Tiêu đề: [Kuroshitsuji] Until we meet again>> chapter 3 Sat Apr 06, 2013 10:36 pm
Title: Cho tới ngày tái ngộ Author: Female-fighter Disclaimer: Tác giả không sở hữu bất cứ thứ gì Link:Until we meet again Genres: SA, Romance Pairing: Eric Slingby & Alan Humphries Rating: T Permission:
Spoiler:
Until we meet again
Chương 1: Eric và Alan
“Đừng có đi như thế Eric, đi tử tế cho mẹ nào.”
“Vâng.”
Eric Slingby nắm tay mẹ đi trên đường tới nhà một người bạn. Trước giờ cậu cũng hay đi theo mẹ, cậu không có vấn đề gì với việc đó, nhưng cậu thật sự muốn được đi chơi như những đứa trẻ cùng tuổi khác thay vì phải đi thăm hết người này tới người nọ.
“Elain, là Lynn đây, cô có nhà không?” Giữ im lặng để mẹ mình nghe được động tĩnh bên trong, cậu thấy mẹ mở cửa đi vào.
“Ôi trời, sao cô lại ra đây thế này? Tôi có thể tự mở cửa như mọi khi mà.” Mẹ Eric buông tay cậu ra rồi lại đỡ người phụ nữ đứng trong phòng khách ra ghế ngồi.
“Em không sao mà Lynn. Đi lại trong nhà thế này cũng có ảnh hưởng gì nhiều đâu, có khi cứ nằm trên giường suốt mới lại có bệnh đấy. Con trai chị cũng đên sao? Thằng bé lớn nhanh quá!”
“Eric, tới chào cô Humphries đi. Cô ấy và chồng hay tới nhà ta đó, con có nhớ không?”
“Chào chào cô ạ.” Eric lại gần và cúi chào cô. “Ưm... sao bụng cô to thế ạ?”
“Eric!”
Giật mình trước tiếng gọi của mẹ, Eric không biết mình đã làm gì sai. Bụng cô ấy rất to, chắc chắn là do cô ấy ăn uống không đúng cách nên mới vậy, tại sao mẹ lại có vẻ khó chịu vậy?
“Thằng bé đáng yêu quá Lynn. Đúng như cháu nói đó Eric, bụng cô khá to, cháu có muốn biết tại sao không?” Nhìn sang cô Humphries đang bật cười, cậu lại càng chắc chắn mình không làm gì sai. Có lẽ là do mẹ cậu cả nghĩ thôi…
Eric gật đầu rồi đến bên ngồi cạnh cô.
“Cô sắp có em bé đấy.”
“Em bé?”
“Đúng thế, bây giờ trong bụng cô đang có một em bé, nó lớn lên từng ngày đấy. Cháu cũng từng lớn lên trong bụng mẹ như đứa bé của cô đấy cháu yêu ạ.”
“Thật ạ?”
“Đúng thế. Ây da, thời gian trôi qua mau thật đấy. Mới ngày nào con còn bé tí, vậy mà giờ đã lớn thế này rồi.” Mẹ của Eric ngồi cạnh cô.
“Em bé đang đạp này, cháu có muốn thử xem không Eric?”
“Vâng ạ.” Cậu gật đầu ngay lập tức, sao cậu có thể từ chối được chứ? Eric đặt tay lên bụng cô Humphries như cô nói và mắt cậu mở to ngạc nhiên khi cảm thấy có cái gì đó đang đạp nhẹ lên tay mình.
“Woa!”
“Đứa bé đang nói xin chào đấy. Eric này, khi con của cô chào đời, cháu sẽ chơi với nó chứ?”
“Được ạ!”
“Tốt quá, Cảm ơn cháu, Eric.”
Cậu rất thích cô Humphries. Cô ấy rất hiền, vui tính, đã thế còn tốt bụng nữa. Lần nào cô ấy sang nhà cậu cũng cho cậu cả đống bánh kẹo. Chồng của cô cũng rất tốt nhưng Eric vẫn thích cô hơn.
“Thằng bé giống y hệt chị và anh nhà.”
“Đúng vậy, nó thừa hưởng mái tóc của bố nó và đôi mắt xanh dương của tôi. Con trai của cô chắc cũng sẽ thừa hưởng mái tóc cùng đôi mắt nâu của hai người thôi.”
Thấy mẹ và cô Humphries nói chuyện với nhau, Eric thở dài rồi đem mấy món đồ chơi cậu mang theo ra chơi. Cậu muốn về nhà…
Eric ngồi trước thềm nhà chơi bóng. Cậu đã làm hết những việc mẹ cậu giao và giờ cậu được phép chơi cho tới giờ ăn trưa. Eric dự định tập sút bóng hôm nay, cậu rất tệ phần này.
“Eric, vào đây mẹ bảo nào.”
Nghe tiếng mẹ gọi, cậu liền ôm quả bóng đi vào nhà trước khi bị mắng vì tội lề mề.
“Gì thế ạ?”
“Con đem cái này tới nhà cô Humphries cho mẹ nhé.” Mẹ của cậu cho mấy thứ đồ vào chiếc giỏ trên bàn bếp rồi đưa cho cậu,
“Awww.”
“Thôi nào, làm xong rồi con có thể chơi tới lúc bố con về.”
“Vâng ạ.” Cậu thất vọng cất quả bóng đi rồi cầm giỏ ra ngoài. Thật khkoong cồng bằng…
Nhà cô Humphries không cách xa nhà cậu và cũng không phải rẽ ở đoạn nào nhưng Eric không thích đi một mình. Có một người sống ở đường này luôn luôn dọa cậu mỗi khi cậu đi qua. Ông ấy có điệu cười vô cùng quỷ dị khiến Eric chỉ muốn bỏ chạy. Mong sao lúc này ông ta không có ở nhà.
Sau vài lần gõ cửa trước mà không thấy động tĩnh gì, Eric liền đi vòng ra cửa sau. Cậu vẫn thường làm vậy mỗi khi cô Humphries không nghe thấy tiếng gõ cửa, với lại cô cũng cho phép cậu làm vậy rồi. Eric mở cửa và ngó vào trong, không thấy ai hết. Mẹ của cậu sẽ rất giận nếu biết cậu bỏ lại cái giỏ ở đây nhưng nếu cô ấy khkoong có ở nhà thì cậu biết đưa cho ai…
“Eric đấy à? Vào đi cháu. Xin lỗi, cô không kịp ra mở cửa.”
“Mẹ cháu bảo cháu mang cái này cho cô.” Cậu đưa cái giỏ cho cô.
Eric kiên nhẫn đợi cô Humphries xem xong giỏ đồ. Cậu muốn nhanh chóng chạy về nhà chơi tiếp nhưng cậu phải chắc chắn rằng mình đã làm đúng việc được giao. Mẹ cậu trở nên rất đáng sợ khi cậu không hoàn thành việc.
Một tiếng động lạ vang lên, Eric liền chạy vào phòng bếp kiểm tra cô Humphries.
“Cô ơi, cô bị đau ạ?” Nhìn cô khổ sở đứng tựa vào cái bàn gần đó, Eric bắt đầu lo lắng. Cậu không biết có chuyện gì đang xảy ra và cũng không biết phải làm gì để giúp cô đỡ đau. Giá như có mẹ ở đây…
“Eric, cháu về nhà gọi mẹ cháu tới đây được không? Cô nghĩ là cô sắp sinh rồi.”
“Nhưng cô ơi…”
“Eric, nhanh lên!”
Nghe tới vậy, cậu liền lao ra ngoài, vừa chạy vừa gọi mẹ, chẳng buồn để tâm xem người khác nhìn mình bằng con mắt kì dị tới thế nào. Đây là lần đầu tiên cậu thấy sung sướng vì đường đi giữa hai nhà chỉ có một đường thẳng, không thì cậu cũng chẳng biết phải làm sao để chạy về nhà cho nhanh. Thấy mẹ đứng ở ngoài sân, Eric liền chạy tới túm váy mẹ kéo đi.
“Con làm sao vậy Eric?”
“Mẹ ơi, cô Humphries… em bé… sắp sinh…” Cậu vừa thở vừa nói.
“Cái gì… ôi trời!” Mẹ cậu liền đi vội vào trong nhà lấy ít đồ rồi kéo cậu đi theo.
Eric chán nản ngồi trên bậc thềm trước nhà cô Humphries. Tại sao mẹ cậu lại lôi cậu đi theo chứ rồi lại bắt cậu ngồi đây chờ chứ. Nếu cậu giúp được gì thì lôi cậu theo cũng đúng nhưng cậu có biết gì đâu, thậm chí tới việc sinh em bé như thế nào còn chẳng biết nữa là. Eric lấy tay vạch vạch mấy nét nguệch ngoạc ra đất, mong sao mình sớm được về nhà. Sinh em bé lâu vậy sao…
Nghe thấy tiếng mở cửa, cậu liền quay lại nhìn mẹ. “Mẹ ơi, mình về được chưa? Sắp tới giờ bố về rồi.”
:Được rồi, sẽ nhanh thôi con. Giờ con có muốn vào xem em bé không?”
“Có ạ.”
Eric nắm tay mẹ đi vào trong phòng. Cô Humphries nằm trên giường vui vẻ vẫy tay gọi cậu lại.
“Eric, mau lại đây nào. Nhờ có cháu nên Alan mới có thể sinh ra khỏe mạnh như thế này.”
“Alan?”
“Đó là tên con trai cô. Eric, đây là Alan.” Cô nghiêng người ra để cậu nhìn rõ đứa trẻ đang nằm trên tay.
“Alan.”
Alan ngồi trên giường nhìn cảnh vật ở ngoài khung cửa sổ phòng mình khi có tiếng gõ cửa vang lên.
“Alan, mẹ mang bữa trưa lên cho con này.”
“Vâng ạ.”
Mẹ cậu đặt khay đồ ăn lên bàn rồi ngồi cạnh cậu.
“Mẹ ơi, tại sao con không được ra ngoài chơi với các bạn?”
“Vì cơ thể con rất yếu, chạy chơi ở ngoài thời tiết như thế này chỉ làm sức khỏe con tệ đi thôi.”
“Con sẽ thật cẩn thận mà, mẹ cho con đi đi.”
“Không được, bác sĩ cũng nói là con không nên ra ngoài mà.”
Mẹ Alan xoa nhẹ đầu cậu. Điều này rất khó với Alan, cô biết nhưng sức khỏe của cậu quan trọng hơn bất cứ điều gì. Vài tháng sau khi sinh, Alan bị cảm lạnh suốt mấy tháng trời mùa đông. Việc cậu trải qua được cơn sốt đó là điều kì diệu nhưng nó làm cậu trở nên ốm yếu hơn những đứa trẻ cùng tuổi.
“Cố lên con à. Khi nào bố về chúng ta sẽ chơi cùng nhau nhé.”
“Vâng.” Alan gật nhẹ đầu rồi bắt đầu ăn bữa trưa của mình.
Vài ngày sau, Alan lén ra khỏi nhà. Bố mẹ cậu đang bận tiếp khách, chỉ cần cậu trở về trước khi hai người khách kia rời đi thì sẽ chẳng ai biết được. Cậu sẽ chơi thật cẩn thận, chắc chắn bố mẹ cậu sẽ không biết rằng cậu đã trốn ra ngoài chơi. Alan muốn được chơi với mọi người, cậu muốn kết bạn với những đứa trẻ khác.
Hôm nay là ngày nghỉ. Eric không phải đến trường và bố mẹ anh đã đi ra ngoài nên anh được phép đi chơi với lũ trẻ trong thị trấn. Lũ trẻ đó cười nói, vùi đùa rất náo nhiệt, sôi nổi ở ngoài quảng trường nhưng anh không muốn tham gia với chúng một chút nào. Lúc nào cũng bịt mắt bắt dê, trốn tìm, chạy đuổi bắt… toàn mấy trò chơi ngớ ngẩn, thà đứng chơi bóng một mình còn hơn. Nghe thấy tiếng gào thét ầm ĩ, anh liền đi ra quảng trường xem có chuyện gì xảy ra. Thì ra là lũ trẻ kia đang xúm lại bắt nạt một cậu bé.
“Trông cái mặt nó kìa, xanh xao như ma vậy!”
“Không phải, tớ là Alan.”
“Con ma, con ma!!!” Lũ trẻ kia trêu chọc vừa chạy đi, bỏ lại cậu bé kia ngồi một mình trên bãi đất. Trông cậu thật đáng thương.
“Em mới chuyển tới đây à?” Eric lại gần và nắm tay cậu kéo dậy.
“Không phải, tại mẹ em không cho em ra ngoài chơi nhiều…” Nhìn quả bóng Eric đang cầm, Alan liền ngước lên hỏi anh. “Quả bóng đó, em chơi cùng được không?”
“Chơi bóng? Được thôi, anh là Eric.”
“Em là Alan.”
“Ngoan quá, em mấy tuổi rồi?”
Giờ năm ngón tay lên, Alan trả lời. “Ngần này ạ.”
“Em 5 tuổi, còn anh 9 tuổi.” Eric cầm bàn tay còn lại của Alan lên biểu thị cho cậu hiểu. Nhìn thấy ánh mắt ngạc nhiên của Alan, anh liền bật cười, không nhịn được mà đưa tay lên xoa đầu cậu. Thật đáng yêu mà.
Hai đứa cùng nhau chơi bóng với nhau rồi ngồi nghỉ trên bậc thềm nhà Eric. Alan thích chơi với anh, anh không những không trêu cậu như mấy đứa trẻ kia mà còn chơi với cậu nữa.
“Tên em là Alan, vậy có phải họ của em là Humphries không?” Eric nghĩ đi nghĩ lại cái tên của cậu. Anh nhớ là anh từng nghe thấy cái tên này rồi.
“Vâng, đúng rồi ạ.”
“Vậy ra đúng là em. Mẹ anh nói em hay ốm lắm. Đi ra ngoài chơi thế này có sợ bị mẹ mắng không?”
“Mẹ nói lúc em mới sinh thì bị cảm nặng nên cơ thể rất yếu nhưng mẹ chỉ quá lo thôi. Em chạy chơi nãy giờ có làm sao đâu.”
“Giờ cũng hơi muộn rồi. Đi nào, anh sẽ đưa em về. Bố mẹ em sẽ lo lắm đấy.”
“Vâng ạ.”
Thấy Alan có vẻ hơi buồn, anh vừa kéo cậu đứng dậy vừa mỉm cười. “Anh sẽ sang chơi với em thường xuyên, Bố anh khéo tay lắm đấy, đồ chơi ông làm là tuyệt nhất. Lần tới sanh nhà em anh sẽ đem chúng sang cho em chơi.”
“Được ạ! Eric, anh làm bạn với em nhé?”
“Ừ.”
“Yay!”
“Con đi đâu vậy Alan? Con có biết mọi người lo cho con thế nào không? Con có làm sao không? Đã nói là đừng đi rồi mà.” Mẹ Alan ôm chầm lấy cậu, ân cần hỏi han.
“Con không sao. Con đi chơi với Eric nãy giờ đấy, anh ấy là bạn mới của con!”
“Eric?” Buông con trai mình ra, cô Humphries nhìn Eric đứng ở cạnh cửa.
Ánh mắt của mẹ nói cho anh biết bà sẽ mắng anh một trận khi về tới nhà. Nhưng có lẽ nó sẽ không tệ như anh nghĩ, dù gì thì anh cũng làm việc nên làm mà. Có phải Eric bắt cóc Alan hay gì đâu, anh đưa cậu về mà.
Sau một lúc nói chuyện, cô Humphries và mẹ anh đã đồng ý cho hai đứa chơi với nhau. Alan không được ra ngoài nhiều nhưng Eric có thể qua nhà cậu chơi, điều nay chắc chắn sẽ làm Alan đỡ buồn chán hơn và Eric cũng có người để chơi cùng. Hai đứa chắc chắn sẽ thành bạn tốt của nhau.
yumi_kanou
Hiện:
Lost
Tổng số bài gửi : 481
$C8 : 197
Điểm cảm ơn : 16
Ngày sinh : 26/10/1996
Tiêu đề: Re: [Kuroshitsuji] Until we meet again>> chapter 3 Sat Apr 13, 2013 10:44 pm
Chương 2: Chúng ta là bạn?
Nhìn Alan vừa chạy ra khỏi nhà vừa nói với mẹ, Eric mỉm cười.
“Hôm nay chúng ta đi đâu vậy?”
“Sang nhà anh. Hôm nay anh bị cấm túc nhưng anh nói là anh sẽ giúp em học bài nên mới được mẹ cho đi.”
“Vậy để em đi lấy sách. Anh lại làm gì lần này thế?”
“Thì… không làm bài tập, chơi đểu thầy giáo… Mà không cần lấy gì đâu, em lấy sách cũ của anh là được. Vừa ốm dậy thì đừng có hoạt động nhiều.”
Hai đứa cùng đi về nhà Eric rồi vào phòng bếp. Eric suýt ngất xỉu khi nhìn thấy chồng sách khổng lồ mẹ anh xếp trên bàn. Ôi trời, anh có nhiều sách tới vậy sao.
“Alan, cháu khỏe lên rồi, thật tốt quá. Eric rất buồn khi không được sang chơi với cháu.”
“ Hôm nay anh Eric lại bị phạt ạ?”
“Cũng phải bắt thằng bé lười biếng này làm bài tập chứ. Với lại, Eric chỉ chịu học khi có cháu học cùng thôi, không thì có ép nó tới mấy nó cũng chẳng buồn ngồi vào bàn đâu. Mà hai đứa cùng học thế này cũng tốt, coi như là để cháu học bù chương trình luôn.”
“Mẹ.”
Nghe giọng nói phụng phịu của Eric, mẹ của anh bật cười rồi rời đi. Alan và Eric không học cùng lớp và cậu đã bỏ mất phần lớn chương trình học do cậu hay phải nghỉ ốm ở nhà nhưng cậu rất thích học cùng Eric. Bố mẹ Alan muốn mời giáo viên về dạy cho cậu nhưng cậu thích tới học ở nhà anh hơn. Alan muốn có nhiều bạn nhưng chỉ cần có Eric bên cạnh cậu cũng thấy rất vui rồi.
“Anh ghét học bài, ghét đến trường. Chán chết được!”
“Em nghĩ nó rất thú vị mà.”
“Em không đi nên không biết thôi.” Thấy Alan cúi gằm mặt xuống, anh chợt nhận ra điều mình vừa nói ảnh hưởng tới cậu thế nào. “Anh xin lỗi, đáng ra anh không nên nói vậy, xin lỗi em.”
“Em ghét cơ thể ốm yếu này. Tại sao em lại bị như thế này chứ! Em cũng muốn được đi chơi, đi học như anh. Thật không công bằng!”
“Alan?”
Cậu ngẩng đầu lên và bắt gặp ánh mắt lo lắng của anh.
“Chúng ta ra ngoài một lúc nhé. Bài tập làm sau cũng được.”
Alan gật đầu rồi cả hai cùng nhau ra ngồi ở bậc thềm trước nhà. Eric thấy những lời cậu vừa nói quả không sai. Bản thân anh cũng thấy thật không công bằng cho Alan. Cậu phải được chạy chơi như những đứa trẻ cùng tuổi khác chứ không phải bị nhốt trong nhà để dưỡng bệnh.
Alan thích được khám phá nhiều điều mới lạ nên mỗi khi có thời gian Eric đều đưa cậu tới những chỗ quanh thị trấn có phong cảnh đẹp mà anh tìm ra. Anh muốn Alan cũng được tự do như những đứa trẻ khác. Mẹ của cậu chắc chắn sẽ cấm cậu ra khỏi nhà nếu biết Eric đưa cậu ra khỏi thị trấn nhưng cậu không nói thì cậu không nói, anh không nói thì chẳng ai biết,
“Ở bên này, Alan.”
Cậu chạy lên phía trước và nhìn theo hướng chỉ của anh – một đồng cỏ rộng lớn hiện ra trước mắt cậu.
“Muốn chơi đuổi bắt không?”
“Em không biết.”
“Sợ bị lạc hay không muốn chơi?”
“Cái đầu tiên.”
Cả hai ngồi trên bãi cỏ ngắm nhìn cảnh vật xung quanh. Alan có thể dành cả ngày ngồi đây thư giãn. Cậu luôn luôn thích những chỗ rộng lớn như thế này. Eric ngồi cạnh cậu thì khác, anh cứ ngẩn ngơ suy nghĩ xem tiếp theo nên đưa Alan đi đâu.
Chợt Eric bật dậy và kéo cậu quay lại thị trấn. Alan tò mò không biết anh muốn đưa cậu tới đâu khi cả hai chạy vào khu rừng phía sau nhà cậu. Alan có thể thất anh rất hào hứng và cậu cũng vậy. Thật muốn tới đó nhanh để xem quá.
“Tada!”
“Woa!” Alan ngạc nhiên nhìn hồ nước lớn trước mặt. Cậu chưa bao giờ biết rằng sau nhà cậu lại cõ một chỗ đẹp như thế này. Nước trong hồ trong vắt, dường như có thể nhìn xuống tận đáy, hai bên bờ còn có hàng cây rủ xuống. Nơi đây tạo cho Alan một cảm giác rất thoải mái.
“Này Alan, muốn biến nơi này thành chỗ bí mật của chúng ta không?”
“Ý anh là một căn cứ bí mật?”
Eric bật cười rồi gật đầu. Anh nhặt một viên đá gần đó lên và liệng nó về phía hồ nước. Alan hứng thú nhìn viên đá anh ném đi nảy lên vài lần trên mặt nước rồi cậu cũng nhanh chóng tìm một viên đá nhỏ rồi bắt chước theo anh nhưng trái lại với mong muốn của Alan, nó rơi tõm xuống hồ,
“Để anh chỉ cho.”
Nhìn khuôn mặt phụng phịu của Alan, Eric vừa cố nhịn cười vừa hướng dẫn cậu cách làm. Cả hai cứ mải chơi đùa mà không để ý trời sắp tối.
“Eric! Chúng ta về thôi, mẹ em sẽ giận nếu em không về nhà sớm!”
“Chết thật, tại anh không để ý!”
Anh nắm tay Alan chạy nhanh hết mức có thể, anh cần phải đưa cậu về nhà. May sao là chỗ này gần nhà cậu, chỉ mất mấy phút là về đến nơi. Eric để Alan đứng nghỉ còn mình thì chạy đi mở cửa, mong là bố mẹ cậu chưa về nhà.
“Con đi đâu vậy Alan?” Giọng nói tức giận của mẹ cậu vang lên ngay khi anh mở cửa.
“Con xin lỗi, con mải chơi quá nên không để ý.”
“Mẹ đã nói bao lần là con không được chạy rồi mà! Có biết rằng mỗi lần con ra mồ hôi là con rất dể bị cảm lạnh không? Con thích nằm ốm liệt giường lắm à? Làm mẹ lo lắng thế này con thấy vui lắm sao?”
“Không thưa mẹ, con rất xin lỗi. Từ giờ con sẽ cẩn thận hơn, con hứa.”
Thấy Alan có vẻ muốn khóc, Eric liền bước ra chắn trước mặt cậu. Alan không làm gì sai và anh sẽ không để cậu gặp rắc rối vì những chuyện như vậy.
“Đây là lỗi của cháu thưa cô. Đáng ra cháu phải đưa Alan về sớm hơn. Nếu cháy để ý hơn thì cháu đã đưa Alan về sớm hơn thay vì bắt em ấy phải chạy như vậy. Cháu xin lỗi.”
“Alan, về phòng.”
“Vâng ạ. Chào anh, Eric.” Alan cúi gằm mặt xuống, đi theo mẹ vào trong còn bố cậu đứng lại nói chuyện với Eric vài phút trước khi đưa anh về nhà.
Eric mở cửa nhà và thấy Alan đứng một mình ở ngoài. Anh cứ tưởng sẽ không được gặp cậu nữa. Nhờ có vụ việc lần trước, Alan bị cấm ra ngoài trừ lúc cậu đi học. Eric biết mẹ Alan giận anh nên anh cũng không dám qua bên đó. Bố cậu thì cảm ơn anh vì chơi với cậu nhưng ông cũng nói tới việc tránh đưa Alan đi chơi quá nhiều vì cô Humphries không muốn vậy. Cô ấy lo rằng nếu hai đứa chơi với nhau Alan sẽ dễ bị ốm hay cảm cúm do không cẩn thận lúc chơi.
“Anh có được đi chơi không?”
“Có.” Anh gật đầu rồi đi ra ngoài với Alan.
“Chúng ta tới chỗ lần trước được không? Em thích chơi ở đó.”
“Đến căn cứ của chúng ta hả? Được thôi.” Eric vừa đi vừa chọc cười Alan. Anh rất thích nhìn cậu vui vẻ như vậy.
Alan nằm trên bãi cỏ ngắm nhìn bầu trời ngay khi tới nơi. Cậu thật sự thích nơi này. Bị mắng cũng không sao, nếu được tới đây thì cậu sẵn sàng làm mọi thứ.
Eric ngồi bên cạnh nhìn Alan. Có gì đó không ổn. Từ nãy đến giờ cậu làm gì cũng rất chậm, ánh mắt cậu cũng có vẻ lờ đờ. Chỗ này không quá xa, kể cả khi là đi từ nhà anh, và hai đứa cũng không đi nhanh tới mức làm cậu mệt được.
“Này Alan, em ổn chứ?”
“Hmm? Em bình thường mà, sao vậy?” Alan nghiêng đầu nhìn anh.
“Không có gì.” Anh nằm cạnh cậu và nhìn lên trời, mỗi khi thấy một đám mâu hình dáng khác thường anh lại chỉ cho Alan xem. Eric là một đứa trẻ nghịch ngợm và hiếu động, ngồi im một chỗ là điều không thể với anh nhưng anh thích nằm nói chuyện với Alan như thế này. Khá thoải mái so với việc đi gài bẫy thầy giáo hay trêu đùa người khác.
Thấy trời sắp tối, Eric liền kéo Alan đứng dậy, tốt nhất là về trước khi cậu bị mắng như lần psc, Chợt một tiếng ‘phịch’ vang lên, anh quay lại ngay lập tức và thấy Alan ngã xuống.
“Alan!” Eric chạy vội ra đỡ cậu dậy. Mặt Alan đỏ bừng, hơi thở cậu nghe có vẻ rất nặng nhọc và cậu ho không ngừng. “Sao em lại nói dối anh chứ?” Anh hoảng loạn cố đỡ cậu đứng dậy.
“Em sợ rằng anh không muốn chơi với em nữa. Không thấy anh qua bên nhà em nữa nên em nghĩ rằng anh không muốn làm bạn với em.”
“Alan, đương nhiên chúng ta là bạn rồi.” Eric định dìu cậu đi nhưng thấy Alan có vẻ rất yếu, anh liền cõng cậu chạy về nhà. Dùng hết sức vừa đá vừa đập cửa, anh gào lớn gọi người bên trong. May mà có bố Alan ở nhà. Ông vội đỡ lấy Alan từ tay anh rồi nhanh chóng bế cậu vào nhà.
Alan sẽ sớm khỏe lại thôi. Cậu rất mạnh mẽ mà, không chừng ngày hôm sau anh sẽ lại thấy cậu tới gọi anh đi chơi. Alan …
Ngày nào Eric cũng qua nhà Alan hỏi thăm tình hình sức khỏe của cậu và ngày nào cũng vậy, câu trả lời duy nhất anh nhận được là Alan vẫn ốm nặng, không gặp anh được. Eric có nói bố mẹ cậu gửi lời hỏi thăm tới cậu nhưng chẳng biết họ có nói lại với Alan không. Anh không muốn Alan lại nghĩ rằng anh không muốn làm bạn cậu rồi lại có hành động dại dột như hôm trước.
Gần hai tuần không được gặp Alan, Eric liền lén lút đi vòng ra chỗ cửa sổ phòng cậu, vừa đi vừa mong sẽ không bị ai bắt gặp. Thấy trong phòng có mỗi Alan, Eric mỉm cười rồi đưa tay gõ nhẹ lên cửa sổ.
Nghe có tiếng động lạ, Alan nhìn xung quanh và khi thấy anh đang đứng ở ngoài, cậu liền chỉ tay về hướng cửa ra. Eric hiểu ý liền cúi người xuống ngay lập tức.
“Alan.” Mẹ cậu đi vào phòng và bước tới chỗ cậu ngồi. “Dù con khỏi ốm rồi nhưng con cũng nên nghỉ ngơi thêm đi. Lát nữa mẹ sẽ đem bữa tối vào cho con, từ giờ tới lúc đo côn chợp mắt một chút đi.”
“Vâng ạ, con xin lỗi vì đã làm mẹ lo.”
Cô mỉm cười rồi hôn nhẹ lên trán cậu trước khi ra khỏi phòng.
Alan ngồi im trên giường nghe tiếng bước chân của mẹ, Tới khi cậu chắc chắn rằng mình không còn nghe thấy nó nữa, cậu liền chạy ra mở cửa sổ.
“Chào.” Eric ngồi bệt bên dưới khung cửa nhe răng ra cười.
“Shhh, mẹ em nghe thấy bây giờ,”
“Em không sao chứ?” Eric đứng dậy và nhỏ giọng đi. Đương nhiên anh không muốn bị mẹ cậu bắt gặp rồi.”
“Em khỏe lên nhiều rồi. Cảm ơn vì đã đưa em về nhà và, xin lỗi vì em đã làm anh lo.”
“Không có gì,”
“Sao anh lại ra đây?”
“Xem em thế nào rồi. Ngày nào anh cũng tới nhưng bố mẹ em không cho anh vào gặp em. Anh muốn nói rằng, chúng ta sẽ luôn là bạn.”
“Thật sao? Ý anh là mãi mãi? Kể cả khi em luôn ốm yếu bệnh tật như thế này?” Alan tựa đầu lên bệ cửa sổ. Mãi mãi, nó như thế nào nhỉ…
“Tất nhiên rồi Alan, em đang nghĩ gì vậy?” Eric đứng dựa vào tường, nghiêng đầu nhìn cậu.
“Bác sĩ nói em suýt chết vì cơn sốt lần này. Mẹ em cố giấu nhưng em nghe được hết. Đáng ra em phải chết từ lúc mới sinh rồi…”
“Đừng nói như vậy chứ. Em rất mạnh mẽ mà, không có chuyện đó đâu.”
“Ai cũng phải chết mà Eric, anh ngốc quá.”
“Anh biết, và anh lớn hơn em đấy.”
“Alan.”
“Thôi chết, mẹ em tới đấy, trốn đi!” Eric gật đầu rồi chạy vào khu rừng sau nhà cậu.
“Sao con lại ra đấy thế? Muốn bị ốm nữa hay sao mà để cửa mở thế kia? Mà mẹ có nghe tiếng nói chuyện, là Eric phải không?”
“Là con nói chuyện với con mèo nhà bác Nelson đó mà. Nó vừa đi qua đây.”
“Về giường đi. Trời hơi lạnh nhưng nếu con muốn thì để cửa mở cũng được.” Mẹ cậu nhìn ra ngoài cửa sổ một lúc rồi khép hờ cửa lại. “Mà con không sờ con mèo đó đấy chứ? Toàn là vi khuẩn thôi.”
“Không ạ.” Alan ngoan ngoãn trèo lên giường. “Mẹ ơi, hôm nay Eric có tới không ạ?”
“Ngày nào nó cũng tới hỏi thăm con, Khi nào khỏi ốm hẳn con phải nhớ đến cảm ơn nó đấy.”
“Vâng ạ. Con sẽ sớm khỏe lại để đi chơi với anh ấy nhiều hơn.”
Alan, Eric cùng gia đình đứng ở quảng trường cùng với những gia đình khác trong thị trấn. Hôm nay là ngày công bố danh sách những người ở đây phải đi lính. Chiến tranh nổ ra cách đây hai năm và vẫn chưa có dấu hiệu kết thúc. Đàn ông con trai khỏe mạnh ở các vùng liên tiếp bị gọi ra trận, và đương nhiên chả có mấy ai bình yên trở về, nhất là trong lúc loạn lạc thế này. Mỗi một cái tên được đọc ra, bầu không khí trong quảng trường lại căng lên. Chả ai muốn rời xa gia đình để ra trận hết, ngoại trừ Eric. Từ lúc chiến tranh bắt đầu nổ ra, anh luôn mong ngóng mình sẽ được tham gia chiến đấu. Đương nhiên là không ai đồng tình với ý kiến này nhưng không gì có thể làm anh đổi ý.
Trong khi mọi người căng thẳng nghe gọi tên, Alan có thể thấy sự mong đợi, sự hi vọng trong mắt Eric. Ở đây chắc chắn chỉ có anh muốn tham chiến.
“Những người vừa được gọi tên mau chuẩn bị. Sáng mai chúng ta sẽ xuất phát. Nghe tới đó, tất cả cùng thở phào nhẹ nhõm. ‘Thật may vì Eric không phải ra chiến trường.’ Ai cũng nghĩ vậy, nhưng Eric thì không.
yumi_kanou
Hiện:
Lost
Tổng số bài gửi : 481
$C8 : 197
Điểm cảm ơn : 16
Ngày sinh : 26/10/1996
Tiêu đề: Re: [Kuroshitsuji] Until we meet again>> chapter 3 Sat Apr 20, 2013 9:47 pm
Chương 3: Tạm biệt
Alan ngồi cạnh Eric ngắm nhìn hồ nước trước mặt. Hai người vẫn thường tới nơi này.
“Em biết là anh sẽ ra đây mà.”
“Sao lại không?”
“Ừ…” Thật buồn cười khi sau ngần đấy năm, hai người vẫn coi đây là căn cứ bí mật.
“Sao anh lại muốn ra chiến trường chứ? Anh thích đâm đầu vào chỗ chết tới vậy sao?”
“Anh không yếu đuối tới vậy và anh không đâm đầu vào chỗ chết. Anh muốn bảo vệ mọi người, anh muốn bảo vệ em. Quân địch luôn có thể tấn công nơi này và anh, đương nhiên là không bao giờ muốn điều đó xảy ra. Nếu anh tham gia chiến đấu, anh có thể ngăn điều đó lại. Chỉ là có thể thôi… nhưng anh sẽ không từ bỏ bất cứ cơ hội nào để chiến đấu bảo vệ những người anh yêu quý.”
“Em ước gì em cũng được đi lính như anh.”
“Em ở lại đây là được rồi.”
“Gì vậy? Anh luôn nói là em mạnh mẽ mà lại không cho em đi lính cùng sao? Em có thể đánh nhau đấy!”
“Được rồi.” Cả anh và cậu cùng bật cười.
“Mẹ anh có đồng ý việc này không?”
“Đương nhiên không, nhưng bố anh thì, đại khái là có chấp thuận. Ông nói rằng quyết định của anh là một điều đáng tự hào.”
“Chúng ta lớn lên vùng nhau và với em, anh cũng như một người anh trai vậy. Thành thật mà nói, em cũng không muốn anh đi.”
“Alan à, chính vì vậy nên anh càng phải chiến đấu. Anh muốn bảo vệ em trai của anh.”
“Thật không công bằng, sao em lại bé hơn anh những bốn tuổi chứ?! Em muốn đi với anh!”
“Em cũng cớ thể chiến đấu ở đây mà. Hãy bảo vệ người thân và bạn bè của em.”
“Không phải anh nói rằng anh sẽ không để quân địch tấn công nơi này sao, vậy em ở lại đây làm gì chứ?”
“Thôi nào, anh chưa bao giờ có ý định học hành giỏi giang rồi trở thành học giả tiến sĩ gì gì đâu. Ở đây không có gì để anh làm, và anh muốn bảo vệ mọi người. Còn gì tốt hơn việc tham gia chiến đấu chứ?”
Eric nhìn qua Alan khi không thấy cậu trả lời. Đôi mắt nâu nhạt của cậu vẫn luôn mạnh mẽ và kiên định như ngày cậu còn bé nhưng hôm nay nó lại phảng phất nỗi buồn. Anh nghĩ rằng bố mẹ Alan chưa bao giờ để ý tới đôi mắt cậu khi họ chỉ chăm chăm so sánh xem con trai mình yếu hơn con người khác bao nhiêu nhưng anh thì khác, anh rất yêu đôi mắt ấy. Alan đâu có yếu đuối như mọi người nghĩ chứ. Nếu Eric đi lính, chắc chắn anh sẽ rất nhớ cậu.
“Gì thế?”
“Không.”
“Eric, anh có nhìn em mà.”
“Không có.”
Tối nay là buổi tối cuối cùng được ở nhà của Eric. Sáng hôm sau anh sẽ rpfi thị trấn và đến trại huấn luyện. Gia đình anh không muốn ngưới khác tới làm phiền họ vào ngày này nhưng sau bữa tối, họ cho Alan đến gặp anh.
“Anh phải viết thư cho em thường xuyên đấy.”
“Vâng thưa mẹ.” Alan đỏ bừng mặt đánh anh liên tục. Cậu lo cho anh và cái cậu nhận được lại là một lời đùa cợt như vậy sao?
Nghe thấy tiếng thở dài của Eric, Alan liền ngừng lại rồi ngồi xuống cạnh anh.
“Alan, em hứa với anh một điều được không?”
“Gì vậy?”
“Em phải chăm sóc mình cẩn thận đấy. Anh đi rồi không có nghĩa là em sống buông thả đâu đấy. Và anh sẽ rất bực mình nếu nhận được một bức thư nói rằng em đang ốm nặng đâu đấy.”
“Được rồi. được rồi. Nhưng anh cũng phải hứa với em một thứ. Anh, nhất định anh phải quay lại đấy. Em sẽ ở chỗ bí mật của chúng ta đợi anh chiến thắng trở về.”
“Nhất định là thế rồi.”
Sáng sớm hôm sau, tất cả các gia đình trong thị trấn đều có mặt ở quảng trường để tiễn những người ra trận. Những người mẹ vừa khóc vừa vỗ vai con trai mình, một mặt thì cố tỏ ra tự hào vì sự dũng cảm của con mình, mặt khác thì không ngừng căn dặn họ phải cẩn thận. Mẹ Eric cũng vậy mặc dù anh luôn an ủi bà rằng anh anh sẽ sớm quay về. Alan đứng cạnh bố me cậu, chăm chú nhìn Eric và đợi anh tới tạm biệt mình.
“Alan, giữ gìn sức khỏe nhé. Nhớ lời hứa của chúng ta đấy.”
“Anh cũng vậy.” Alan mìm cười, cố gắng tỏ ra mạnh mẽ rồi ôm Eric. “Cẩn thận nhé.”
Anh buông cậu ra rồi cúi chào mọi người lần cuối trước khi đi tới chỗ những người khác, chuẩn bị lên đường.
“Mẹ yêu con Eric! Con phải chiến thắng trở về đấy!”
Eric không quay lại. Anh bước đi nhanh hơn nhưng trong lòng thì không ngừng lặp đi lặp lại những lời mẹ anh vừa nói.
Alan bước lại gần chỗ mẹ Eric, nắm lấy tay bà rồi nhìn theo bóng hình của anh. Anh sẽ bình yên trở về, nhất định là vậy…
Thấy người đưa thư đứng ở cổng, Alan liền bỏ hết những thứ cậu đang cầm lên bệ bếp rồi chạy ra ngoài. Cậu không nghĩ rằng Eric có thể viết thư cho cậu trong lúc anh ở trại huấn luyện nhưng Alan mong rằng hôm nay cậu sẽ nhận được một thứ gì đó. Eric đi đã mấy tháng rồi, cậu muốn biết tình hình của anh.
Nhìn qua chỗ thư cậu vừa nhận được, Alanth[r dài rồi đưa chúng cho mẹ cậu trước khi trở vào nhà.
“Mẹ nghĩ rằng thằng bé vẫn ổn thôi.”
“Con biết.”
Nghe có tiếng gõ cửa ở cửa trước, mẹ Alan liền đi mở cửa, để cậu tiếp tục làm công việc cậu bỏ dở lúc nãy. Thấy có tiếng mẹ gọi mình, Alan liền đi ra phòng khách. Ra là mẹ Eric tới.
“Cái này là của cháu, Alan.” Nhận lấy chiếc phong bì mẹ Eric đưa, cậu thấy tên người nhận là cậu nhưng địa chỉ lại là nhà anh.
“Là của Eric.” Alan cẩn thận xé phong bì ra. Đây là bức thư đầu tiên anh gửi cho cậu, cậu không muốn làm rách nó một chút nào.
“Chắc chắn rồi. Thằng con ngốc nghếch địa chỉ nhà bạn thân của mình mà cũng không nhớ nổi.”
Mở lá thư được gấp ngay ngắn bên trong phong bì, Alan vui mừng nhìn từng dòng chữ. Đúng là của Eric rồi.
Alan, Xin lỗi vì anh phải gửi thư cho em theo kiểu này. Anh không nhớ địa chỉ nhà em, mà chính xác hơn thì là anh không biết, anh cứ tới đo mà thôi. Sau khi hoàn thành khóa huấn luyện, anh được chuyển tới tiểu đoàn 12 và sắp tới anh sẽ ra chiến tuyến phía Bắc. Đừng nói với mẹ anh việc đó, bà ấy sẽ rất giận nếu biết tin. Cấp trên của anh nói rằng anh đã hoàn thành tốt khóa huấn luyện nên sẽ được ra trận sớm. Có vẻ như anh đã tìm được nơi để phát huy khả năng đánh nhau của mình rồi. Anh mong rằng em vẫn khỏe. Anh muốn biết tình hình ở nhà như thế nào lắm nhưng bọn anh không ở cố định một chỗ nên cũng chẳng có địa chỉ để em gửi thư lại cho anh được. Khi nào có thời gian anh sẽ viết tiếp cho em. Nhớ giữ gìn sức khỏe đấy. Eric.
Nói qua tình hình của Eric cho mẹ anh và mẹ cậu, Alan cẩn thận gập bức th lại rồi đem nó vào phòng mình. Thật nhẹ nhõm khi biết rằng anh vẫn ổn. Bức thư được gửi cách đây mấy tuần, điều đó chứng tỏ chỗ của Eric ở rất xa. Anh đang chiến đấu để bảo vệ mọi người…
Alan ngồi bên hồ nước nhìn những chiếc lá vàng rụng xuống mặt hồ. Mùa thu sắp tới và cậu ghét điều đó vô cùng. Mùa thu tới rồi qua, kéo theo mùa đông lạnh giá. Từ ngày bé, Alan đã ghét mùa đông rồi và giờ cậu còn ghét hơn khi Eric phải trải qua nó ở ngoài chiến trường khắc nghiệt. Anh đã tham chiến được bốn năm và mùa đông lúc nào cũng là khoảng thời gian khó khăn nhất. Có lần Eric viết thư về nói rằng ở ngoài mặt trận có rất nhiều người chết vì không chịu được thời tiết khác nghiệt và anh sẽ chawrngngajc nhiên gì nếu mình cũng chết như vậy.Tính đến nay thì chiến tranh đã nổ ra được sáu năm rồi và theo những gì Eric viết qua thư, trận chiến sẽ còn kéo dài. Ở thị trấn này cũng có những người truyền tai nhau rằng chiến tranh sẽ không bao giờ kết thúc.
Thấy gió bắt đầu thồi mạnh hơn, Alan đứng dậy đi về nhà trước khi bị cảm lạnh. Với tình trạng sức khỏe của mình, cậu không đủ điều kiện đi lính nhưng cậu có việc học. Mẹ Alan rất vui mừng khi cậu chăm chú với việc học tập như vậy.
“Con về rồi.” Mở cửa vào nhà, Alan cúi đầu chào mẹ mình và mẹ Eric. Từ sau khi anh nhập ngũ, mẹ anh thường sang nhà cậu chơi nên cậu chẳng lấy gì làm ngạc nhiên với việc này.
“Alan, con đã về.” Thấy nét buồn thoáng qua trên mặt hai người, cậu nhíu mày không hiểu chuyện gì đang diễn ra,
“Có chuyện gì sao mẹ?”
“Alan,,, chuyện này…”
Cậu ngồi bên cạnh mẹ mình, thật tình cậu không muốn nghe những chuyện bà sắp nói một chút nào. Cậu có linh cảm không lành.
“Lần này là ai vậy ạ?” Thị trấ này có quá nhiều người hi sinh, cảnh người đầu bạc tiễn người đầu xanh là chuyện diễn ra gần như mỗi ngày. Lâu lâu mẹ cậu lại nói cho cậu biết xem nhà nào có người mất mặc dù cậu không muốn nghe. Nó quá thảm khốc đối với cậu. “Hay nhà máy chỗ bố và bác Slingby làm sao ạ?”
“Alan, nghe mẹ này, mẹ rất tiếc…”
“Sao vậy mẹ?” Thấy mẹ Eric ôm mặt khóc nức nở và thấy bồ cậu cùng bố anh đứng cúi đầu ở cửa phòng bếp, Alan cảm giác thế giới xung quanh cậu như sụp đổ hoàn toàn. “Không, không… mọi người nhầm rồi… sao có thể…” Cậu bịt chặt tai lại, không muốn nghe thêm điều gì nữa. Chắc chắn là có sự nhầm lẫn ở đây. Điều đó không thể xảy ra được, không thể.
“Bức thư này được gửi tới sáng nay. Alan, mẹ rất tiếc.”
Nhận lấy bức thư từ tay mẹ mình, cậu có thể thấy tay cậu run lên liên hồi khi mở nó ra.
Kính gửi, Tôi rất tiếc khi phải báo tin cho gia đình rằng con trai của hai vị, đội trưởng tiều đoàn 12, Eric Slingby đã hi sinh trên chiến trường ngày hôm nay. Cậu ấy là một người đàn ông và là một người lính vĩ đại. Đất nước sẽ khóc thương cho sự hi sinh dũng cảm của cậu ấy. Tôi xin thay mặt cho toàn bộ quân đội chia buồn với sự mất mát của gia đình. Trung úy Richard Hubb.
Lá thư rơi khỏi tay Alan khi cậu đứng dậy rồi chạy ra khỏi nhà. Cậu chạy mãi vào khi rừng đằng sau nhà, dù cho vấp ngã vào vũng bùn cũng chẳng màng đứng dậy. Tại sao chứ?
Alan nằm đó, bật khóc khi nghĩ tới Eric. Tại sao lại là anh, người bạn thân nhất của cậu, anh trai của cậu… anh đã hứa là sẽ quay về với cậu cơ mà. Thật không công bằng, anh mới có 22 tuổi, còn cả cuộc đời ở phía trước. Tại sao anh lại phải chết chứ? Tại sao anh lại được chọn để tham chiến chứ? Quân đội luôn có thể chọn người khác mà, tại sao lại phải là anh…
“Alan, về nhà đi con. Tất cả chúng ta đều hiểu con thấy thế nào mà.”
Thấy có một bàn tay đặt lên vai mình, Alan ngừng khóc rồi ngồi dậy khỏi vũng bùn. Cậu không muốn tin rằng Eric đã chết nhưng nhìn nét mặt buồn bã của bố cậu, Alan hít một hơi dài rồi cùng ông quay về nhà.
Tiến tới chỗ bố mẹ Eric ngồi, Alan cúi đầu xuống nắm tay mẹ anh, cố gắng không khóc nữa.
“Cháu xin chia buồn với sự mất mát của gia đình bác. Nếu bác cần gì xin cứ gọi cháu, bác là mẹ Eric thì cũng như người mẹ thứ hai của cháu thôi, cả cháu lẫn Eric sẽ rất buồn khi thấy bác suy sụp như vậy.”
“Cảm ơn cháu, Alan. Cảm ơn.”
Alan rời khỏi khu rừng sau nhà và đi tới nhà Eric. Hôm này sẽ là một ngày khó khăn đối với cả gia đình Eric và gia đình cậu. Tất cả đều mong rằng thông tin họ nhận được cách đây mấy ngày có sự nhầm lẫn. Làm gì có ai muốn nhận cỗ quan tài lạnh ngắt đó chứ? Không chỉ Alan, ai cũng mong được thấy một Eric hào hứng, vui vẻ bước vào thị trấn như lúc anh ra đi.
Năm người cùng đi ra quảng trường của thị trấn. Khi chiếc xe chở quan tài của Eric tiến vào, mẹ Alan đặt tay lên vai mẹ Eric còn cậu thì nắm chặt tay bà trong lúc bố anh tới xác nhận người kia đúng là con trai ông. Hai người bố cùng với hai vị sĩ quan khác nhấc quan tài ra và đưa nó tới nghĩa trang trong thị trấn, nơi sắp tới sẽ là ‘nhà’ của anh. Alan cố tỏ ra mạnh mẽ nhưng tất cả những gì cậu muốn làm là khóc. Giá như người nằm trong cỗ quan tài kia không phải là anh. Giá như cái tên khắc trên tấm bia mộ kia không phải là Eric Slingby…
Lần cuối cậu được gặp anh lại như thế này sao?
Hôm nay là ngày nhà Slingby mất đi con trai và là ngày Alan mất đi anh trai – người bạn thân duy nhất của cậu.
Từ sau đám tang, Alan chẳng muốn ăn uống gì và cũng chẳng muốn ngủ. Cậu vẫn không tin được rằng anh đã chết. Anh về đây rồi, nhưng cậu chẳng thể nào nói chuyện với anh, cũng không thể nào làm cho ảnh hiểu cậu đang thấy thế nào. Anh là người mà Alan quý trọng nhất.
Alan mở cửa sổ rồi trèo ra ngoài, có lẽ đi dạo một chút sẽ giúp cậu dễ ngủ hơn.
Kiếm một chỗ để ngồi trên bờ hồ, cậu nhìn ánh trăng in trên mặt nước. Eric, giá như em có thể gặp lại anh…
Tài sản Tài sản:
Sponsored content
Hiện:
Tiêu đề: Re: [Kuroshitsuji] Until we meet again>> chapter 3
[Kuroshitsuji] Until we meet again>> chapter 3
Trang 1 trong tổng số 1 trang
* Viết tiếng Việt có dấu là tôn trọng người đọc. * Chia sẻ bài sưu tầm có ghi rõ nguồn là tôn trọng người viết. * Thực hiện những điều trên là tôn trọng chính mình.
-Nếu chèn smilies có vấn đề thì bấm a/A trên phải khung viết bài