Trang ChínhLatest imagesTìm kiếmĐăng kýĐăng Nhập
3963 Số bài - 20%
[Fiction] Hoàng hôn I_vote_lcap[Fiction] Hoàng hôn I_voting_bar[Fiction] Hoàng hôn I_vote_rcap 
Fullmoon (3963)
3112 Số bài - 16%
[Fiction] Hoàng hôn I_vote_lcap[Fiction] Hoàng hôn I_voting_bar[Fiction] Hoàng hôn I_vote_rcap 
Butchi (3112)
2008 Số bài - 10%
[Fiction] Hoàng hôn I_vote_lcap[Fiction] Hoàng hôn I_voting_bar[Fiction] Hoàng hôn I_vote_rcap 
Mizu_Lucifer (2008)
1867 Số bài - 9%
[Fiction] Hoàng hôn I_vote_lcap[Fiction] Hoàng hôn I_voting_bar[Fiction] Hoàng hôn I_vote_rcap 
Afuro (1867)
1752 Số bài - 9%
[Fiction] Hoàng hôn I_vote_lcap[Fiction] Hoàng hôn I_voting_bar[Fiction] Hoàng hôn I_vote_rcap 
Con Cáo (1752)
1686 Số bài - 8%
[Fiction] Hoàng hôn I_vote_lcap[Fiction] Hoàng hôn I_voting_bar[Fiction] Hoàng hôn I_vote_rcap 
Ocean Eyes (1686)
1645 Số bài - 8%
[Fiction] Hoàng hôn I_vote_lcap[Fiction] Hoàng hôn I_voting_bar[Fiction] Hoàng hôn I_vote_rcap 
Tiểu Yến (1645)
1368 Số bài - 7%
[Fiction] Hoàng hôn I_vote_lcap[Fiction] Hoàng hôn I_voting_bar[Fiction] Hoàng hôn I_vote_rcap 
Kam-tan (1368)
1309 Số bài - 7%
[Fiction] Hoàng hôn I_vote_lcap[Fiction] Hoàng hôn I_voting_bar[Fiction] Hoàng hôn I_vote_rcap 
Anita (1309)
1301 Số bài - 7%
[Fiction] Hoàng hôn I_vote_lcap[Fiction] Hoàng hôn I_voting_bar[Fiction] Hoàng hôn I_vote_rcap 
Okomi Eba (1301)

Các bài gửi mới nhấtNgười gửi cuối
ENKA
ENKA
Butchi
Cà Chua
Butchi
Butchi
Butchi
Ocean Eyes
Ocean Eyes
Ocean Eyes

[Fiction] Hoàng hônXem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down
Tác giả

Anonymous
Khách vi
Hiện:
Khách viếng thăm
Bài gửiTiêu đề: [Fiction] Hoàng hôn [Fiction] Hoàng hôn EmptySun Nov 13, 2011 4:27 pm
Tittle: Hoàng hôn
Author: Hyto
Disclaimer: By Hyto
Độ dài fic: Oneshot (Completed)
Genre: SA, romance
Rating: Ai đọc được thì đọc
Note: Không thích SA vui lòng không đọc.
Summary: Hoàng hôn... Thời khắc “kết thúc” của một ngày... Nhưng nó lại là thời khắc “bắt đầu” cho một tình yêu...


Hoàng hôn


Một chiều tĩnh lặng. Đường phố vắng bóng người qua lại. Gió thổi từng đợt, nhẹ nhàng, mát lạnh, mơn man khắp da thịt. Trong dòng người thưa thớt, nổi bật một thiếu niên ngồi ở chiếc ghế đá ven đường, gương mặt mơ hồ một nỗi khó chịu lẫn thiếu kiên nhẫn, như đã phải đợi chờ một điều gì đó khá lâu rồi.

Hoàng hôn dần buông xuống, nắng từ từ lịm đi. Từng đàn chim bay về tổ trên bầu trời đã bắt đầu chuyển sang sắc vàng cam. Ráng chiều ánh kim trải dài trên đất, phủ lên mái ngói của các ngôi nhà, hòa lẫn vào cảnh sắc xung quanh. Mặt trời tựa như một hòn lửa khổng lồ đang dần lặn xuống nơi cuối chân trời. Gió lại miên man thổi, lùa các tán lá kêu xào xạc, tạo nên những giai điệu hanh khô.

Cậu vẫn ngồi ở chiếc ghế đó, đôi mắt vẫn đang tìm kiếm trong dòng người kia. Mấy lần mở miệng định gọi với người lướt qua, cậu lại thất vọng vì đó không phải là người mà cậu đang tìm kiếm, chờ đợi.

Hoàng hôn.

Cậu lặng yên ngắm nhìn mặt trời ở phía chân trời, miệng cong lên tạo thành một nụ cười mỉm. Hoàng hôn là thời khắc cậu thích nhất, cũng là thời khắc mà cậu trân trọng từng giây phút.

Bởi vì cậu đã gặp anh, cũng trong một buổi hoàng hôn rất đẹp.

Lần đầu tiên gặp anh là một chiều còn rực rỡ nắng. Cậu đã sững người nhìn anh, chăm chú đến nỗi không sao rời mắt khỏi anh được. Khi ấy, cậu đã quyết định nhất nhất chung tình với anh, điều mà trước giờ cậu chưa bao giờ nghĩ là nó sẽ xảy ra, đặc biệt là với bản thân cậu.

Anh đứng đó, đôi mắt chứa một nỗi niềm thầm kín. Đau đớn, và xen lẫn cả hối tiếc. Anh hướng đôi mắt về phía chân trời, lặng nhìn những khoảng khắc huy hoàng cuối cùng của một ngày tàn. Dáng vẻ anh đầy vẻ âu lo mỏi mệt. Cậu muốn đến bên anh, nhưng rốt cuộc chỉ có thể lặng nhìn anh từ phía xa, đơn giản là vì... anh và cậu không hề quen biết nhau.

Anh rất đẹp, cậu không biết phải nói thể nào để diễn tả được vẻ đẹp của anh. Cậu chỉ biết rằng, anh là người hoàn mỹ nhất trong tất cả những người đã lướt qua mười sáu năm cuộc đời của cậu.

Lần thứ hai, là cuộc hội ngộ của anh và cậu, cũng là vào một buổi hoàng hôn. Khi đó, anh mới biết cậu và cậu cũng mới đủ dũng cảm làm quen với anh, vì anh là hàng xóm kế bên nhà cậu.

Kể từ đó, cậu đã bắt đầu thích ngắm hoàng hôn. Vào mỗi buổi chiều, anh và cậu cùng leo lên mái nhà, vừa thưởng thức cảnh đẹp đất trời vừa kể cho nhau nghe những chuyện đã xảy ra trong ngày với mình, cùng sẻ chia những nỗi đau và niềm vui. Cũng từ đó, cậu hiểu anh nhiều hơn.

Cậu khẽ đưa tay vuốt tóc mình, rồi lại tiếp tục ngắm nhìn không gian phủ trong sắc ánh kim lộng lẫy đang dần bị bóng đêm che phủ .

Anh cũng giống hoàng hôn vậy. Đẹp rực rỡ, luôn khiến cho người khác trầm trồ, nhưng sâu thẳm bên trong, anh lại lạnh lẽo đến vô cùng. Anh mất lòng tin vào tình cảm con người, đến mức cậu cảm thấy bối rối khi muốn chia sẻ với anh một chuyện nào đó của mình.

Nhưng khi ở gần anh, cậu lại cảm thấy hạnh phúc, rất hạnh phúc. Mặc dù cậu biết tình cảm với anh là rất khó nói, nhưng cậu tin anh sẽ hiểu, rằng cậu đối với anh là hoàn toàn chân thành, rằng cậu luôn yêu anh bằng cả trái tim.

Và khi cậu tỏ tình với anh, cũng là vào hoàng hôn của một ngày xuân. Trong không gian chỉ có tiếng gió thổi, tiếng lá cây xào xạc, tiếng các loài côn trùng kêu vang và ngập trong hoa anh đào mĩ lệ, cậu đã vô tình thổ lộ những tình cảm thầm giữ bấy lâu nay.

Và suốt buổi hoàng hôn ngày đó, anh chỉ lẳng lặng nhìn về phía chân trời, không cười với cậu một cái, cũng không nói lấy một lời. Cậu cũng chỉ im lặng nhìn anh, quan sát từng đường nét và biểu cảm trên gương mặt anh. Bất giác, những âm thanh lắng xuống, để lại không gian trơ trọi trong lặng thinh.

Đến khi anh đứng lên, trời đã tối mịt tự khi nào. Cậu vẫn lặng nhìn anh, trong khi anh lại hướng ánh nhìn về nơi khác. Anh leo xuống khỏi mái nhà, bỏ cậu lại một mình trên ấy. Điều đó làm cậu cảm thấy đau. Đau lắm. Ở nơi trái tim.

Nhưng anh không bỏ đi mà đứng lặng dưới sân nhà. Anh nói với lên, rằng anh sẽ suy nghĩ và sớm cho cậu một câu trả lời, tuy rằng khi thốt lên câu nói đó, anh vẫn không nhìn cậu lấy lần nào. Nhưng trong thời gian đó, anh sẽ không thể cùng cậu ngắm hoàng hôn như trước đây được nữa.

Khi nghe anh nói câu đó, tim cậu như vỡ nát thành từng mảnh.

“Không thể như trước đây được nữa”.

Từng từ từng chữ trong câu nói của anh vẫn cứ vang vọng mãi trong đầu cậu. Đó chính là điều cậu sợ nhất. Cậu sẽ không thể gần gũi anh nữa, sẽ không thể thấy được nụ cười dịu dàng của anh nữa, sẽ không thể nói chuyện cùng anh nữa, và cũng sẽ không thể cùng anh ngồi trên mái nhà ngắm hoàng hôn như ngày trước nữa.

Khoảng thời gian đó, cậu sống như người mất hồn, làm việc gì cũng chẳng ra sao cả, ngoài giờ học ra thì những khoảng thời gian còn lại cậu chỉ trốn trong chăn, không ra ngoài, cũng không giao tiếp với ai. Bố mẹ cậu lo lắng, thậm chí mắng chửi, cậu vẫn không nghe, không để tâm lấy dù chỉ một chút. Bởi vì, mọi thứ nơi anh đã choáng ngợp tâm trí cậu tự khi nào rồi.

Anh đưa ra câu trả lời cho tình cảm của cậu, cũng là vào một buổi hoàng hôn. Dưới tán anh đào, anh đã nói rất nhiều thứ và cuối cùng, anh cũng đã đồng ý đáp lại tình cảm của cậu. Trái tim bé nhỏ của cậu khi ấy chỉ chực muốn vỡ òa vì không cách nào kìm nén được niềm hạnh phúc khôn cùng này.

Anh và cậu trở nên thân thiết hơn, trên mức bạn bè thông thường, nhưng cậu vẫn cố gắng để anh có thể tin tưởng vào tình cảm của cậu. Cho dù cậu đã trở thành một người quan trọng với anh, nhưng trái tim anh vẫn chưa thực sự công nhận cậu.

…Vì một người khác…

Và cậu hiểu rằng, dẫu cho cố gắng đến mấy, cậu cũng không thể thay thể vị trí của người đó trong trái tim anh.


Hạnh phúc vốn dĩ không thể kéo dài được lâu, mối quan hệ giữa anh và cậu cũng có ngày đến hồi kết. Cậu đi du học, còn anh chuyển công tác. Buổi chia tay hôm ấy, hoàng hôn đắm mình sắc màu buồn ai ỏa, như tang thương cho đôi người đến giây phút cách xa.

Dưới tán cây vàng úa của mùa thu, anh và cậu ngồi cạnh trên chiếc ghế đá, hai tay siết lấy nhau, lặng lẽ cúi đầu. Cậu tựa vào vai anh, hít lấy mùi của anh vương trên chiếc áo khoác. Anh hôn lên tóc cậu, cố gắng khắc ghi hương thơm mà anh yêu thích nhất. Cậu cố gắng kìm nén những giọt lệ chực tuôn. Anh ngồi bên cạnh, cắn chặt hai hàm răng, bất giác siết mạnh tay cậu hơn. Ánh nhìn cậu hướng về anh đầy vẻ bi ai, nhưng anh vẫn chỉ có thể im lặng. Giờ đây, mỗi lời nói thốt ra đều khiến trái tim đôi bên run lên đau đớn tựa như bị lưỡi dao chạm vào.

- Khi nào anh về?

- Không biết.

- ...

- Bao giờ em về?

- Sau khi học xong em sẽ về.

- ...

- Liệu... anh có thể chờ em không?

- ...

- ...

- ...

- Anh sẽ chờ.

Câu nói đó khiến cậu có niềm tin hơn để có thể đi du học. Chỉ là ba từ đơn giản thôi, nhưng lại khiến cậu trở nên mạnh mẽ hơn. Anh cúi đầu xuống, áp sát mặt cậu, rồi đặt lên đôi môi đang run rẩy của cậu một nụ hôn nhẹ nhàng, nụ hôn chia tay. Nụ hôn đầu của cậu, lúc trước cậu luôn tưởng tượng rằng nó sẽ rất ngọt ngào, nhưng hiện tại, cậu chỉ thấy nó thật chua chát và mặn đắng.



Đã bốn năm kể từ khi đó, cậu đã du học trở về, và trở lại chiếc ghế năm ấy cậu cùng anh ngồi bên nhau trong buổi chia tay. Nhưng nó đã bị dẹp mất vì khu đó đã được xây dưng thành một công viên. Chưa bao giờ cậu quên đi những hồi ức mà cậu có được với anh, dù chỉ là một chi tiết nhỏ. Cậu vẫn nhớ như in khuôn mặt của anh khi ấy, rất lãnh đạm nhưng ẩn sâu trong đó là sự đau lặng lẽ.

Anh không kể cho cậu nghe về quá khứ của anh, nhưng cậu biết đó là một quá khứ đầy đau đớn, dằn vặt. Có lẽ anh đã một lần đau khổ vì yêu một người, nên anh mới không thể hoàn toàn tin tưởng tình cảm của cậu dành cho anh. Điều đó đối với cậu không có gì to tát, chỉ cần cậu chân thành, rồi sẽ có ngày anh nhận ra bên cạnh anh vẫn có một người yêu anh bằng tất cả trái tim.

Cậu khẽ mỉm cười rồi đứng dậy, quay bước đi. Nhưng đột nhiên cậu đứng sựng lại, vì... anh đang đứng trước mặt cậu. Anh gầy hơn lúc trước, trông mệt mỏi và tiều tụy hơn. Anh vận áo khoác đen, chiếc áo mà anh mặc trong buổi chia tay với cậu.

Cậu và anh nhìn nhau, hồi lâu vẫn nhìn nhau không nói. Một bầu không khí kì lạ bao trùm lấy họ. Và người mở đầu cho cuộc đối thoại là cậu.

- Chào anh. Em về rồi. Vừa hạ cánh sáng nay.

- ...

- ...

- Ừ.

- ...

- Anh đã đợi em về.

- ...

- Lần này em sẽ ở lại luôn chứ?

- Ừ. Em sẽ không đi đâu nữa.

- ...

- Vậy... Chúng ta... có thể lại như trước kia... Được không?

- ...

- ...

- Anh vẫn chờ đợi em về để cùng sống với anh.

- ...

- Em... không chịu?

- Không phải! Em... đồng ý!

Cậu nhào đến và sà vào lòng anh, vòng tay ôm lấy lưng anh. Anh cũng ôm lấy cậu, tay vuốt mái tóc mềm mượt của cậu. Cuối cùng thì, họ cũng chờ được đến ngày tình yêu đến hồi đâm hoa kết trái.

---o0o----o0o---

Ngày...tháng...năm...

Hoàng hôn hôm nay, mình gặp được một người rất đẹp. Mình có lẽ đã thích anh ta mất rồi. Sắp tới, có thể sẽ gặp lại anh ấy, vì hình như anh ấy là hàng xóm mới của mình. Ôi mong quá!

Ngày...tháng...năm...

Anh ấy đúng là hàng xóm mới của mình. Hoàng hôn hôm nay mình đã gặp lại anh ấy và đã làm quen được với anh ấy rồi. Mong là sẽ có được quan hệ tốt với anh ấy.

Ngày...tháng...năm...

Anh ấy thích ngắm hoàng hôn, mình cũng thế. Từ nay mỗi ngày có thể gặp anh ấy vào lúc hoàng hôn rồi. Ôi, càng lúc càng thích buổi hoàng hôn hơn!

..............................
.......................
..................
..........
.....

Ngày...tháng...năm...

Hoàng hôn hôm nay mình thấy anh ấy buồn, ánh mắt giống lần đầu tiên mình thấy anh ấy. Không biết là có chuyện gì đã xảy ra với anh ấy? Tự nhiên mình cảm thấy lo quá!

Ngày...tháng...năm...

Mình đã buột miệng thổ lộ rằng mình thích anh ấy mất rồi. Anh ấy bảo “sẽ không thể như trước đây được nữa”. Thật sự đó là điều mà mình sợ nhất. Mình đau quá. Phải làm sao đây?

..............................
.......................
..................
..........
.....

Ngày...tháng...năm...

Anh ấy... ĐỒNG Ý rồi! Anh ấy chấp nhận tình cảm của mình rồi! Nhưng anh ấy vẫn chưa hoàn toàn chấp nhận mình. Vì anh ấy vẫn còn nhớ đến một người. Có thể mình là một tên ngốc, nhưng mình vẫn sẽ hết lòng yêu anh ấy, kiên nhẫn chờ đến một ngày có thể hoàn toàn thay thế vị trí của người đó trong lòng anh.

..............................
.......................
..................
..........
.....

Ngày...tháng...năm...

Mình phải chia tay anh ấy... Vì bố mẹ cho mình đi du học. Mình không muốn xa anh ấy, nhưng mình không cãi lời bố mẹ được. Thật sự đau quá. Rất đau. Như lần anh ấy bảo “sẽ không thể như trước đây được nữa” ấy. Mình thật sự không muốn chuyện này xảy ra...

Ngày...tháng...năm...

Chấm dứt rồi. Hoàng hôn hôm nay mình đã chia tay với anh ấy. Vì mình đi du học, còn anh ấy phải chuyển công tác. Vậy là điều mình lo sợ đã thật sự xảy ra. Tất cả hết rồi. Thật sự hết rồi.

..............................
.......................
..................
..........
.....

Ngày...tháng...năm...

Hoàng hôn, mình đã gặp lại anh ấy khi mình trở lại nơi mà mình chia tay với anh ấy khi xưa. Mình và anh ấy đã trở về bên nhau. Thực sự, thực sự hạnh phúc vì anh ấy đã chờ mình bốn năm để có thể chung sống bên nhau. Không cần biết tương lai ra sao, chỉ cần biết rằng mình và anh ấy đang rất hạnh phúc bên nhau, thế là đủ rồi.

.
.

Có những thứ không phải bạn sẽ đạt được nó một cách nhanh chóng mà bạn phải biết đợi chờ. Nhưng không phải ai cũng có thể đợi chờ, đó là do họ không hiểu rõ được ý nghĩa của nó.

Đợi chờ là hạnh phúc.

Nếu bạn giành cho ái tình một chữ “nhẫn”, hẳn cho dù thời gian đã trôi đi bao nhiêu cũng không còn là vấn đề, đúng không? Vấn đề là, khi có cơ hội, hãy luôn cố gắng bắt giữ lấy để đạt được hạnh phúc như ý nguyện. Đừng để khoảng thời gian đợi chờ của bạn trở thành lãng phí chỉ vì bạn không biết nắm bắt cơ hội nga!


Toàn văn hoàn
21/08/2011



Chữ ký của Khách vi

Tài sản của Khách vi

[Fiction] Hoàng hônXem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang
Trang 1 trong tổng số 1 trang
* Viết tiếng Việt có dấu là tôn trọng người đọc.
* Chia sẻ bài sưu tầm có ghi rõ nguồn là tôn trọng người viết.
* Thực hiện những điều trên là tôn trọng chính mình.
-Nếu chèn smilies có vấn đề thì bấm a/A trên phải khung viết bài
Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
 :: 

Fanwork

 :: 

Write / Translation

 :: 

Fiction

-
Create a forum on Forumotion | ©phpBB | Free forum support | Báo cáo lạm dụng | Cookies | Thảo luận mới nhất