| Ocean Eyes Hải Âu
| Tổng số bài gửi : 1686
|
$C8 : 1377
|
Điểm cảm ơn : 79
|
Ngày sinh : 18/11/1994
|
| | Tiêu đề: [DRRR!!] If we ever meet again Mon Jan 07, 2013 8:59 pm | | | | | | | . title: If we ever meet again . author: Shitsuren69 . disclaimer: Tác giả không sở hữu bất kì thứ gì . link: http://www.fanfiction.net/s/6149516/1/If-We-Ever-Meet-Again . category: Drama, Romance, Tragedy . pairing: mainly Shizuo/Mikado, Izaya/Mikado, slightly Masaomi/Anri . rating: T . status: Longfic / Complete . summary: Mikado từng nghĩ rằng sự kiện lớn nhất nhất trong cuộc đời cậu chính là người mà cậu yêu chạy trốn với người bạn thân nhất của cậu. Chuyện này, dĩ nhiên, xảy ra trước khi Celty mời cậu tới Ikebukuro. Một prequel của "Operator". . permission: - Spoiler:
. a/n: Cuối cùng, tôi đã quyết định "Sao lại không nhỉ?". Đây là prequel của câu chuyện "Operator", nhưng bạn không cần phải đọc nó để hiểu câu chuyện này. Thực tế, chính câu chuyện này mới dẫn tới "Operator". Vậy nên nếu bạn đã đọc nó, bạn đã biết câu chuyện này kết thúc như thế nào. Dù thế, vẫn cứ thưởng thức nhé!
Mikado, Anri và Kida chỉ vừa mới tốt nghiệp bậc phổ thông (và họ đã học cùng trường, nhưng không phải Ikebukuro). Các nhân vật đều lớn hơn so với anime. Và đúng vậy, câu chuyện này là dựa trên anime.
if we ever meet again
.:chapter 1:.
Nếu ai đó thử hỏi Ryugamine Mikado liệu cậu từng trúng tiếng sét ái tình với người nào chưa, cậu ấy sẽ đỏ mặt và lắp ba lắp bắp đến mức khiến người bạn thân thiết nhất của cậu bực mình. Phải mất chính xác 15 phút để Mikado đủ bình tĩnh lại mà lên tiếng, “Có lẽ.” Và Kisa Masaomi, người bạn thân thiết nhất đã nói trên, sẽ vung tay lên trời và hét thật to, “Cậu thật hết thuốc chữa rồi!”
Quan sát cảnh này, Sonohara Anri, một cô gái dễ thương hay đi cùng với hai chàng trai, sẽ bình thản mỉm cười, hoặc có lẽ cười khúc khích một chút. Và rồi cô ấy sẽ thốt lên, “Hai cậu gần gũi với nhau thật đấy.”
Cả hai người con trai sẽ nhìn Anri, một người thì đỏ mặt, còn người kia thì nhăn răng cười đầy tự tin, đồng thời đáp lại, “Dĩ nhiên rồi!”
Và khi Anri không nhìn, Kida sẽ kéo Mikado lại gần và thì thầm, “Nếu cậu không nói cho cô ấy biết, cô ấy sẽ bay khỏi cậu đấy.”
Đoạn Mikado liếc nhìn Anri rồi lắc đầu, “Tớ không thể nói cô ấy được! Tớ-“
“Lễ tốt nghiệp. Cậu phải nói cho cô ấy khi đó.”
Và rồi, Anri sẽ quay lại nhìn và hai người con trai lại giả vờ cuộc trò chuyện ban nãy chưa từng xảy ra. Cả ba người nhìn nhau và cùng bật cười. Bởi vì họ là những cô cậu thiếu niên hạnh phúc. Bởi vì không gì bất ổn xảy ra trong thế giới của họ. Bởi vì cả ba không giấu giếm bất kì bí mật nào giữa họ. Họ chỉ là những người bạn thân sát cánh bên nhau.
Đó là cách mà ba người họ tiếp xúc nhau suốt quãng thời gian học phổ thông. Và Mikado từng nghĩ rằng điều đó sẽ không bao giờ đổi thay. Tuy vậy, hy vọng thật sự là một thứ manh mỏng. Và những thứ như tình bạn không bao giờ tồn tại mãi mãi.
Bởi vì cái tên lạ lùng của mình, Mikado thường là mục tiêu của những màn bắt nạt. Sau cùng thì, cái tên “Nha Long Vương” là thuộc thể loại gì thế này? Những đứa trẻ khác nghĩ rằng Mikado đang cố tình khoe mẽ. Là cậu đang cố khoác lác với cả thế giới về cái tên cực ngầu của mình. Và những đứa trẻ đó, rất nhanh trở nên ghen tị, cô lập Mikado. Cậu bé đáng thương ấy vì quá nhút nhát nên không làm gì ngoài bật khóc.
“Sao lại có thằng con trai mít ướt thế kia?” Đó là điều đầu tiên mà Kida Masaomi nói với Mikado.
Gương mặt Mikado bừng đỏ và cậu né tránh ánh mắt của đứa trẻ kia. “B-Bởi vì!” Mikado nói, cố gắng kìm nén những giọt nước mắt chực trào nơi khóe mắt. “Tớ có cái tên rất kì cục!”
“Thế nó ra sao?” Cậu bé kia hỏi, chồm lại gần mặt Mikado.
“Nó… nó nghĩa là… Nh-Nha Long Vương…” Mikado đáp khẽ, để một giọt lệ rơi xuống. “Và nó… thật xấu hổ.”
“Này!” Masaomi nói lớn bất thình lình làm Mikado giật nảy mình. Cậu bé mái tóc sậm màu hơn hết sức ngạc nhiên khi Masaomi lấy tay choàng vai Mikado. “Vậy há chẳng phải chúng ta rất hợp nhau còn gì?”
Chưa hiểu ra vấn đề, Mikado hỏi lại cậu bé tóc vàng. Cậu bé tặc lưỡi và lắc lắc một ngón tay trước Mikado.
“Cậu không biết á? Tớ là Kida Masaomi! Chư thần chính trực.”
Mikado thút thít. “Chư thần là sao?”
“Chả biết!” Masaomi trả lời cùng nụ cười rạng rỡ thường trực. “Nhưng má từng nói là nếu tớ tìm thấy người nào đó xứng đáng để đi theo, tớ nên dâng cả cuộc đời mình cho họ!”
Lúc này đây, Mikado đã ngừng khóc. Cậu nhìn Masaomi với đôi mắt mở to. “Ý cậu là giống như một… samurai?”
Masaomi trở nên vui vẻ lên với suy nghĩ đó. “Này! Tớ khoái cái đó đấy! Duyệt! Cậu có thể trở thành Long Vương, còn tớ sẽ là samurai của cậu!”
“Là Nha Long Vương mới đúng chứ…”
Masaomi xua tay cứ như thể cái nghĩa gốc chẳng có mấy giá trị. Đoạn cậu nhìn Mikado với vẻ mặt tràn trề hy vọng. Mikado chau mày. Cậu ta thật ra muốn gì ở mình? Có lẽ nào cậu ta thật ra cũng là một dạng thích bắt nạt nào đó chăng. Và cậu ta rồi sẽ biến mình thành trò hề vì đã tin tưởng cậu ta và…
Nhận ra vẻ do dự ấy, Masaomi khụy một gối. Và với nụ cười toe toét đầy tự tin nở trên môi, cậu đường bệ cúi xuống trước Mikado. “Tôi, Kida Masaomi, thề sẽ trung thành với một và duy nhất Long Vương!”
Là Nha Long Vương!
Bất chấp lỗi sai ấy, Mikado vẫn không thể nào không mỉm cười. Cậu ta không phải là người xấu. “Cảm ơn cậu.”
Mọi thứ bắt đầu vào hai tuần trước khi đến lễ tốt nghiệp.
Mikado bước vào lớp học và bắt gặp Anri cùng Masaomi đứng gần nhau. Nhưng ngay khi vừa gặp Mikado, họ liền tách ra, cứ như thể đang giấu giếm chứng cớ nào đó. Thoạt đầu Mikado cũng không lo lắng gì mấy. Dù sao thì, đó là Masaomi, người bạn thân nhất của cậu từ hồi tiểu học cơ mà. Nhưng đến khi họ chẳng có vẻ gì là trở về với bản thân mình lúc trước, Mikado bắt đầu nghi ngờ có chuyện gì đó đã xảy ra.
Mikado và Masaomi thật sự không gặp Anri mãi cho đến khi học năm đầu bậc phổ thông. Hai người họ từng là một bộ đôi trong khoảng thời gian rất dài. Và họ cũng chưa từng nghĩ tới việc thay đổi nó. Không một ai trong thị trấn nhỏ này khiến họ hứng thú. Họ đã có nhau và như thế là đã quá đủ cho hai chàng trai. Và trong thị trấn nhỏ mà họ đang sinh sống, họ bị đồn thổi như một cặp kì cục. Những điều đó không thật sự ảnh hưởng mấy tới hai người. Gần như thể họ bị nguyền rủa khi ở gần đó vậy. Sau cùng thì, ai mà muốn lọt vào mắt xanh của họ chứ?
Mọi thứ thay đổi từ ngày Anri chuyển tới thị trấn.
“Xin chào, mình là Sonohara Anri. Xin được chỉ giáo,” Cô gái đã nói trước lớp vào ngày đầu tiên nhập học. Giọng nói của cô ấy quá nhỏ khiến Mikado phải cố lắm mới nghe được. Nhưng một khi đã nghe thấy rồi, cậu không thể nói quên được giọng nói ấy. Cậu không thể xóa được hình ảnh Anri khỏi tâm trí cậu.
“Cái tên ăn chơi này!” Masaomi gào lên khi cậu được nghe kể về tình trạng khó xử của người bạn thân nhất. “Thậm chí dù đã có tớ, cậu vẫn tính cua Sonohara-san à!”
“Gì? Cái kiểu nói chuyện gì thế này?” Mikado lên tiếng, cố gắng xua đi cái ý niệm chẳng mấy thoải mái đó đi.
Nhưng Masaomi không hề bị làm cho lay chuyển. Cậu theo cách nào đó đã dựng chuyện khiến Anri và Mikado cuối cùng lại rơi vào tình thế khó xử. Vậy nên hai người họ bắt đầu nói chuyện với nhau, và rồi tiếp xúc nhau. Trước khi hai người con trai nhận ra, Anri đã trở thành một phần quan trọng trong cuộc sống của họ. Bộ đôi mở rộng thành bộ ba. Và Anri đón nhận sự đổi thay ấy.
Suốt cả quãng thời gian ở bậc phổ thông, có hai thứ không bao giờ thay đổi. Cơn cảm nắng của Mikado dành cho Anri chưa bao giờ mất đi và Masaomi chưa bao giờ phá vỡ lời thề trung thành của mình. Hoặc là Mikado nghĩ thế.
Nó rất rõ ràng.
Mikado lo lắng cho hai người bạn thân nhất của mình. Mỗi khi hai người họ rời đi vì những kế hoạch của riêng mình, Mikado nhận thấy ở họ có gì đó rất kì lạ. Giữa họ có sự căng thẳng mà trước đây chưa từng thấy qua. Những tiếng suỵt với nhau và sự im lặng gượng gạo khi Mikado bước vào cuộc trò chuyện. Điều đó khiến Mikado cảm thấy nghẹt thở. Họ không muốn cậu ở đây.
Bọn họ rất gần gũi, Mikado nhận ra thế. Thậm chí còn gần gũi hơn so với cậu đối với bất kì ai trong số họ trước giờ. Và suy nghĩ ấy khiến cậu sợ hãi. Cái gì đã xảy ra với tình bạn của họ? Họ chẳng phải là bộ ba sao? Nhưng hơn thế, cậu cảm thấy tổn thương. Cậu không đủ tốt để có được sự tin tưởng của họ. Cậu không dám chắc lí do vì sao, nhưng họ không thể tin tưởng cậu. Và suy nghĩ ấy như muốn xé nát Mikado ra. Họ có một bí mật với nhau mà cậu sẽ không bao giờ biết. Gần như là cậu không nên bao giờ biết.
Và Mikado mơ hồ đoán ra cái bí mật ấy có khả năng là gì.
“Masaomi!” Mikado gọi với người bạn thân nhất của mình vào một ngày trong giờ nghỉ trưa.
Thường thì khi bữa trưa bắt đầu, cả ba người họ sẽ tụ tập với nhau và đi lên tầng thượng rồi cùng ăn trưa với nhau. Có điều gần đây, Anri và Masaomi lại cùng nhau lỉnh đi đâu đó trước khi Mikado bắt kip họ. Vì vậy hôm nay, Mikado làm việc duy nhất mà cậu có thể nghĩ tới. Cậu trốn tiết và chờ Masaomi trước lớp cậu ta.
Masaomi, ngạc nhiên vì tiếng gọi bất ngờ, trở nên nao núng. Cậu quay người lại và nhìn Mikado, mặt hơi tái đi. Nhưng rồi cậu quay đi. Mikado chau mày. Chuyện này không giống Masaomi tí nào.
Masaomi, cứ mỗi lần nhìn thấy Mikado, sẽ luôn rạng rỡ và hét thật to, “Mikado! Hôm nay cùng đi tán gái nào!”. Thật ra đã có chuyện gì xảy ra khiến Masaomi cư xử như thế này? Dù đó là gì, Mikado vẫn không thích nó tí nào.
“Có gì à, Mikado?” Masaomi thắc mắc, quay người lại với nụ cười ngớ ngẩn trên mặt.
Cậu ấy đang giả vờ…
“Ah…” Bất thình lình, cổ họng cậu trở nên khô không khốc và Mikado không dám chắc lí do vì sao cậu lại tới đây ngay từ đầu. Cậu thông cổ. Và rồi bắt đầu lại.
“Muốn đi tán gái với tớ không?” Mkado hỏi, mặt đỏ bừng.
Masaomi tròn mắt. Cậu há hốc mồm. Và rồi với một tay run rẩy, cậu trỏ một ngón tay buộc tội. “Mày là thằng nào và mày đã làm gì cậu bạn yêu quý của tao rồi?”
Dù rằng thái độ này có vẻ giống với Masaomi mà Mikado đã từng biết, nó vẫn có cảm giác chán ngán. Gần như Masaomi không chắc phải làm sao để trở về là chính mình khi ở gần Mikado nữa và đang cư xử thái quá lên. Sao cậu ấy lại trở nên thế này? Mikado thôi giả vờ nữa và đi thẳng vào vấn đề.
“Cái gì đang làm cậu phiền não à?” Mikado hỏi. “Sao cậu không nói chuyện với tớ nữa?” Sự bình tĩnh lạnh băng. Đó là cách Mikado mô tả nó. Gương mặt Masaomi bình tĩnh với vẻ lạnh lẽo mà cậu chưa từng nhìn thấy ở người bạn thân nhất của mình trước kia.
Mikado vô thức lùi lại một bước. Mình chưa từng nhìn thấy cậu ấy gườm mình trước đây… Cậu nuốt khan. Đây có thật là Masaomi mà mình từng quen biết không?
Và rồi một cách bất ngờ, gương mặt Masaomi giãn ra. Cậu nhìn xuống đất, né tránh cái nhìn sốt sắng của Mikado. “Xin lỗi cậu,” cậu ta thì thầm. “Xem chừng tớ đã phá vỡ lời thề của mình rồi. Tớ xin lỗi. Nhưng cậu sẽ không thể hẹn hò với Anri vào lễ tốt nghiệp được đâu.”
Cùng với một lời xin lỗi khẽ khàng, Masaomi quay bước khỏi Mikado.
Mikado không hề biết, khi ấy cũng lần cuối cùng cậu nói chuyện với người bạn thân nhất của mình mà cậu quen biết từ thời tiểu học.
Thật sự có rất nhiều cái tên người ta đặt cho lễ tốt nghiệp năm ấy. Một là Lễ tốt nghiệp Địa ngục, cái tên khác nữa là Lễ tốt nghiệp Đẫm máu. Còn vài cái tên tầm thường khác nữa, nhưng Mikado không quan tâm chuyện đó mấy. Bởi vì chẳng có tên nào liên quan gì đến cậu. Những cái tên đó xuất phát từ một giáo viên nào đó mà cái xác được tìm thấy trong nhà kho chứa đồ bị bỏ hoang của trường. Từng có nhiều học sinh than phiền rằng có mùi hôi thối kì lạ nào đó đến từ phía nhà kho. Và khi các bảo vệ vào kiểm tra… chà, họ thật sự kinh ngạc.
Nhưng dù là cái tên nào mà họ đặt cho lễ tốt nghiệp, họ quên đi mất hai học sinh. Hai học sinh ấy có vẻ như đã biến mất trong sự kiện nhốn nháo ấy. Hai học sinh, không một lời từ biệt với gia đình họ, đã biến mất. Hai học sinh, không để tâm tới người bạn của họ, đã để cậu ấy lại một mình trong thị trấn nhỏ mà họ từng gọi đó là nhà.
Mikado cảm thấy cực kì thất vọng vì đã bị bỏ lại phía sau.
-Sáu tháng sau-
Mikado không để tâm tới chuyện học đại học. Cậu đã luôn chắc chắn rằng cậu, Anri, và Masaomi sẽ cùng đi du lịch vòng quanh thế giới với nhau sau khi học xong bậc phổ thông. Cả ba người họ đều muốn đi khỏi thị trấn nhỏ này. Vì thế họ đã cùng lập trước các dự định với nhau. Đáng lí ra giờ họ phải đang ở Pháp. Và tuần tới, họ có thể sẽ đi tới Belgium. Họ sẽ đi tới tất cả những địa điểm nổi tiếng. Họ vốn dị phải…
Mình sống một cuộc đời thật tệ hại mà…
Cậu vẫn chưa rời khỏi nhà ba má. Cậu vẫn tiếp tục sống trong ngôi nhà bé nhỏ mà cậu từng thề sẽ rời bỏ một khi đã tốt nghiệp. Phòng cậu vẫn là căn phòng nhỏ trên lầu đó. Tủ, bàn học, và mọi thứ của cậu vẫn giữ nguyên như cũ. Chỉ duy một điều thật sự thay đổi là bộ sưu tập manga của cậu đang ngày càng tăng lên. Nhưng ngoài thế, mọi thứ vẫn như trước. Cái máy tính của cậu đằng kia, vẫn luôn luôn như trước. Và cũng như mọi khi, cậu đăng nhập vào phòng chat.
Setton đã đăng nhập. Tanaka Taro đã đăng nhập.
Tanaka Taro: Xin chào. Setton: Chào buổi trưa. Tanaka Taro: Hôm nay chỉ có hai chúng ta thôi à? Setton: Có vẻ là thế. Kanra-san đã nói đang bận bịu gì đó, phải không? Tanaka Taro: Ah. Có vẻ đúng là thế rồi. Setton: Đã thấy ổn hơn chưa? Tanaka Taro: Yeah. Xin lỗi vì đã khiến anh lo lắng. Setton: Cũng không có gì nhiều nhặn nhưng… cậu muốn một buổi gặp offline không?
Ba má cậu lo lắng về cậu. Nhưng Mikado không thể nói với họ về điều gì. Không về Anri và không về Masaomi. Những gì họ biết là Mikado đã lui về cái vỏ khi trước. Và dù rằng lo lắng như vậy, họ vẫn không bao giờ nói lớn ra. Họ quyết định tin tưởng vào Mikado. Với suy nghĩ đó trong đầu, Mikado rời khỏi nhà vào ngày đó để gặp Setton.
Setton: Đừng ngạc nhiên nhé, thật ra tôi là nữ đấy. Tanaka Taro: Ơ? Thật sao? Tôi chưa bao giờ nghĩ thế! Setton: Và uh… chuyện này hơi xấu hổ nhưng… Tanaka Taro: Không sao đâu. Tôi sẽ nghe mà. Setton: Được rồi… Xem này, tôi vừa mới lấy chồng và… chà… Tanaka Taro: Thật sao? Xin chúc mừng! Setton: Cảm ơn. Và… uh… Tôi sắp đi tuần trăng mật với chồng tôi và… Tôi sẽ nói cho cậu nghe khi chúng ta gặp nhau. Chúng ta nên gặp nhau khi nào và ở đâu đây?
Mikado tới công viên với một chút thời gian rảnh rỗi. Có lẽ mình nên tới một tiệm bán manga nào đó. Cậu lắc đầu. Từ lễ tốt nghiệp tới giờ, Mikado đã luôn khóa mình trong phòng, đọc manga hoặc chat với Setton và Kanra. Nói rằng cậu bị hấp dẫn hoàn toàn bởi vài manga chỉ là một cách nói nhẹ đi. Cậu có quá nhiều kiến thức về manga trong đầu đến mức cậu tự hỏi liệu chúng có thể giúp ích gì cho cậu trong đời thực.
Chìm trong suy tưởng, cậu suýt tí nữa là bỏ qua mất tiếng thét lên, “Coi chừng!” Mikado chúi người xuống vừa kịp lúc nhìn thấy một chiếc xe mô tô bay qua chỗ cậu từng đứng. Cậu nuốt khan. Nếu khi nãy mình mà không di chuyển…
“Xin lỗi về việc này,” một người đàn ông lên tiếng. Anh ta đội một chiếc mũ bảo hiểm màu đen với đôi tai mèo phía trên. Anh ta mặt thứ gì ấy trông như áo choàng phòng thí nghiệm. Anh ta là một nhà khoa học chăng?
“Cậu là Tanaka Taro à?”
Mikado chớp mắt. “Ơ? Setton-san?” Mình nghĩ Setton phải là một cô gái chứ…?
“Không, không,” người đàn ông ấy xua tay. “Tôi là chồng cô ấy. Setton-chan ở đây cơ.”
Giờ thì Mikado nhìn lại gần hơn, người điều khiển chiếc mô tô đúng là một cô gái. Không đời nào Mikado có thể bỏ lỡ hay nhầm lẫn chuyện đó. Cô ấy đang mặc một chiếc áo da thuộc màu đen ôm sát người, hoặc là thứ gì đó mà Mikado cho rằng là da thuộc (Cậu không phải là chuyên gia về vấn đề này nhưng cậu đoán hẳn cậu cũng biết vừa đủ về nó). Và cô ấy có một cái mũ bảo hiểm màu vàng với đôi tai mèo phía trên. Một người cực yêu thích mèo. Và điều gây hứng thú cho Mikado chính là việc người điều khiển xe lấy ra một chiếc điện thoại di động.
“Rất vui được gặp cô, Setton-san. Tôi là Tanaka Taro trên mạng, nhưng tên thật của tôi là Mikado,” Mikado lên tiếng, lịch sự cúi chào.
Setton gõ gì đấy bằng chiếc di động của mình và rồi chìa nó ra cho Mikado xem.
Rất vui vì được gặp cậu. Cậu có thể gọi tôi là Celty. Và gã ngốc bên cạnh tôi tên là Shinra.
Mikado nhìn chiếc di động đầy thắc mắc. Nhận ra cái nhìn đó, Celty lấy điện thoại lại và gõ thêm cái gì đó trước khi đưa cho Mikado xem.
Tôi không thể nói chuyện được. Vì thế mà tôi phải dùng thứ này.
“Ồ. Rất tiếc vì điều đó,” Mikado nói. “Uh… xin lỗi vì đã đi thẳng vào vấn đề, nhưng… sao cô muốn gặp tôi hôm nay?”
Celty cào cào mũ bảo hiểm của mình, cứ như thể cô ấy xấu hổ về việc cô ấy sắp gõ ra. Nhìn thấy điều đó, chồng cô ấy lên tiếng. “À, Celty và tôi vừa cưới nhau đấy.”
“Xin chúc mừng.”
“Cảm ơn. Và, chậc… chúng tôi chuẩn bị đi tuần trăng mật, thấy đấy? Nhưng chúng tôi quyết định sẽ đi thăm quê nhà của Celty và đi du lịch đâu đó một thời gian nữa. Và những chuyến du lịch thế này… chà… thường sẽ mất một thời gian dài,” Shinra nói, xua tay xung quanh để nhấn mạnh ý của mình.
Mikado gật đầu, thắc mắc. “Tôi vẫn chưa rõ chuyện đó thì liên quan gì đến tôi.”
Dù rằng Shinra đang đội mũ bảo hiểm, Mikado vẫn có thể nhận ra được người đàn ông đó đang cười nhăn răng. Celty đánh lên cái mũ bảo hiểm của mình. “Cậu nghĩ chuyện gì sẽ xảy ra với nơi ở của chúng tôi nếu nó bị bỏ không một thời gian dài?”
Mikado chớp mắt. Anh ta không định nói rằng…?
“Chính xác. Nó sẽ bị bám bụi. Vì thế cái mà tôi sắp nhờ cậu cũng đơn giản thôi. Tới Ikebukuro! Tôi sẽ để cậu ở nhà chúng tôi cho đến khi chúng tôi trở về. Nhưng cậu phải giữ mọi thứ sạch sẽ và gọn gàng, rõ rồi chứ?”
Celty xua tay, có vẻ như muốn phủ nhận tất cả chuyện này.
Tôi chỉ nghĩ rằng cậu có lẽ sẽ cô đơn ở đây nếu chỉ có một mình. Chẳng phải cậu từng nói cậu muốn đi du lịch sao? Cũng không nhiều nhặn gì, nhưng Ikebukuro là một thành phố lớn. Cậu có thể làm lại cuộc đời mính.
Mikado tròn mắt trước dòng chữ. Cô ấy quan tâm… “Ah… nhưng tôi không thể cứ thế mà xâm phạm được!”
“Đừng lo!” Shinra nói lớn “Bọn tôi sẽ không ở đó! Chỉ cần chắc chắn giữ mọi thứ sạch sẽ. Đặc biệt là mấy cái máy tính.”
Celty chúi cái mũ bảo hiểm xuống một tí, có vẻ như muốn xin lỗi. Cậu không cần phải đồng ý nếu cậu không muốn, cô ấy gõ lên điện thoại.
Nhưng tâm trí Mikado đang trở nên quay cuồng. Tới Ikebukuro? Cậu chỉ mới nghe kể về Ikebukuro. Một thành phố của những ngọn đèn rực rỡ và con người. Hàng ngàn cư dân sống và chết ở nơi đó hàng ngày. Đó là một nơi mà một cậu nhóc quê mùa như cậu dễ lạc lối. Một nơi khiến cậu cảm thấy dễ dàng bị áp đảo. Bên cạnh đó, chẳng phải có rất nhiều băng nhóm đáng sợ ở Ikebukuro hay sao? Cậu không tài nào có thể thích ứng được! Ikebukuro quá khác biệt! Quá rộng lớn! Quá tàn bạo! Quá…
Nhưng cậu có thật sự muốn lưu lại nơi này không?
Mikado hồi tưởng lại sáu tháng qua của mình. Không có gì ngoài việc chat trên mạng và đọc manga. Mỗi ngày, cứ như thể cậu là một robot vậy. Không có gì mới lạ, không có gì đổi thay. Luôn luôn mắc kẹt trong khoảng thời gian với những việc lặp đi lặp lại đó. Chờ đợi hai người bạn của mình trở về. Chờ đợi Masaomi chạy đến cậu và nói, “Cậu nên nhìn lại mặt mình đi! Đó chỉ là trò đùa thôi, tên ngốc này!” và đợi Anri xuất hiện rồi cúi đầu xin lỗi, “Tớ xin lỗi, Mikado-kun. Nhưng tại Masaomi-kun cứ nài nỉ mãi thôi.”
Nhưng Masaomi và Anri không còn ở đây. Và có vẻ như họ sẽ không bao giờ trở về thị trấn này nữa. Sau cùng thì, cả ba người họ đã từng lên kế hoạch để ra đi mà…
Cậu cô độc. Một mình trong thị trấn nhỏ mà cậu không muốn lưu lại này. Một mình trong thế gian rộng lớn này. Một mình với không gì ngoài chiếc máy tính cùng và cuốn truyện tranh nông cạn làm đồng bạn. Cô độc mãi mãi…
Ngay từ lúc bắt đầu, thật sự chỉ có một sự lựa chọn.
Mikado ngẩng đầu lên với ánh nhìn cương quyết. “Được rồi,” cậu nói. “Tôi nhận lời!”
Và rồi Ryugamine Mikado đã trói buộc vận mệnh của mình.
| | | | |
|