề là mình có nghe thấy một tiếng chửi thề từ ai đó vang lên.
Không chắc lắm về việc có theo đúng kịch bản không :-s Và chắc chắn là Amelia sẽ chết trước mình Nếu mình không lầm là còn cái la bàn của Sarah trong đoạn của Kin, nhưng hình như chỉ xài được buổi sáng
Tài sản Tài sản:
anna_chan_13
Hiện:
Trứng gà
Tổng số bài gửi : 18
$C8 : 19
Điểm cảm ơn : 0
Ngày sinh : 09/06/1998
Tiêu đề: Re: [Game RR] Chuyến dã ngoại kinh hoàng Sun Feb 19, 2012 1:46 pm
Anna, Kyoji Đền thờ thần rừng
Tôi thở dài một tiếng. Thật là ngu ngốc, nếu không phải bản thân ghét sự ồn ào do nhóm bạn tạo ra thì đã không bị lạc thế này rồi. Anh Zyn ở đây chắc sẽ mắng mình là kẻ ngu ngốc mất >.<
- Theo tôi nghĩ, ngài nên nhanh chóng đến đền thần đi. Nơi này gần nhất là đền thần đấy!- một tiếng nói vang lên, là do con mèo đen trên tay tôi
- Ryu, ra đây cho tôi!- tôi lên tiếng
- Thật là... Cậu có biết là tôi đang đi làm nhiệm vụ của shinigami không hả? Chuyện gì thì nói nhanh đi!- Ryu ra mặt, càu nhàu bực bội, hắn đang bắt con mồi theo nhiệm vụ, nếu không phải là do cô bạn này thì đã xong rồi
- Từ đây đến đền thần, cậu chỉ đường cho tôi đi!- Tôi vẫn như trước, không hề biết đường nên luôn nhờ vả Ryu
- Thẳng và cua là đến!- Ryu cười nhìn cô bạn của mình, vẫn không khác gì trước - mù đường
- Được rồi, cậu đi đâu thì đi đi!- Tôi cầm chiếc đèn pin từ trong balo ra và đi khỏi nơi đó trước khuôn mặt đầy chán nản của cậu bạn shinigami
Cùng với con mèo đen đáng yêu đi vào bên trong. Con mắt tôi ít khi sử dụng trong bóng đêm nên không thấy rõ cho lắm. Điều này khiến tôi cảm thấy phiền phức và đôi khi muốn móc đôi mắt này thay vào đôi mắt của con mèo đen thân yêu kia.
- Ngài cẩn thận một chút, phía trước có một ít cây. Để tôi dẫn đường cho ngài!- con mèo đen trên tay tôi nhìn tôi mò mẫm trong bóng đêm thì lên tiếng
Nó nhảy xuống biến thành một cô bé dễ thương. Trên đầu nó vẫn còn đôi tai mèo đen. Nhìn rất đáng yêu!
Rắc rối thật, biết như vậy hôm đó đã không theo Ocean đi dã ngoại mà đến căn biệt thự rồi! Trong đầu tôi chợt lóe lên suy nghĩ đó rồi nhanh chóng từ bỏ, dù gì thì cũng đã đi mất rồi, có "biết trước" thì cũng như không, ai bảo tôi chọn con đường này làm gì.
Đi theo con mèo dẫn đường, dần dần ánh sáng hiện ra. Cô bé dễ thương ấy lại nhanh chóng biến thành con mèo ngoan ở trên vai tôi. Đôi mắt nó nhắm lại, tôi không quan tâm cho lắm, chỉ mong sao đến đó cho nhanh để nghỉ ngơi thôi. Có lẽ, sáng sớm ngày mai nhanh chóng đi ra khỏi rừng để tìm nhóm bạn đó, tuy có chút phiền phức và ồn ào nhưng đi đông vẫn hơn.
Đất đắp lên thành một khu cao ráo. Chợt tôi bỗng suy nghĩ, là kẻ nào xây cái đền này bên trong khu rừng vậy nhỉ? Nơi này đã khơi dậy trong tôi chút gì đó muốn khám phá. Nhưng, tôi là kẻ không muốn rắc rối vào mình nên điều này thì cứ để sau đi. Đến khi nào đó sẽ nhờ Ryu tìm hiểu sau
Đi vào bên trong, sáng thật đấy, so với màn đêm ngoài kia thật thích. Thế là tôi nhanh chóng đi vào bên trong, ha, có ai đó đã ở đây trước tôi thì phải? Vì một nhóm lửa vẫn còn cháy sáng, như thế cũng tốt. Tôi bước đến đó và kiểm tra một chút, tôi ghét cái bẩn, nhưng mà hiện tại thì nên chịu khó một chút. Tôi chợt thở dài một lần nữa...
Cùng con mèo ngoan ngồi một lát thì thấy một cái bóng cao gầy từ từ đi đến phía mình. Ngẩng đầu lên thì thấy một cậu bạn mái tóc nâu với đôi mắt vàng đang nhìn tôi chăm chú. Cậu ta nhìn có vẻ quen quen, hình như là một thành viên đi trại thì phải?
- Là bạn học của ngài, cậu Kyoji Llanwtryd. Cậu Kyoji và ngài có một vài điểm chung là rất ghét sự phiền phức, có lẽ cũng giống ngài vì sự ồn ào đó mà tách nhóm ra đi riêng. Cậu Kyoji cũng là một Vampire. Và theo tôi nghĩ, có lẽ cậu ấy là người đến trước và tạo ra nhóm lửa này!- con mèo đen lên tiếng nói với tôi trong suy nghĩ
- Chào!- tôi lên tiếng chào hỏi, nếu có điểm chung với tôi, chắc cậu ta sẽ lạnh lùng lắm
- ...- cậu ta không trả lời chỉ gật đầu rồi ngồi xuống, cũng không gần tôi nhưng đủ để tôi nhìn được khuôn mặt của cậu ta
Cậu ta sở hữu một khuôn mặt đẹp, có thể khiến các nữ sinh yêu thích. Đôi mắt vàng của cậu ta khiến khuôn mặt cậu ta nổi bật và khi kết hợp với mái tóc nâu sẽ khiến cậu ta trở thành một anh chàng đẹp trai. Thật là một chàng trai đẹp, nhưng tôi chẳng thích thú gì cậu ta cả.
Tôi không liếc nhìn cậu ta nữa, mở balo ra lấy một ít thức ăn cho con mèo ăn. Khi ở cạnh nó, tôi mới thấy sự an toàn và thân thương. Nó ngoan ngoãn ăn hết đống thức ăn đó và leo lên chân tôi nằm ngủ. Cầm mấy chiếc bánh ra ăn, tôi nhìn cậu ta đang khép hờ đôi mắt
- Cậu ăn gì chưa?- tôi lên tiếng hỏi cậu ta, tại sao tự dưng lại hỏi nhỉ? Có lẽ do thấy cậu ta cùng cảnh ngộ chăng? Có lẽ vậy!
- Cảm ơn!- cậu ta lên tiếng, giọng nói trầm ấm, và nhận lấy vài chiếc bánh từ tay tôi
Thế nhưng, khi chúng tôi vừa ăn một miếng thì tiếng chuông đền vang lên. Nhíu mày, thật ồn ào. Cứ nghĩ ở đây sẽ không có mấy thứ ồn ào này. Không ngờ rằng...
- Ngài nhanh chóng đi nơi khác đi. Nếu cứ ở lại đây sẽ phiền phức lắm!- con mèo ngoan đang ngủ ngon trên chân tôi bỗng thức dậy sau tiếng chuông và lên tiếng nhắc nhở
Tôi khó hiểu nhìn nó, chợt nhớ lại những gì người ở thị trấn Spirit nói. Thôi rồi, tôi nhanh chóng thu dọn và định bụng đi trốn nhưng mà đã muộn rồi. Thứ phiền phức đã đến.Thật chán nản. Kyoji hình như cũng giống như tôi thì phải, cậu ta cũng biết rõ nếu không trốn kịp thì sẽ gặp phiền phức và có lẽ, bây giờ cả hai chúng tôi phải đối diện với thứ phiền phức nhất mà tôi từng gặp.
.
.
Từng nhóm trẻ con bước vào cười vui vẻ. Chúng nó thấy tôi và cậu bạn Kyoji đang đứng đó thì nhanh chóng đến gần và lôi kéo chúng tôi. Tôi nhăn mặt nhìn chúng, cái thứ này từ đâu ra?
- Chị gái dễ thương, ra chơi cùng chúng em đi!- một cô bé lên tiếng, đôi mắt to tròn ngây thơ nhìn tôi
Dù dễ thương đến mấy, ngây thơ đến thế nào, chỉ cần là trẻ con đối với tôi là phiền phức. Mà tôi là người thế nào chứ? Đương nhiên là ghét phiền phức vì vậy, với tôi đám trẻ con này là thứ cần phải tránh. Tránh thế nào thì tránh
- Xin lỗi, chị hơi mệt. Mấy em thích thì cứ chơi với nhau đi!- tôi mỉm cười nhìn nó từ chối
Nhưng chúng đâu phải là đám trẻ con nghe lời tôi? Chúng chính là sự rắc rối đáng sợ mà người dân Spirit nói. Haizz, nếu không nhanh chóng giải quyết chuyện này thì cả đêm này tôi sẽ không ngủ được mật.
Tôi và cậu bạn Kyoji tình cờ gặp bị chúng quay như chong chóng, lúc thì bị kéo chơi trò chơi kéo co, lúc thì rượt bắt. Tụi nhỏ này xem tôi là gì chứ? Hừ, thật muốn nhờ Ryu bước ra rước tụi nó xuống âm phủ, nhưng mà thế thì tôi còn gặp nhiều rắc rối hơn nữa
- Này, cậu nhanh lên cái đi! Tôi mệt rồi!- tôi lên tiếng gọi cậu bạn Kyoji
- Cậu thật nhiều chuyện, tại sao tôi phải trèo cây lấy mấy quả đó cho chúng chứ?- Kyoji làu bàu nhăn nhó từ trên cao vọng xuống
- Cậu không nhanh thì cả tối nay chúng ta sẽ phiền phức lắm đấy!- tôi lườm cậu bạn, thật nhiều chuyện
Cậu ta không nói gì nữa, nhanh chóng lấy mấy quả táo trên cây xuống phát cho mấy đứa trẻ. Nhìn cậu ta bây giờ, có ai nhận ra cậu ta là chàng trai trong mộng của các nữ sinh học viện C8 hay không?
Cứ vậy mà diễn ra, cuối cùng tôi và cậu ta được đám nhỏ đó "tha" cho. Mọi thứ quay về quy trình như lúc nãy, giống như chúng tôi chưa từng nghe thấy tiếng chuông ấy. An tâm ngồi xuống, dựa lưng vào cây táo lúc nãy, tôi ngủ một giấc.
Bóng đêm dần buông xuống, mọi sinh vật đều ngủ.
Ánh sáng chiếu vào con mắt tôi, vươn vai đứng dậy. Nhìn xung quanh, tôi nhanh chóng đưa tay vào balo lấy nước cùng với bót ra đánh răng rồi gọi chú mèo lười của mình dậy ăn sáng. Hôm nay nhất quyết phải tìm cho ra nhóm bạn của mình....
Anita
Hiện:
Thợ làm thịt gà
Tổng số bài gửi : 1309
$C8 : 3083
Điểm cảm ơn : 42
Ngày sinh : 13/12/1998
Tiêu đề: Re: [Game RR] Chuyến dã ngoại kinh hoàng Sun Feb 19, 2012 11:00 pm
[Sao mình thấy đoạn của Okomi hơi lạc đề chút vậy == Tình hình là hiện giờ mình đang đối mặt với quỷ mèo đen cơ mà, bỏ qua vậy hơi nhanh ==]
[Vâng, bản của bạn. Thề lúc tầm 8h send bài mà lag không chịu được, send 3 lần phải type lại 2 lần, em nó ngắn đi hơn nửa ==]
Thật tuyệt vời. Giờ chúng tôi đang ở "đâu đó trong rừng", la bàn vỡ, lương thực và nước uống tiết kiệm mới có thể đủ cho những ngày còn lại, Vic tuy tỉnh dậy nhưng có vẻ em ấy vẫn còn bị ảnh hưởng từ giấc mơ kia khá nhiều. Tôi không hiểu em đã mơ những gì, càng không hiểu ý nghĩ câu nói của em. Có lẽ tôi sẽ hỏi sau vậy. À và suýt quên, dường như mọi người đang khá hoang mang vì cuộc điện của cái thứ tự xưng là "quỷ mèo đen" kia. Chuyến đi này càng ngày càng "tuyệt" hơn. Chết tiệt, còn cái giọng cười “É hé hé hé hé hé hé hé hé hé…” và “Í hí hí hí hị hị hị hị hị…" của cái thứ kia nữa, tôi nghe mà muốn sởn da gà, đập nát điện thoại cho rảnh. Chua khủng khiếp, chói điếc tai. Và còn "Đừng lo, chúng ta sẽ gặp lại nhau sớm thôi." tôi không hề muốn gặp lại thứ kia. Thề, nếu phải gặp lại, tôi sẽ không ngần ngại tặng cho nó những viên kẹo đầy yêu thương từ hai em yêu Colt Anaconda và Desert Eagle. Đang suy nghĩ, chợt tôi nghe tiếng gọi:
"Anita..."
Tôi chợt quay lại. Đó là Lilith. Nhưng tại sao giọng cô ấy gọi tôi lại như vậy? Ngạc nhiên pha chút lo sợ. Và cả ánh mắt nữa.
"Mọi người...." Lilith tiếp tục gọi. Nek, Kin và những người còn lại trong nhóm quay sang nhìn cô ấy, có lẽ họ cũng thắc mắc với cách gọi của Lilith và theo hướng tay chỉ của cổ, họ quay sang nhìn tôi. Vẻ mặt họ từ khó hiểu chuyển thành như Lilith.
"Anita. Có lẽ cô muốn nhìn về đằng sau." Kin lên tiếng .
Tôi quay người lại. Cái khỉ gì thế này? Trên cành cây sau lưng là một con mèo đen đang nằm vắt vẻo, hai chân trước nghịch đôi cánh đen của tôi. Quái lạ, sinh vật này ở đó từ khi nào, sao tôi không nhận ra. Thấy người sở hữu đôi cánh quay lại, con mèo cười.
“É hé hé hé hé hé hé hé hé hé… Chào. Ta đã nói chúng ta sẽ gặp lại nhau sớm thôi mà. ”
Không để chúng tôi hoàn hồn với kiểu chào có 1-0-2 kia, xung quanh vang lên những tiếng cười chết tiệt.
“É hé hé hé hé hé hé hé hé hé…”
“Í hí hí hí hị hị hị hị hị…"
“É hé hé hé hé hé hé hé hé hé…”
“Í hí hí hí hị hị hị hị hị…"
“É hé hé hé hé hé hé hé hé hé…”
“Í hí hí hí hị hị hị hị hị…"
Những tiếng cười ấy dường như đến từ mọi-hướng-xung-quanh chúng tôi. Ôi khỉ rồi.
Tài sản Tài sản:
anna_chan_13
Hiện:
Trứng gà
Tổng số bài gửi : 18
$C8 : 19
Điểm cảm ơn : 0
Ngày sinh : 09/06/1998
Tiêu đề: Re: [Game RR] Chuyến dã ngoại kinh hoàng Tue Feb 21, 2012 6:00 pm
Anna, Kyoji Cuộc nói chuyện
Quyết định như vậy, tôi nhìn sang bên cạnh, Kyoji vẫn còn ngủ. Hắn ta ngủ trông đỡ lạnh lùng một chút đấy chứ. Tôi đi đến gần hắn, lay lay hắn tỉnh dậy sau giấc ngủ một đêm
- Này, Kyoji, cậu có định tiếp tục hành trình với tôi không?- tôi lên tiếng, dù sao nhiều người cũng hơn một người mà
- Tôi không biết, cô định đi đâu?- Kyoji lên tiếng
- Để tôi xem bản đồ đã. À, chúng ta sẽ đến Ngôi nhà bánh kẹo!- tôi giở bản đồ ra nhìn rồi cười
Kyoji đứng im, suy nghĩ một lát. Cậu ta có đi với tôi hay không thì cũng như nhau thôi, đằng nào cũng đến Ngôi nhà bánh kẹo ấy. Bây giờ không đi thì lát cũng gặp lại.
- Được rồi, vậy thì đi thôi!- Kyoji gật đầu đồng ý
- Ăn sáng đã, cậu đi vệ sinh cá nhân đi. Miệng cậu hôi thật!- tôi nhăn mặt, tôi ghét nhất là những thứ dơ bẩn
Cậu ta liếc nhìn tôi một cái rồi bỏ đi. Cầm ít đồ ăn ra, con mèo đen của tôi lại ngấu nghiến sau một giấc ngủ đêm dài. Một ít bánh cho bữa sáng có lẽ cũng được nhỉ? Dù sao thì trong balo tôi cũng chỉ có bánh và sữa >.< Biết trước vậy, đã nghe lời anh Zyn đem thêm một ít thức ăn rồi. Tức thật!
- Này, ăn đi!- tôi đẩy hộp bánh về phía cậu ta rồi ngó lơ đi chỗ khác
- Cảm ơn!- cậu ta gật đầu cảm ơn
- ...- tôi im lặng không nói gì
Không khí bữa sáng đột nhiên im lặng như vậy. Và chúng tôi cũng đã chuẩn bị sẵn sàng tâm lý cho cuộc hành trình này, phải tìm bằng được đám bạn ở học viện C8 một cánh nhanh chóng mới được. Tôi nghĩ vậy, và cùng với Kyoji đi đến Ngôi nhà bánh kẹo
* Viết tiếng Việt có dấu là tôn trọng người đọc. * Chia sẻ bài sưu tầm có ghi rõ nguồn là tôn trọng người viết. * Thực hiện những điều trên là tôn trọng chính mình.
-Nếu chèn smilies có vấn đề thì bấm a/A trên phải khung viết bài