| ~♥Sawada_Tsunayoshi♥~ Miku
| Tổng số bài gửi : 1197
|
$C8 : 2213
|
Điểm cảm ơn : 8
|
Ngày sinh : 07/11/1995
|
| | Tiêu đề: [Fiction] Lotus Tue Jun 12, 2012 3:37 pm | | | | | | | Lotus Author: Miku aka Ăn hại
Genre: Humor, Romance, Crime, Friendship
Rating: T (cho cảnh chém giết)
Warning: Hơi hơi SA
Note: Vâng, Author ăn hại này đã quay trở lại. Đừng hi vọng nhiều ở cái chữ SA của Miku, nó chỉ là pair phụ bên lề thôi nên không có nhiều cảnh xuất hiện lắm =..=. Nửa đầu chap 1 có vẻ không ăn nhập với nửa sau lắm nhưng chủ ý của Miku, chấp nhận vậy, mong mọi người ủng hộ
Chapter 1
Hắn nhanh chóng lẩn vào dòng người đang đi mua sắm trên con phố, cố gắng làm sao cho đỡ khả nghi nhất. Cứ đi theo dòng người này, có khi hắn sẽ thoát được. Tên sát thủ chắc sẽ không thấy hắn chuồn ra khỏi chiếc xe trước khi nó phát nổ mà nếu có thì chắc cũng không để ý hắn trong dòng người thế này. Hắn cứ đi, đôi lúc lại cẩn thận liếc nhìn xung quanh xem có ai khả nghi rồi lại cắm cúi đi tiếp. Đến ngã tư chờ đèn đỏ, hắn mới khẽ thở phào. Gần về đến trụ sở rồi, chỉ còn vài trăm mét nữa là hắn được an toàn. Đến lúc đó, hắn sẽ lập kế hoạch trả thù kẻ nào đã đưa hắn vào tình thế này. Môi hắn khẽ cong lên một nụ cười khi một vài ý tưởng lướt qua đầu hắn. Chắc chắn bọn chúng sẽ phải gào khóc van xin khi nhận sự trừng phạt của hắn. Bỗng nhiên, túi áo hắn khẽ rung rung. Hắn vội vàng rút điện thoại ra nhận cuộc gọi. Chắc là bọn đàn em đã nhận được thông báo về vụ tai nạn nên gọi điện cho hắn để kiểm tra. Nhưng đầu dây bên kia chỉ là một sự yên lặng, rồi một giọng nói nhẹ nhàng pha một chút đắc thắng vang lên:
- Found ya!
Hắn tái xanh mặt, quay người định bỏ chạy nhưng viên đạn đã bắn xuyên qua đầu hắn, chiếc điện thoại rơi xuống đất vẫn còn vang một tràng cười ma quỷ...
Đám đông nhốn nháo khi một người đàn ông bỗng nhiên ngã xuống, máu chảy ra lênh láng từ vết đạn bên thái dương. Một số người nhanh chóng rời khỏi đó để không phải nhìn thấy cảnh tượng ghê rợn, một số người ngay lập tức gọi cho cảnh sát, còn một số lại gọi cho xe cứu thương dù biết đã quá muộn để cứu được người đàn ông xấu số. Trên tầng thượng tòa nhà cao tầng cạnh đó, một bóng người lạnh lùng nhìn xuống cảnh tượng hỗn loạn phía dưới, môi vẫn cong lên một nụ cười thỏa mãn rồi biến mất vào màn đêm.
Tiếng chuông hết tiết vang lên khắp học viện Hoshi. Nó uể oải duỗi người rồi chậm chạp cất sách vở vào cặp. Lại một tiết học buồn tẻ nữa trôi qua, chẳng lẽ Mitsuda-sensei không bao giờ thấy chán khi nhắc đi nhắc lại về đồ thị hàm số và mấy cái phương trình tẻ ngắt ấy sao. Nó giơ tay che một cái ngáp dài khi nghĩ tới môn học tiếp theo: Lịch sử, cái môn học mà khiến nó thấy Toán vẫn còn là thiên đường chán. Liếc mắt nhìn đồng hồ, nó nhanh chóng đứng dậy đi về phía cửa lớp
- Hakusoku Hasu, bạn định đi đâu vậy, sắp vào tiết rồi
Khẽ nhăn mặt, nó ghét mỗi khi bị gọi đầy đủ cả họ cả tên ra như thế
- Cứ nói với thấy giáo là tớ mệt nên vào phòng y tế nằm
Chả cần quay lại nó cũng biết là con bé lớp trưởng đang lườm nó tóe lửa nhưng nó cứ tiếp tục đi chả thèm để ý. Đằng nào thì con nhóc đó có mách thầy thì thầy giáo cũng chả làm gì được nó, điểm số của nó quá ổn để bị đá ra khỏi trường. Tạt qua căng tin mua hộp sữa, nó leo lên sân thượng để tránh thầy giám thị đang đi lòng vòng khắp các hành lang bắt học sinh trốn tiết. Lão ý mà túm được nó thì nó lại phải tốn cả tiếng đồng hồ sau giờ học ngồi nghe “cải lương”. Xin lỗi đi, nó không thừa thời gian đến thế! Vừa mút hộp sữa vừa dựa người vào lan can sắt, nó thở dài ngao ngán. Tại sao nó lại phải đi học cơ chứ? Với chỉ số IQ của nó, nó có thể lấy được bằng của bất cứ trường đại học nào rồi thảnh thơi ngồi chơi ở nhà kiếm việc làm. Vậy mà thằng cha giám hộ của nó lại tự ý đăng ký cho nó học trường này, rồi ép nó đi chọ với lý do: Đi đi kiếm bạn bè mà chơi, không đi anh cắt hết tiền sinh hoạt. Với một lời đe dọa như thế, nó làm sao dám phản kháng đành lê chân lếch thếch đến trường. Nghe thấy tiếng cửa sân thượng mở cọt cẹt, nó ngước lên nhìn xem ai lại lên sân thượng giờ này (lỡ mà thầy giám thị lên thì nó chuồn cho kịp). Nhìn thấy bóng dáng của 3 con người quen thuộc, nó thở phào. Người đâu mà thiêng như thánh, vừa mới nghĩ đến mà đã xuất hiện rồi.
- Hasu-chan, lại trốn tiết à - Tiết sau là tiết Lịch sử, chán bỏ xừ! Không trốn tiết thì tớ cũng ngủ gật, thà lên đây còn hơn - Học hành như thế đấy hả con em hư đốn - Mày đang ở đây tức là mày cũng trốn tiết rồi, thằng anh họ đần độn - Mày bảo ai đần độn hả con dở hơi kia! - Mày bảo ai dở hơi hả, thằng não phẳng kia! - Đồ con lợn! - Đồ con gián! - Tóc vàng hoe! - Tóc mày thì không vàng chắc - Tóc mày vàng hơn - Lý sự cùn - Mày.... - Thôi dừng lại đi nào, hai người cứ gặp nhau là lại chí chóe - Nhưng nó... - Thôi nào Tsu-kun, bỏ qua lần này đi.
Nó móc mấy cái kéo trong túi áo đưa cho Kyonen Yuki, cô bạn thân của nó đang ngồi cười bên cạnh nó và ngước lên nhìn Hakusoku Tsubaki, thằng anh họ bên ngoại của nó, lúc này đang phụng phịu trước Kyonen Kasai, anh song sinh của Yuki. Kasai nở nụ cười dịu dàng, xoa đầu cậu con trai trước mặt, lúc này mặt đã đỏ ửng lên
- Hai người sến súa thấy ghê - Thì làm sao! Mày ghen à - Vâng, tôi ghen tị đến mức muốn ói ra rồi đây này.
Nếu ánh mắt có thể giết người thì chắc bây giờ nó có vài cái lỗ trên người rồi. Nó toét miệng cười gian trong khi Yuki ngồi lại tiếp tục cười khúc khích
- À mà mấy người rủ nhau bùng tiết tập thể lên đây theo tôi làm gì - Vì bọn tớ nhớ cậu quá ý mà. - Bệnh nó vừa vừa thôi, nổi hết cả da gà lên rồi đây này! - Đùa thôi, bọn tớ định rủ cậu đi suối nước nóng với bọn tớ ngày mai. Ông nội vừa cho phép 2 anh em bọn tớ dùng nguyên cả khu nhà nghỉ ở Kyoto nên bọn tớ có thể mời bao nhiêu bạn bè tùy thích - Có cả bạn bè 2 người à, thế tớ không đi đâu. - Nói thế thôi chứ lần này chỉ có 4 bọn mình đi thôi. - Mày đi đi, lần nào mày cũng từ chối rồi, làm bọn tao chán gần chết - Phải đấy, em đi đi cho Yuki nó vui - Ừ, ừ, được rồi, tôi đi
Nó giơ tay đầu hàng trước 3 cặp mắt cún con đang nhìn nó nịnh nọt. Mấy người này lúc nào cũng giở chiêu đó ra làm nó không thể từ chối được
- Vậy thế nhé, sáng mai bọn tớ qua đón cậu
Mỉm cười nhìn Yuki và Tsubaki hồ hởi lên kế hoạch, nó lơ đãng ngồi nghĩ. Cũng lâu rồi nó không đi đâu chơi, mong lần này sẽ không gặp vấn đề gì.
TBC
| | | | |
|