| Shera.Tk-chan Trứng gà
| Tổng số bài gửi : 91
|
$C8 : 326
|
Điểm cảm ơn : 1
|
Ngày sinh : 26/07/1995
|
| | Tiêu đề: [Fiction] The Red Eye Sun Sep 02, 2012 8:31 am | | | | | | | THE RED EYE
Em là ác quỷ đội lốt thiên sứ Làm trái tim tôi du lãng nơi đâu, Nhưng trở mặt chỉ một hình một bóng Liệu em…có còn nhớ tôi nao…?
Fic: The Red Eye Note: Đã xin per (thề là như vậy) Tác giả: Linda Rating: 13+ Disclaimer: by Linda Genre: máu me, sad, kinh dị, quái dị Summary:
Một sợi nắng gầy còn vương lại nơi đầu cành, lấp lánh… Em lặng lẽ bước đi trong bóng nhập nhoạng… Lòng tôi quặn thắt. Đôi mắt đặc biệt ấy, trống rỗng, vô hồn… Mái tóc tím rối tung, lòa xòa trong gió. Tại sao trong hàng nghìn con người, em lại có con mắt đó? Con mắt có màu của nồng nàn, của đau thương… Con mắt màu máu…
Chap 1. Đứa con có hai màu mắt. …
_ Yuuki, con không được ra khỏi ngọn tháp này, mỗi ngày mẹ sẽ đến chơi với con, nên hãy ở yên trong đây nhé!
_ Không đâu! Con muốn ra ngoài chơi cơ!!!
_Mẹ nói nghe không!? Chỉ cần con đặt một bước chân ra ngoài kia, cả thế giới sẽ lao vào xâu xé con!
_ Tại sao chứ?! Có phải tại con mắt này không?! Khi lớn lên, con nhất định phải móc nó ra!
_Nghe mẹ nói đây, con thật sự rất đặc biệt. Đôi mắt của con chỉ giống mẹ bên phải, còn mắt trái là của cha. Cha con có màu mắt rất đẹp, nên hãy tự hào về con mắt của mình, nghe lời mẹ và đừng bao giờ nói những câu như thế nữa.
_Thôi được, nhưng vào mỗi ngày, làm ơn hãy đến với con.
Người thiếu phụ trẻ thở phào nhẹ nhõm, bà ôm cô con gái Yuuki thật chặt, giao cho cô bé một ở bánh mì thật lớn, một hũ mứt và một con gấu bông trắng muốt.
Bà quay lưng trở về. Bóng người phụ nữ đơn độc cùng với những sợi tóc tím ấm áp hòa dần vào ánh chiều rực đỏ, đỏ như màu mắt của ai…
Cách đó rất xa, dường như trong con mắt đỏ của của cô bé đã mất đi điều gì đó. Còn con mắt bạc, đã trở thành một tròng mắt vô hồn.
Kể từ ngày đó, cô bé chỉ sống vì khoảng thời gian có người phụ nữ bên cạnh, còn khi bóng đêm lạnh lùng tràn vào, Yuuki lại chìm trong nỗi cô đơn vô tận.
~o0o~
Rồi một ngày, khi trăng đã lên cao, trong trẻo và lạnh lẽo, người phụ nữ vẫn chưa tới. Yuuki cảm thấy lòng mình dấy lên những lo lắng và bất an.
Trong tận góc tối của căn tháp, cô bé ngồi lặng lẽ, dựa mái tóc tím rực vào mảng tường trắng nhờn nhợt. Một tiếng “cạch” của ổ khóa quen thuộc vang lên, cánh cửa bật mở.
Máu.
Nhiều máu quá.
Máu nhuộm đỏ bàn tay cô.
Máu thấm ướt con người đó.
Lênh láng.
Đỏ rực.
Giống như con mắt của chính cô.
Người phụ nữ nằm sấp, gương mặt hơi gượng lên, nhợt nhạt, toàn thân ướt đẫm thứ nước đỏ sệt tanh nồng. Mái tóc tím bết lại, quấn chặt quanh cổ, quanh ngực, dần chuyển sang màu đen của máu khô. Tay bà nắm chặt một chiếc hộp bạc loang lổ máu.
_Ch…úc m…ừng s…sinh nhậ…t c…con…
_T…ta v…vô c…ùng t…tự h…ào về c…con…
_Sh…shakita, Ph…áp s…sư th…ời gia…n…
Người phụ nữ thì thầm qua hơi thở đứt quãng, lặng lẽ thở dài, khóe miệng khẽ cong lên thành một đường thanh tú. Đôi mắt bà mở to, hoang dại, sắc bạc nơi đáy mắt chợt trở nên bợt bạt. Những giọt máu tươi rỉ ra từ khóe mép người phụ nữ, lăn xuống chiếc cổ trắng ngần, hòa vào vệt máu đỏ thẫm trên ngực áo. Những ngón tay gầy xanh đang nắm chặt tay cô bé lỏng dần, rồi buông thõng…
Tắt thở…
Chết rồi…
Tròng mắt đỏ lại một lần nữa mất đi điều gì đó…
Con mắt màu máu lạnh lùng, trống rỗng…
…
Thời gian là vô hiện, cô bé không biết mình đã nhìn đăm đăm vào đôi mắt bạc không còn sự sống bao lâu, nhưng khi ngẩng đầu lên, con mắt đỏ chỉ còn tàn nhẫn và lạnh lùng.
…
Chiếc hộp bạc lót nhung đỏ thắm, đặt một con búp bê nhồi bông ở chính giữa rất xinh, rất ngây ngô nhưng vô cùng kì dị. Mái tóc màu tím rực và đôi mắt lạ lùng. Một đỏ và một bạc. Một mảnh giấy nhỏ giắt sau con búp bê, có vài hàng chữ viết tay nghiêng nghiêng, gầy gầy:
“Không chết nhé, con ngoan, để giết hắn, trả thù cho tất cả chúng ta.”
Nắm chặt con búp bê trong tay, Yuuki khẽ nhếch mép cười nhạt.
Mẹ cô sẽ không phải hi sinh vô ích đâu…
...
Con búp bê thật sự rất có ích. Bởi nó, chỉ có nó, được đổi lấy bằng máu, được sinh ra từ cái chết, được vẽ lên dưới bàn tay nhuốm màu đỏ rực, được ban cho sức mạnh của địa ngục. Giống như Yuuki, con người đáng lẽ không được phép sinh ra…
~o0o~
“Kẻ như người, sinh ra là một sai lầm.”
“Tại sao?”
“Bởi vì ngươi, chỉ có thể…”
…
Yuuki không nghe được đoạn còn lại, bởi trong chính cái tích tắc quyết định đó, mẹ lao ra, con dao găm lưỡi mỏng, sáng loáng đầm thẳng vào tim kẻ ấy. Máu tóe lên, bắn cả vào người, vào mặt cô. Mái tóc đen của kẻ ấy rực lên cùng máu, nơi đáy đôi mắt vàng trong suốt như thủy tinh. Hắn ngã xuống, máu tung lên, hòa vào bóng hình mờ ảo của mẹ. Giọng mẹ mơ hồ, xa xăm, vang bên tai cô: “Yuuki, con phải tin, chỉ cần nỗ lực hết sức mình, thì không gì là không thể.”
Tỉnh.
Không quan tâm có thể làm được gì, từ giờ trở đi, cô bé chỉ cần biết phải cố gắng.
Yuuki nhìn thẳng vào con búp bê, hai con mắt đỏ chạm nhau, lóe lên một màu thù hận.
Cánh tay trắng xanh chìa thẳng về phía con búp bê, khẽ run rẩy.
“Phục tùng ta!”
Con búp bê quay một vòng, rồi biến mất trong vầng sáng. Và, cũng từ trong đó, một chiếc bóng ngạo nghễ bước ra.
…
Con phượng hoàng xòe cánh, quỳ trước mặt Yuuki. Từng cánh lông vũ trên người nó trắng muốt, mềm mại. Chiếc đuôi dài, không lồ nhưng nhẹ bẫng. Cổ mảnh, nó ngẩng cao đầu, nhìn thẳng vào mắt cô bé. Ở đó, nó tìm được sợi dây gắn kết. Nó giống cô, một đáy mắt bạc và một con ngươi đỏ rực. Nhiệm vụ của nó là sống vì cô, chết vì cô, là cùng cô bước qua khe vực của thời gian. Nó, dường như sinh ra là để dành cho cô, không phải ai khác mà là cô, chính cô.
…
Con phượng hoàng dần dần biến đổi.
…
Người con gái với mái tóc màu tuyết xõa dài, đôi mắt có hai màu, cặp môi mỏng đỏ như son, nước da trắng đến lạ lùng, đôi tai nhọn, dài, vươn về phía sau một cách kì dị, bước đến trước mặt Yuuki, quỳ xuống. Đôi chân trần lấp ló sau vạt áo trắng muốt, bờ mì đen dài cong vút khẽ rung rinh.
“Reika, thưa chủ nhân.” Giọng người con gái nhẹ tênh, mênh mang.
~o0o~
Nắng trườn nhẹ trên bờ vai trắng ngần, khẽ vuốt ve mái tóc tím rực, đùa nghịch cùng làn tóc trắng tinh khôi.
Yuuki tựa vai vào Reika, bình yên như hai người chị em.
…
“Reika này.”
“Dạ.”
“Tại sao ngươi lại đồng ý làm linh vật cho ta?”
“Bởi chủ nhân giống tôi, tôi sinh ra là để dành cho người.”
“Vậy ngươi có nghe lệnh ta không?”
“Tất nhiên thưa chủ nhân. Chỉ cần người ra lệnh, cho dù là phải hồi sinh hàng trăm lần, tôi luyện trong băng đá nghìn kiếp, tôi vẫn nghe theo người.”
“Vậy Reika, đây là mệnh lệnh đầu tiên. Cả cuộc đời này ngươi phải tuân theo cho dù có bất cứ chuyện gì xảy ra. Từ nay ngươi bắt buộc phải xưng hô với ta như với một người bạn. Được chứ?”
“Nhưng… Vâng thưa chủ nhân.”
“Gọi ta là Yuuki – chan. Còn ta sẽ gọi ngươi là Reika – chan. Thử đi.”
“Yuuki – chan này, đói không? Chúng mình ăn gì đi.”
“Ok, Reika – chan. Cậu thích ăn gì?”
Reika đưa mắt nhìn quanh, thấy một ổ bánh mì còn mới và hũ mứt đầy, cô bé mỉm cười:
“Tớ muốn Yuuki – chan ăn thử bánh mì kẹp mứt với tớ.”
Nụ cười trên gương mặt Yuuki chợt biến mất, thay vào đó là vẻ gì lạnh lùng đến đáng sợ.
“Này…Yuuki – chan, cậu có sao không?”
“Tớ…không, tớ không sao. Lại đây, để tớ cắt cho cậu.”
…
END CHAP 1
| | | | |
|