Mùa xuân trên đất nước Italy xinh đẹp, hoa nở khắp nơi và mọi nơi tràn đầy sức sống. Nhưng trong khi đó, tại một nơi nào đó được gọi là gia tộc Cavallone, vị chủ nhân gia tộc đang có một thần sắc không được tươi cho lắm.
Anh ta ngồi co rúc trên sofa, bộ mặt u ám, ảm đạm, đôi mắt hổ phách không còn chút sức sống. Thuộc hạ của anh nhìn anh, ai nấy đều thở dài chán nản và tất cả đều có chung một suy nghĩ.
“Tự làm tự chịu!” Anh lâu lâu lại ngẩn lên nhìn bọn họ nhưng họ lần nào cũng lơ anh đi. Bên ngoài thì càng ngày càng tươi bên trong thì càng ngày càng ủ dột. Tất cả cũng tại tên boss này gây ra cả. Nếu suy nghĩ kĩ thì có lẽ mọi chuyện sẽ không như bây giờ, tất cả là tại anh, Dino Cavallone.
“Kyouya…!”
Anh lầm bầm trong miệng, cứ như anh đang sắp khóc. Dino cứ ngồi và chọt chọt cái sofa. Mỹ nam ngồi đấy bây giờ héo như hoa mùa đông, anh ta chẳng còn cái gì gọi là sức sống nữa.
“Anh đang làm cái gì vậy?”
Đôi mắt hổ phách bừng tỉnh. Giọng nói quen thuộc, giọng nói mà anh đã mong cả tháng nay.
“Kyouya!”
Anh mếu máo, chồm qua ôm chặt người con trai tóc đen đang ngồi kế bên mình.
“Kyouya! Kyouya!”
Anh luôn miệng gọi tên cậu làm cậu nổi nóng lấy tonfa đánh phăng anh ra.
“Lâu không gặp mà em nỡ lòng nào…”
Anh ta nước mắt nước mũi đầm đìa, thật là mất hình tượng boss uy nghi của một gia tộc mafia hùng mạnh. Và cậu trai xinh đẹp kia càng ngày càng sôi máu, rốt cục cậu không thể hiểu cái tên boss kia đang muốn giở trò gì, cậu thấy thần kinh của hắn càng ngày càng có vấn đề. Nam nhi chưa chi đã khóc như đàn bà. Từ lúc nào mà hắn đã trở nên như thế này, đừng nói rằng là từ lúc đó.
Nếu như từ lúc đó thì bây giờ cậu chẳng còn muốn dính dáng gì tới hắn nữa. Một tên như vậy, ẻo lả, yếu đuối như đàn bà, cậu chẳng cần.
Kyouya đứng dậy bỏ đi. Dino kéo tay cậu lại, khóe mắt vẫn còn đọng nước.
“Bỏ ra.”
Đôi mắt xám lườm anh. Dino lắc đầu nguầy nguậy.
“Đừng đi mà Kyouya..!”
Kyouya chau mày, cậu nói:
“Bỏ ra, không tôi sẽ cắn anh đến chết.”
“Dù có bị cắn chết anh cũng không buông!”
Anh ta dùng lực kéo cậu trai tóc đen ngã vào lòng mình ôm lấy cậu.
“Anh…”
Cậu định phản kháng nhưng Dino đã ngăn không cho cậu nói.
“Một tháng rồi nhỉ,” Dino vòng tay qua eo cậu vùi mặt vào vai cậu, ngửi cái mùi quen thuộc từ cậu “anh đã không được ôm em như thế này cả tháng nay”
Anh hôn lên cổ cậu. Dù rất giận gã đàn ông này nhưng cậu vẫn không ngăn anh ta ôm hôn mình.
Phải, đã một tháng, cậu và anh không gặp nhau, kể từ cái ngày đó. Nếu như anh không nhận lời thì cậu và anh sẽ không xa cách nhau cả tháng.
Dino hôn lên mái tóc đen của cậu rồi lại hôn lên mắt, xuống tới má và nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên môi cậu. Hibari cũng chẳng từ chối, cậu đáp lại nó. Lưỡi anh khẽ tách răng cậu ra và tiến vào trong. Nó càng lúc càng làm cho Hibari khó thở, cậu muốn dứt ra nhưng càng bị Dino giữ chặt lấy. Cho đến khi hô hấp của cậu càng ngày càng dồn dập thì anh mới từ từ buông cậu ra. Vừa mới được buông ra, Hibari đã vội quay đi để giấu bộ mặt đang bắt đầu đỏ lên, thấy vậy môi Dino vẽ nên một đường cong ma mãnh. Anh ghé sát tai Hibari.
“Cũng phải ha, đã lâu rồi anh không hôn Kyouya như thế này nên Kyouya mới có phản ứng dễ thương đến thế!”
Hibari bị bắt trúng tim đen, quay phắt lại đẩy Dino ngã xuống ghế và leo lên người anh. Tay thộp lấy cổ anh, gầm gừ.
“Anh muốn chết thì nói. Tôi sẽ cho anh toại nguyện.”
Dino mỉm cười, anh chẳng sợ lời đe dọa của cậu.
“Anh biết em sẽ không làm vậy đâu!”
“Anh chắc như thế ư?” Sát khí bừng bừng, Hibari càng siết chặt cổ Dino hơn, lần này thì xem anh có giỡn được hay không.
Dino vẫn cười, anh nới lỏng tay Hibari ra, anh hôn lên mu bàn tay cậu, ôn nhu nói:
“Anh yêu em Kyouya!”
Hibari chỉ liếc nhìn anh rồi giật phắt tay mình lại, leo xuống người Dino. Nhưng anh nhanh chóng kéo cậu lại, đặt cậu nằm dưới mình. Hibari khẽ nhăn, Dino cười ranh mãnh. Anh đặt một nụ hôn lên má cậu.
“Đừng khó chịu như vậy chứ, Kyouya! Nếu em cứ như thế mãi thì …”
Anh gặm lấy vành tai của cậu, lướt xuống cổ cậu. Tay anh kéo cravat của cậu xuống, hôn lên xương cổ của cậu. Hibari đẩy anh ra.
“Thì sao cơ chứ?”
Cậu khó chịu nhìn người con trai đang cười đầy tà ý kia. Và cũng chợt nhận ra rằng câu khi nãy cậu không nên hỏi. Nhưng bây giờ rút lại thì muộn rồi, cái con người đầy tà niệm kia ghé sát tai cậu. Anh thì thầm vào tai cậu, luồng hơi ấm áp nhả ra làm cho cả người cậu thiếu niên tê cả, mặt cậu bắt đầu hiện lên một vệt màu hồng, tim đập nhanh hơn cả nhịp. Hibari nắm chặt lấy vai anh, cơ hồ muốn đẩy anh ra cũng cơ hồ muốn kéo anh lại.
“Em đã kìm chế cả tháng nay chẳng lẽ bây giờ em lại muốn tiếp tục kìm chế nữa sao?”
Chết tiệt, cái tên này, càng ngày càng lộ rõ bản mặt dê cụ.
Hibari giật thót cả tim khi tay hắn ta luồng qua lớp áo của cậu, lần mò vào bên trong.
“Anh có thể cảm nhận được tim em đang đập rất nhanh đấy Kyouya!”
Dino đặt tay mình lên ngực Hibari. Điều đó làm cho cả người cậu không còn cảm giác gì nữa, mặt thì càng ngày càng đỏ. Cậu lấy tay che mặt mình lại, môi mím chặt. Mỹ nam tà mị kia lại càng phấn khích, hắn muốn nuốt trọn cậu nhóc xinh đẹp trước mặt mình.
“Biến thái…”
Những âm thanh yếu ớt, run rẩy phát ra từ Hibari.
“Cảm ơn!”
Anh mỉm cười, anh hôn lên môi cậu. Dino chẳng có vẻ gì là xấu hổ đối với lời nhận xét về mình của Hibari, cứ như thể cái cụm từ “biến thái” đó là một lời khen dành cho anh. Và anh chỉ tươi cười nhận nó nếu như người tặng nó là cậu trai tóc đen xinh đẹp này.
Anh ngó xuống hạ bộ của Hibari, nói với cậu:
“Anh đã bảo em không nên kìm chế mình nếu không sẽ rất khó chịu mà!”
Hibari cắn môi tức giận, gắt:
“Tất cả là tại anh, những việc anh làm lúc này làm…”
“Làm em không kìm chế được nữa và càng lúc càng cương lên!”
Chết tiệt, chết tiệt, cậu muốn cắn chết cái gã đang phun ra những lời lẽ đầy kích thích kia. Nhưng cậu lại không thể làm vậy.
Cậu với tay kéo Dino lại gần cậu, ấn môi mình vào môi anh. Dino ngạc nhiên, lần đầu tiên Kyouya của anh lại chủ động và anh cũng không ngại đáp lại nó.
“Kyouya mãi mãi là xủa anh. Dù thế nào đi nữa thì em vẫn mãi mãi thuộc anh!”
Những lời nói chắc như đinh đóng cột.
Và những lời nói đó vô tình lọt vào tai một người đáng lẽ không nên nghe thấy.
Người đó dứng ngoài cửa và nghe hết mọi chuyện, chứng kiến hết tất cả mọi chuyện. Những cử chỉ, những hành động thân mật của Dino và Hibari, những lời lẽ yêu thương. Những thứ đó kiến trong lòng kẻ nghe lén đó bùng lên một sự ghen tức. Kẻ đó ghen tức với cậu trai người Nhật kia.
Từ căn phòng đầy ái tình kia lại phát ra những âm thanh kích thích người khác. Người đứng ngoài cửa không thể nào chịu thêm được nữa, vội quay bước bỏ đi.
Đi thật nhanh khỏi nơi này để không phải nghe thấy những âm thanh kia nữa. Nhưng khi vừa mới định bước ra khỏi cửa thì tiếng của Romario gọi lại.
“Tiểu thư Perla, cô không đến gặp boss sao?”
Perla, con gái của một gia tộc có mối quan hệ lâu đời với nhà Cavallone. Và giờ cô đến đây gặp vị hôn phu của mình. Thật ra Dino chỉ trở bất ngờ trở thành vị hôn phu của cô vào tháng trước thôi.
“À… uhm.. nhà tôi có việc đột xuất nên tôi phải về gấp…”
Nói rồi cô nhanh chân bước ra khỏi biệt thự và vào xe quay về nhà mình trong cô vẫn còn sự ghen tức tồn tại.
-o0o-
Hibari nhíu mày, cố gắng mở mắt ra.
Cái tên boss chết bầm đó, hắn ta đã làm gì mà bây giờ cậu chẳng thể nhúc nhích được. Cậu sẽ cắn chết hắn, con ngựa chứng chết tiệt.
Cậu từ từ ngồi dậy, trên người cậu khoác chiếc áo khoác của Dino thường hay mặc.
“Dậy rồi sao?”
Dino ngồi trên bàn làm việc, mắt anh dán vào đống giấy tờ. Ánh hoàng hôn rọi qua cửa sổ, chàng trai người Ý ngồi dưới hoàng hôn càng lúc càng đẹp một vẻ đẹp mê hồn người. Mái tóc àng óng, đôi mắt hổ phách như một viên ngọc thật đẹp.
Anh bỏ đống tài liệu lên bàn, nở một nụ cười ới Hibari. Cậu trai Nhật Bản chau mày tỏ vẻ khó chịu, cậu nhìn xung quanh. Bộ đồng phục của cậu con ngựa chứng kia đã đem đi đâu rồi.
“Đồng phục của tôi đâu?”
Dino đi lại chỗ cậu, bế cậu đặt vào lòng mình, ôm hôn cậu. Nhưng có lẽ lần này Hibari nổi nóng thật, Dino chưa kịp hôn cậu thì tonfa từ đâu đã kề sát cổ anh.
“Nói mau, đồng phục của tôi đâu?”
“Nó dơ nên anh nhờ người giặt rồi…!”
Dino nhẹ đẩy tonfa đang kề sát cổ mình ra, kéo Hibari lại, hôn lên má cậu. Anh vòng tay qua eo cậu kéo cậu sát lại mình, nói vào tai cậu.
“Đợi tới khi họ đem đồng phục em tới thì chúng ta làm gì giết thời gian đi!”
Một nụ cười không mang ý định trong sáng vẽ thành một đường cong trên môi Dino. Hibari sôi gan nhìn anh, cậu muốn cắn chết cái tên dâm tặc này, trong đầu hắn ta lúc nào cũng chỉ có chuyện muốn đặt cậu dưới hắn. Cắn chết hắn, nhất định phải cắn chết hắn.
Ngay khi Hibari vừa định cho Dino ăn một nhát tonfa để anh bay thẳng lên tới trên ấy thì Dino đã phát hiện ra được cái ý định dó của cậu. Anh nhanh chóng đè cậu xuống sofa. Hibari bực tức nhìn anh, mặt cậu bây giờ là đỏ lên vì tức giận chứ không còn vì xấu hổ nữa. Và tất nhiên Dino biết điều này, anh ta muốn thấy gương mặt tức giận của Hibari, mỗi khi cậu giận lên thì anh không khỏi thốt lên.
“Kyouya của anh dễ thương quá!”
Anh cọ má mình vào má cậu. Hibari định đạp cho anh một phát vào bụng thì liền bị Dino chặn lại. Anh nắm lấy chân cậu, đưa lưỡi liếm lấy ngón chân của cậu, anh nhìn cậu bằng ánh mắt đầy tà niệm nhưng cũng thật kích thích lòng người. Hibari ngượng chín cả mặt, cái con ngựa dâm đãng này. Cậu đưa chân kia đạp Dino thì cũng bị anh nắm lại, lần này thì hết thoát.
Mọi thứ của cậu đều được phơi bày trước mắt cả Dino. Một thân thể trắng nõn, gương mặt xinh đẹp, đôi mắt xám bây giờ chứa đầy sự xấu hổ. Dino gian manh cười.
“Em đang quyến rú anh đấy à Kyouya!”
“Không có.”
Mặt cậu càng ngày đỏ, nhanh như cắt cậu lấy tay che mặt lại, che đi sự xấu hổ của mình. Dino đặt hai chân cậu lên vai mình, cúi xuống và hôn lên cậu nhóc của Hibari. Cậu nhóc bất ngờ bị kích thích, Hibari giật mình co người, tay cậu cố đẩy đầu Dino ra. Nhưng càng đẩy ra thì Dino lại dùng lưỡi mình liếm càng mãnh liệt hơn.
Hibari ngã ra sau, hơi thở hổn hển, toàn thân đều tê dại. Kĩ thuật của con ngựa chứng này quả thật rất điêu luyện.
Cậu nhóc nhỏ của Hibari bây giờ đã cương cứng và nó không thể chịu được nó, nó muốn ra ngoài. Nhưng Dino đã chặn nó lại, anh bịt lại không cho Hibari bắn ra.
“Em không được bắn đâu Kyouya!”
“Bỏ ra… con ngựa chứng…”
“Không bỏ”
Anh liếm vành tai Hibari, cậu tránh đi, Dino cười một nụ cười.
“Nếu bắn thì cả hai chúng ta cùng bắn!”
Vừa mới nói dứt câu, Hibari cảm nhận được khe động của cậu đang bị hoàng từ của Dino nhẹ nhàng tách ra và từ từ cho vào trong. Hai bên thành động không ngừng co thắt, nó làm cho dục vọng trong Dino càng tăng, anh muốn đâm tới nơi sâu nhất bên trong cơ thể của con người này.
Những tiếng rên rỉ mà Hiabri cố gắng kìm nén giờ đã không thể, nó phát ra càng làm cho Dino thêm phấn kích, anh quyết định tìm ra nơi trọng yếu của cậu, phải làm cho cậu kêu lên trong sung sướng.
Dino cứ thế đâm vào lại rút ra, điều đó lại càng làm cho hơi thở của cả hai càng thêm gấp gáp mồ hôi nhễ nhại. Dino nhìn cậu trai người Nhật xinh đẹp đang xấu hổ, anh nãy ra một ý trêu đùa. Anh đưa cái ào rồi nhanh chóng rút ra trước khi cửa động kia kìm co lại. Hibari trừng mắt nhìn anh. Anh khé sát tai Hiabri.
“Em đang rất muốn phải không Kyouya!”
“Không có”
“Vậy sao?”
Anh ta lại đùa thêm lần nữa, nhấp vào rồi lại đưa ra. Hibari không kìm chế được nữa, cậu rên rỉ, thật muốn hét vào mặt hắn ta nhưn bây giờ cổ họng chẳng thể hét lên, dù có cố gắng hết sức nhưng đó cũng chỉ là tiếng rên rỉ đầy gợi tình với con ngựa chứng kia.
“Mau…” tiếng nói bị đứt quãng càng làm cho Dino thích thú “ … đưa vào…”
Hibari cắn chặt môi dưới của mình, thiếu điều muốn cắn đứt nó ra. Dino thấy vậy hôn lên môi cậu ngăn cho cậu không cắn môi mình nữa.
“Được thôi, nếu em muốn!”
Dino nhanh chóng tiến vào theo lời yêu cầu của người tình nhỏ bé.
Anh tiến vào nơi sâu nhất trong Hibari, chất dịch không ngừng tiết ra làm cho cử dộng thêm dễ dàng. Những tiếng rên rĩ phát ra ngày càng nhiều, Hibari bây giờ trông thật xinh đẹp. Thật chỉ muốn nuốt chửng lấy cậu, không muốn đem cậu chia cho bất cứ ai kể cả con người ấy.
Cậu nhóc của Hibari nãy giờ bị Dino phong ấn bây giờ gần như muốn nổ tung. Nó đã quá sức chịu đựng rồi, nó muốn được phóng thích.
“Anh sẽ không để em chờ lâu nữa đâu!”
Vừa nói Dino vừa đẩy nhanh vào trong, đồng thời hoàng tử của anh cùng với cậu nhỏ Kyouya nhả ra một dịch thể màu trắng đục. Nó bắn lên khắp người Hibari, bây giờ thì Hibari hoàn toàn chìm trong sự hoan hỉ. Từ trong khe động của cậu tràn ra dịch trắng đục, làm ướt cả sofa.
Dino liếm sạch những dịch trắng chảy ra từ trong Hibari và trên người cậu, nuốt luôn cả thứ cậu dã bắn ra vào miệng. Hibari đẩy anh ra, không cho anh nuốt vào nhưng Dino ôn nhu nói:
“Vì đó là của em nên anh sẽ nuốt hết tất cả, anh sẽ không chừa cho một ai!”
Tim Hibari đập loạn cả lên, những lời nói của Dino, những hành động của anh càng làm cậu thêm phần khó xử, khi đối diện với anh cậu chẳng biết nên làm thế nào. Chỉ người dàn ông này, chỉ mỗi người đàn ông này duy nhất mỗi anh ta mới khiến cậu trở nên như thế này. Bởi vì anh quá đỗi dịu dàng, cậu muốn tất cả sự dịu dàng ấy. Bơi vì sự ngọt ngào mà anh dem ến cho cậu, mặc dù đôi khi nó khiến cậu phát cáu nhưng cậu vẫn không muốn chia sẻ anh với bất cứ ai. Dù cho người đó có là trẻ con, thuộc hạ, ngay cả gia tộc của anh ta thì cậu cũng không muốn chia sẻ. Ngay cả vị hôn thê của anh ta.
Và Dino cũng vậy, ngoài trừ anh ra thì không một ai được phép đụng vào Kyouya, tất cả chỉ trừ anh ra. trên dời này chỉ có mỗi mình anh được chạm và cậu, được nhìn thấy cậu chìm trong sắc dục, được phép đưa của mình cào trong cậu. Ngoại trừ anh ra không một ai được chạm vào. Không một ai.
Khi đã làm sạch những tinh dịch trên người cậu, Dino ẵm cậu đặt lên đùi mình và ôm cậu vào lòng. Bây giờ Hibari chẳng còn sức nữa, mắt cậu đã lờ đờ.
“Tôi mệt rồi, tôi muốn ngủ.”
Dino gật đầu, mỉm cười dịu hiền. Anh đặt lên môi Hibari một nụ hôn như một lời chúc ngủ ngon.
“Anh yêu em Kyouya!”
Hibari khép mắt lại và chìm vào giấc ngủ trong lòng Dino.
-o0o-
Có tiếng gõ cửa. Dino luống cuống bời vì Kyouya của anh đang không một mảnh vảo che thân và bộ dạng cả hai bây giờ vô cùng là xốc xếch. Anh quơ lấy cái áo khoác của mình, che lại cho Hibari. Và phần còn lại chỉ là giả câm giả điếc để người ở ngoài nghĩ trong phong không có người và bỏ đi. Nhưng tất cả mọi cố gắng đều vô dụng. Cánh cửa tự động mở và Dino chết cứng người. Họ sẽ nói gì khi thấy bộ dạng của hai người đây. Thật muốn kiếm cái lỗ nào chui xuống trước khi họ thấy được cảnh tượng này và anh sẽ bị Hibari cắn khi cậu tỉnh dậy.
“Quả nhiên là nó ở đây!”
Cái tiếng quen thuộc này, Dino không thể nào quên được nó. Giọng của người đã làm anh phải điêu đứng như bây giờ, người đặt ra cái điều kiện quái gỡ không ai có thể chấp nhận được.
Người đó bước vào, Dino liền chết lặn. Một người đàn ông mặc y phục Trung Hoa, tay cầm theo bộ đồng phục của Hibari và gương mặt của anh ta giống hệt Hibari nếu như có khác chỉ là anh ta trông trưởng thành hơn Hibari thôi.
Fon, arcobaleno mang sức mạnh của lửa Bão và cũng là người đã đẩy Dino vào trong hoàn cảnh có thêm vị hôn phu là Perla. Dino đông thành đá. Fon lại gần hai người, anh ta lơ cái cục đá tên Dino kia mà chỉ chăm chăm nhìn Hibari đang say ngủ.
“Ngủ rồi sao?”
Fon mỉm cười, anh bồng Hibari ra khỏi Dino. Hibari chỉ mới được Fon bồng ra thì Dino đã tỉnh, anh cản Fon lại không cho anh ta bồng Kyouya của anh đi. Dino ấp úng không biết nên gọi Fon như thế nào và thế là anh ta phọt ra một câu.
“Đừng đem Kyouya đi, xin ngài đấy, nhạc phụ đại nhân!”
Fon đưa mắt nhìn tên ngoại quốc trước mặt mình, hắn ta đang gọi anh bằng cụm từ “Nhạc phụ đại nhân”. Anh mỉm cười hiền hòa.
“Tôi không phải nhạc phụ đại nhân của anh!”
Nói rồi Fon bồng Hibari đi ra cửa. Dino nhanh như chớp chạy ra chặn cửa lại, ánh mắt cầu xin.
“Tránh ra, tôi phải đem Kyouya về!”
“Nhạc phụ đại nhân…”
“Tôi đã bảo tôi không phải là nhạc phụ đại nhân của anh. Mau tránh ra!”
Dino vẫn cứ lì lợm không chịu tránh, Fon thở ra. Anh đi lại vào trong, Dino mừng rỡ ra mặt, anh cứ tưởng Fon sẽ để Hibari lại cho anh. Nhưng nào ngờ anh ta lại đi ra phía cửa sổ, mở toang cửa sổ ra. Một chiếc trực thăng hạ xuống chỗ của anh.
“Nhạc phụ đại nhân…”
Dino hốt hoảng, Fon đã chuẩn bị sẵn cả trực thăng rồi sao. Fon mỉm cười với anh.
“Tôi không phải là nhạc phụ đại nhân của anh và tôi sẽ không gả Kyouya cho anh nên đừng gọi tôi bằng danh xưng đó!”
Nói rồi Fon nhảy lên trực thăng cùng với Hibari trong tay. Dino vội chạy ra cửa sổ định bám theo nhưng đã không kịp, trực thăng đã bay đi mất. Anh ấm ức trong người, anh nhất định phải đem Hibari trở về bên mình. Anh phải giải quyết được vấn đề mà Fon đã đưa ra cho êm xuôi.
Sắc mặt Dino trở nên nghiêm túc đến đáng sợ. Anh sẽ giành lại Hibari, buộc Fon phải chấp nhận anh.
“Romario!”
Anh cho gọi thuộc hạ thân cạn nhất của mình. Romario tức tốc chạy tới. Dino ngồi trên ghế, nói:
“Mau chuẩn bị tất cả mọi thứ. Tháng sau,” Dino ngưng chút rồi nhìn thẳng Romario nghiêm mặt nói “ta sẽ tổ chức đám cưới cùng với tiểu thư Perla”
Romario giật nảy mình khi nghe lệnh của boss. Ông nghĩ chắc boss mình nói nhầm
“Boss… ngài có nhầm lẫn gì không? Tại sao lại là tiểu thư Perla?”
“Ta không nhầm lẫn gì cả. Tiểu thư Perla là hôn phu của ta nên ta lấy cô ấy cũng là điều hiển nhiên.”
“Nhưng…”
“Không nhưng nhị gì nữa, mau chuẩn bị đi!”
“Vâng…”
Romario vội chạy đi thông báo với bọn thuộc hạ và bọn họ ai nghe xong cũng đều trố mắt ra mà nhìn nhưng chẳng ai làm được gì. Vì đây là lệnh của boss không thể làm trái. Mọi người đều đi chuẩn bị. Họ chẳng thể nào hiểu được boss của mình đang nghĩ cái gì. Rõ ràng anh ta yêu Hibari Kyouya đến điên cuồng thế mà giờ đây lại quyết định lấy tiểu thư Perla. Nếu như lấy tiểu thư Perla chẳng phải anh ta sẽ làm cho Hibari đau khổ sao. Anh ta đang nghĩ cái quái gì trong đầu thế không biết.
Trong khi đó boss của chúng ta đang rất nghiêm túc. Anh ta sẽ lấy lại Kyouya của anh mà vẫn có thể hoàn thành thử thách của Fon, nhạc phụ tương lai của mình.
“Con sẽ làm cho nhạc phụ đại nhân phải gả Kyouya cho con!”