| [Fanfiction] [Nurarihyon no Mago] Mối tình đầu... | |
| | Tác giả |
---|
| Butchi Chủ trại gà
| Tổng số bài gửi : 3112
|
$C8 : 3282
|
Điểm cảm ơn : 265
|
Ngày sinh : 07/07/1996
|
| | Tiêu đề: [Fanfiction] [Nurarihyon no Mago] Mối tình đầu... Sun Feb 12, 2012 6:30 pm | | | | | | | Mối tình đầu Dislamer: Nhân vật hoàn toàn thuộc về Shiibashi Hiroshi-sama ~ :”) Status: Continue… Category: Romance, hentai, harem ~ Summary: Hentai trá hình Warning: Tính cách nhân vật bị thay đổi Sẽ có sự xuất hiện của những cảnh Ecchi ~ Note: Trong ngoặc nhọn ( < ) là tiếng động nhé! Author: *cộc cộc* Bút Chì desu~ :dead: Rating: 18+ :gianxao: --------------------------------
Chap 1: Bị sốt…
Đó là vào một buổi chiều mưa rơi tầm tã, Tokyo tràn ngập những yêu khí tà ác từ trên không đổ xuống.
<<ầm>>
Tiếng sấm chớp vang rền giữa nền trời. Nếu khi ấy chúng ta ngước nhìn lên không trung chắc hẳn bất kỳ ai cũng sẽ trông thấy bóng dáng dũng mãnh, oai hùng của người đó, Nura Rikuo – đệ tam thống lĩnh bách quỷ dạ hành. Trong khung cảnh trời mưa lã tã, anh đang tiêu diệt một bộ tộc ma quỷ với ý định lăm le xâm chiếm Tokyo và nuốt sạch cả vạn linh hồn con người. Thế nhưng trình độ này thì có là gì, anh nhanh chóng chém đứt bọn yêu ma cùng thanh kiếm của mình.
Trở về với bộ dạng ướt đẫm nước mưa, một cô gái mặc kimono màu trắng xen kẽ xanh nhạt cùng mái tóc đen pha lẫn những sợi bạch kim dịu dàng chạy từ trong nhà ra đỡ lấy anh. Có vẻ như anh đã bị sốt sau đợt mưa trái mùa vừa rồi. Anh gục xuống lòng cô với vẻ mặt khá mệt mỏi. Bộ kimono của anh đã ướt cả và vầng trán anh nóng ran. Anh giơ tay ra hiệu cho bách quỷ tạm thời đi nghỉ ngơi ở các gian nhà phụ. Mùa xuân đang đến gần hơn và những tên yêu ma từ nơi khác có ý định lăm le chiếm lấy Tokyo đang đổ bộ ngày một nhiều. Anh còn phải chuẩn bị sức để đấu với Seimei vào một lúc nào đó trong tương lai gần. Đồng thời huấn luyện bách quỷ ngày càng mạnh hơn và bao nhiêu công việc khác chồng chất như núi. Chẳng những thế với cơ thể con người, mỗi sáng anh vẫn phải đến trường. Năm cuối cấp rồi nên sẽ phải học thi. Anh cũng muốn lên đại học để không phụ kỳ vọng của mẹ. Lại phải luyện tập “Uy” cho chăm chỉ để không phụ kỳ vọng của ông và của bản thân mình, và rất nhiều những việc khác. Nhưng khổ nỗi bây giờ anh lại đang sốt, cơ thể yếu ớt quá sẽ không thể chống lại những tên yêu ma ở bên ngoài kia. Bao nhiêu suy nghĩ cứ tràn vào đầu anh. Trời đã tối dần nhưng anh vẫn chưa gượng dậy nổi để đi luyện tập. Làm đệ tam rồi thì không được lười biếng, kẻo bị cấp dưới cười cho. Nhưng đầu nhức quá, lại chóng mặt.
_Cậu chủ đừng suy nghĩ điều gì hết, xin hãy nghỉ ngơi để mau lấy lại sức ạ! – giọng Tsurara dịu dàng vang lên.
_Cảm ơn nhé, Tsurara! – anh mỉm cười mệt mỏi.
Đang nằm trên chiếc chiếu tatami ấm áp, trong những ánh nến lung linh, anh đắp một cái chăn bông khá dày, trên trán còn để một chiếc khăn tay thêu hình hoa tuyết màu xanh trắng. Cứ mỗi ba mươi phút Tsurara lại thay nước cho chiếc khăn tay, mang thuốc vào và cho anh uống. Cơ thể con người vốn yếu ớt thế đấy, không như yêu ma tự hồi phục rất nhanh. Vì có đến 3 phần là con người nên mới phải để Tsurara chăm sóc thế này đây. Rồi anh thiếp ngủ đi một chút.
_Mừng quá, cậu chủ đã chợp mắt được rồi – Tsurara khẽ cười và suy nghĩ.
Sáng hôm sau.
Khi mặt trời vừa ló dạng, buổi bình minh còn lắm hơi sướng trên những cành cây sau một cơn mưa kéo dài của ngày hôm qua. Một số tên tiểu yêu trong bách quỷ chịu trách nhiệm đánh thức Rikuo đang trên đường tiến đến phòng anh. Chúng gõ cửa.
<>
Rồi chúng cất tiếng kêu:
_Cậu chủ, đã sáng rồi đấy, dậy đi ạ !
Nhưng rồi chúng chờ khá lâu mà chưa thấy cậu chủ ra. Vì hôm nay là thứ bảy nên chúng nghĩ chắc cậu chủ còn đang ngủ nướng. Thấy cửa không khoá, chúng kéo cửa bước vào luôn thể.
<>
_Cậu chủ ơi dậy ăn sáng đi !!!
Thế nhưng chuyện đã bắt đầu từ đây. Vừa bước vào thì đã thấy cậu chủ Rikuo và Tsurara đang ngủ một cách ngon lành bên dưới chiếc chăn bông ấm áp. Và một điều nữa, Rikuo vẫn chưa hoá thân lại dạng con người. Rồi một điều tất nhiên mà có lẽ ai cũng biết. Chúng hoảng lên, chạy ra khỏi phòng rồi la lối tơi bời. Nghe thấy tiếng la inh ỏi, Tsurara khẽ mở đôi hàng mi kia, chớp chớp vài cái rồi dụi mắt. Thấy có vẻ như mình vừa quên điều gì đó, cô cố nhớ lại. Tuy nhiên là vẫn còn buồn ngủ quá, đôi mắt cô chưa thể mở lên hết nữa. Rồi cô nhắm mắt thoáng nghĩ: “Sao hôm nay cái gối ôm của mình nó ấm thế nhỉ?” rồi cô vòng tay ôm cái gối ôm thật chặt để suy nghĩ dễ hơn. Nhưng siết chặt rồi thì thấy sao lại không giống cái gối ôm chút nào mà có vẻ như mềm mềm, ấm áp, lại to lớn mạnh mẽ, giống như là…cậu chủ Rikuo vậy. Thoáng suy nghĩ đó qua đầu, cô giật mình mở mắt thật to thì mới thấy mình ngủ thiếp đi và rút trong lòng anh từ lúc nào không hay biết. Còn ôm chặt nữa chứ. Ngại quá mà không biết nói gì, lại đúng lúc anh đang lờ đờ tỉnh dậy sau cơn sốt hôm qua, khuôn mặt cô đỏ hết cả lên. Rikuo từ từ ngồi dậy, rồi anh cất tiếng:
_Đang làm gì trong lòng anh đấy cưng ? – anh cười đểu và lấy tay nâng cằm cô.
Có vẻ như tính cách yêu ma đã lấn át phần con người bình thường của anh rồi thì phải. Khi bị sốt lên anh thật đáng sợ. Còn sát gái hơn cả ông nội anh hồi đó nữa. Đang lúc mọi người quay trở lại, trong số đó có cả Yura – Onmyouji đồng thời là bạn cùng lớp với anh đang ở tá túc tại nhà anh trong mấy bữa gần xuân. Nhìn thấy cảnh ấy, cô – một người cũng thầm thương trộm nhớ anh đã không khỏi xúc động mà hét lên:
_Ááááááááááááááááááááááááááááááááááááá, Rikuo, tên ngốc !!!
Rồi như một lẽ dĩ nhiên, cô rút bùa ra triệu gọi Hagun và cứ nhắm anh mà bắn liên hoàn. Buổi sáng sớm đã náo loạn như thế đấy.
_Yura-chan, nếu cứ dùng Hagun để bắn tên nhân tình của em thế này thì tổ tiên sẽ cười cho đấy – Dekimoto cất tiếng.
Dekimoto là một trong những vị tổ tiên của Yura-chan, là truyền nhân thứ 13 của gia tộc Keikan của Yura. Hiện ông xuất hiện được cũng do Hagun của Yura triệu hồi về. Câu chuyện là thế.
<>
_Đệ tam, làm tốt lắm !!! – ông nội của Rikuo gõ vào đầu anh rồi cười lớn, rồi lại tiếp tục nói – Con đã thành đàn ông rồi đấy !!!
Tsurara đỏ cả mặt, liền nhảy ra khỏi nệm và chạy biến đi mất, kèm theo một câu nói:
_Cậu chủ và ông chủ thật quá đáng !!! – vừa khóc vừa chạy đi.
Cả đám tiểu yêu quái, Yura, Dekimoto, ông già và cả Rikuo đều ngẩn ra. Lần đầu tiên mới thấy Tsurara vừa khóc vừa chạy như con nít thế. Tuy nhiên căn bệnh sốt của Rikuo vẫn còn. Có lẽ là do tà khí quá mạnh mà Uy chưa được giải phóng ra hết nên cơ thể còn tích tụ yêu khí. Thế nên mới không trở về hình dạng con người được và cứ sốt mãi. Mọi người dần giải tán vì chẳng còn kịch để coi. Yura giận dỗi bỏ về và trong một phút không kềm chế được đã đá bay Dekimoto cho đỡ tức. Ông nội của Rikuo thì chợt nhớ mình để quên cái tẩu thuốc nên trở về phòng. Chỉ còn một mình Rikuo, anh khoác vào bộ kimono, bước ra khỏi phòng và đi đến gốc anh đào ở sân sau nhà.
_Biết ngay là cưng ở đây – anh cất tiếng.
_Cậu chủ là tên độc ác, huhuhuhhuhuhu – vừa ngồi quỳ vừa khóc dưới gốc cây anh đào, Tsurara nói.
Chẳng là vì quá ngượng do bị mọi người phát hiện nên cô đã trốn đến nơi nào vắng người nhất, mà cụ thể là cây anh đào ở sân sau này đây.
_Hôm qua cảm ơn cưng đã chăm sóc anh, thế cưng muốn giúp anh hết sốt không? – Rikuo xoa đầu Tsurara.
Cô khẽ gật đầu.
_Thế thì xoay lại đi, anh nói cho biết cách trị - Rikuo nói.
Tsurara nghe lời xoay người lại thì đột nhiên bị anh hôn. Mặt cô lại đỏ hết cả lên và nói:
_Cậu chủ đang làm gì thế?!!!
_Cách trị dân gian mà, vì khi hôn nhau thì bệnh sốt sẽ lây qua cho người bị hôn, khi ấy anh sẽ tự động hết bệnh thôi – Rikuo cười gian.
Mà đúng thế thật, sau đó mấy ngày Tsurara lại bị sốt lên giống anh. Còn bản thân Rikuo thì sau một đêm hạ sốt và trở lại dạng con người thì quên hết tất cả. Câu chuyện vẫn tiếp diễn.
Chap 2: Khắp thế gian này, chỉ mình em…
Ngày hôm qua là một ngày náo loạn ở nhà gia tộc Nura, thuộc địa phận Tokyo. Do cơn bệnh sốt mà mọi việc diễn biến nhanh đến bất ngờ, chóng cả mặt với sự biến đổi tính tình của Đệ tam thiếu chủ - Rikuo. Tsurara vô tình bị kéo vào giữa vòng vây loạn lạc của sự việc. Từ đó tin đồn Tsurara sắp trở thành Đệ tam phu nhân nhà Nura đã lan truyền khắp Tokyo cũng như các thủ phủ yêu ma ở các tỉnh thành lân cận. Một số những yêu nữ xinh đẹp đã kéo đến nhà Nura mưu sát Tsura-chan mỗi đêm, thêm vào đó là những yêu ma yếu ớt thì ganh tị dèm pha, nói xấu, tung tin đồn nhảm về cô ở khắp nơi. Một chuỗi ngày gian khổ với Tsurara đã bắt đầu.
Ngày đầu tiên cô nhặt được một cánh hoa anh đào màu hồng thật đẹp, lại đúng lúc vừa sang mùa xuân, Rikuo với tinh thần ga-lăng đã tặng hay nói theo kiểu dân gian là Lì Xì cô một cây trâm cài tóc Kanzasi hoa anh đào thật đẹp. Ngay đêm đó cô bị một cô ả rắn tinh đánh phá. Cô ả rắn độc này thì không mấy mạnh nhưng vướng cái rắn cô ta mà cắn vào ai thì người đó lăn ra chết ngay tức khắc, không kể yêu ma mạnh cách mấy đều chết dưới nanh độc của ả. May quá, con ả này rất sợ lạnh nên Tsura đã nhanh chóng đẩy lùi được kẻ thù. Tuy nhiên lại bị nanh độc chạm nhẹ vào, độc dần thấm qua da và phát tán. Rikuo cùng mọi người phát hiện kịp thì Tsurara đã ngất xỉu từ lúc nào rồi. Ẵm cô đến tận gian phòng của anh trai cậu – một người giỏi y thuật, thì may mắn được cứu thoát. Ngày thứ 2 cô bị một con yêu nhện chơi khăm. Cô ả nói rằng ngày xưa ả từng giả làm học sinh cùng trường với Đệ tam, đã qua lại với Rikuo từ thời còn nhỏ. Còn nhiều lần tỏ tình với ả nữa chứ. Tsura-chan không tin, rồi đánh đuổi ả nhện bằng một đòn băng tuyết. Sau khi phòng riêng tan hoang, cô khóc hết 3 tiếng đồ hồ rồi lăn ra bất tỉnh nhân sự. Ngày thứ ba, Tsura đi dạo trên phố để mua bộ kimono mới nhân dịp xuân về. Vừa định mua thì phát hiện để quên mất túi tiền ở nhà, hoảng quá không biết làm sao. Tình cờ gặp cậu chủ đang trên đường đi học về. Cuối cùng Tsurara cũng ôm về được bộ Kimono mới nhân dịp tết. Về đến nhà, cô đặc bộ kimono thật trịnh trọng vào một cái rương bằng gỗ có điêu khắc một đoá bách hợp trắng. Định bụng sẽ nấu một món thật ngon cho cậu chủ để trả ơn vì lúc nãy thanh toán giúp mình, cô chạy đến nhà bếp. Tối đến khi trở về thì Kimono đã rách nát và bị phá banh hết cả, kèm theo là một lá thư đe doạ.
Chẳng biết từ lúc nào mà Đệ tam nhà Nura đã trở thành tâm điểm, là tên đàn ông được tất cả các yêu nữ mê tít đến không từ thủ đoạn mà giành giựt lấy. Ngoài vẻ đẹp phải nói là rực rỡ chói loá ra thì sau khi lên năm cuối, Rikuo đã ga-lăng rất nhiều. Lại còn dịu dàng và ấm áp với phái nữ. Cho dù là yêu ma hay con người đều thế. Nhưng tuyệt nhiên vẫn chưa có ai, không có tình cảm đặc biệt với ai, ngày ngày chỉ chăm chăm luyện tập kiếm thuật và “Uy”. Học hành cũng khá nên được các em trong trường yêu quý.
Tin đồn và những sự việc xảy ra với Tsurara ngày càng lan rộng, rồi nhanh chóng lan đến tai của ông già Nurarihyon. Thế là trong lúc đang say xỉn với món rượu Sake mới mùi dâu, ông già đã phán một câu quả quyết:
_Từ hôm nay nhà Nura chính thức mở đợt tuyển Đệ tam phu nhân cho phép tất cả các yêu quái cũng như con người cùng đến dự tuyển.
Trong đợt tuyển, tất nhiên yêu ma cũng phải cải trang như con người để không làm phiền hàng xóm. Sau khi tin tức được phát động thì trên dưới nhà Nura đã náo loạn cả lên, chủ yếu là vì lâu lắm mới lại có kịch để coi. Nên là ai cũng phấn khích quá độ mà cứ la hét tơi bời, ăn chơi xả láng suốt mấy ngày liên tục. Riêng Rikuo thì mặt tối sầm, dường như đã chết đứng khi nghe tin đó từ ông nội. Chọt vào người mà cũng không hề phản ứng gì luôn. Nói chung là bất động. Sáng hôm sau, chỉ mới loan báo tin một buổi trong địa – không phận Tokyo mà dòng nữ yêu cũng như các nữ sinh xinh xắn mơn mởn đã tề tựu đông đủ tại trước cửa nhà Nura tộc từ rất sớm. Đợt tuyển kéo dài cho đến khi tìm được người vừa ý cậu chủ. Ai cũng mặc những bộ Kimono lấp lánh để mong được xứng đôi cùng cậu chủ nhà Nura. Trong số đó có cả bộ yêu nữ từng chọc phá, mưu sát Tsurara trước đây. Hiện tại khi đã diện lên, chúng rất đẹp.
_Người tiếp theo ! – Rikuo khua tay chán nản ra hiệu.
_Thế rốt cuộc con thích con bé nào thì cứ nói đại ra đi, Rikuo – ông già ghé tai nói nhỏ.
_Tại ông cả đấy, con có bảo muốn cưới vợ bao giờ đâu !!! – Rikuo đáp.
_Tại ta thấy tội con bé Tsurara mà, cứ phải chịu tấn công từ những con bé ở đây – ông già đáp.
_Tsurara ư? – Rikuo suy nghĩ.
_Rikuo-kun !!! – một giọng nói vang lên.
_Kana-chan ?!!! – Rikuo ngạc nhiên đáp.
Vì đang còn ban ngày nên Rikuo vẫn ở dạng con người. Kana-chan là người bạn học cùng lớp với Rikuo từ hồi học cấp hai. Chỉ là một cô bé học sinh bình thường, nhưng lại rất yêu thích Rikuo. Từ khi tin nhà Nura tuyển phu nhân lan tràn, cô bé cũng đến đây để ứng cử thử xem sao. Đang đứng giữa dòng người xinh đẹp, mặn mà lại đầy vẻ nóng bỏng xinh đẹp khiến người khác ngây ngất, cô bé Kana dường như toát lên một vẻ đẹp thuần khiết đáng yêu mà chỉ có ở con người. Rikuo bước xuống, tiến đến bắt chuyện với cô bé. Tất nhiên cả đám yêu quái khác đều không khỏi bàng hoàng và kích động. Chỉ vì cô bé được yêu mến hơn chúng mà thôi.
_Cậu khoẻ chứ Kana-chan, sau khi lên lớp thì mỗi người tứ tán hết cả nên ít khi gặp được cậu. Thế nào có bạn trai gì chưa, hôm nay đến thăm tớ hả? – anh cười, nói.
_A…không…hôm nay tớ đến để…- khuôn mặt cô đỏ hết cả lên, ấp úng trả lời.
_Thôi không sao, vào nhà chơi đi. Chuyện hôm nay đều do ông nội bày ra cả, đây không phải chủ ý của tớ - nắm tay Kana.
Anh kéo cô bé vào phòng khách rồi mời uống trà. Hai người nói chuyện với nhau khá rôm rả.
<>
Điện thoại ở gian nhà chính vừa reo lên, Rikuo đành chạy vội đi nghe điện thoại. Chắc là bạn của mẹ gọi đến mời đi chơi đây mà.
_Cậu ngồi đây đợi một tí nhé, tớ đi nghe điện thoại đã – Rikuo nói rồi chạy đi.
<>
Điện thoại của Kana lại reo lên.
_Alo, mẹ à, có chuyện gì thế ạ? Vâng vâng con về ngay đây, mẹ chờ một tí nhé.
Nhà cô bé đang chuẩn bị để đi dự một buổi tiệc nào đó nên kêu Kana trở về. Thật ra buổi tiệc cốt yếu là để xem mắt với gia đình cô bé mà thôi. Kana đành thất thểu ra về và buông xuôi ý định trở thành Đệ tam phu nhân của nhà Nura. Vì kỳ vọng của ba mẹ và gia đình. Nói về phần Rikuo, dường như tâm điểm của hôm nay đang trốn đi nơi khác, tất cả yêu ma đều phải trở về chờ dịp khác lại đến để dự tuyển sau. Trăng lại vừa lên, một ngày trôi qua thật là nhanh. Những cánh hoa anh đào ngoài vườn đang rơi xuống dịu dàng. Xuyên qua làn hoa anh đào đang rơi lả tả là một gian nhà quen thuộc. Đây là phòng của Tsurara.
<>
Anh kéo cửa phòng ra. Bên trong tối om, lại chẳng có người. Có lẽ Tsurara vừa ra ngoài để xem náo nhiệt chăng. Anh ngồi xuống bệ cửa, ngước nhìn lên ánh trăng sáng. “Thật tình cuối cùng cũng trốn được lão già đó, không ngờ lão lại gọi cả Kana tới, thật tình!” – Rikuo thầm nghĩ. Bỗng một cơn gió thổi nhẹ qua mái tóc anh. Đêm xuống, với cơ thể của Yokai Rikuo, anh đang ngồi nơi đây ngắm nhìn ánh trăng đẹp và thưởng thức hoa anh đào. Một tiếng nói dịu dàng, quen thuộc vang lên.
_Cậu chủ !
_Tsurara ? – Rikuo có vẻ ngạc nhiên đáp – Tsura-chan vừa đi đâu về đấy?
_Đi tắm ạ! – cô vui vẻ đáp.
_Thế à. Hôm nay có vui không? – Rikuo lạnh lùng nói.
_Cậu chủ vui thì em cũng vui – cô lại mỉm cười.
_Tsurara…
_Vâng ?!
_Khắp thế gian này, chỉ mình em…có thể làm ta cảm thấy vui vẻ và thoải mái. Ở bên em, ta không phải suy nghĩ nhiều đến thế gian, không phải suy nghĩ nhiều đến thời gian và cả những ngày bình thường đang trôi qua nữa. Có lẽ đó là một cuộc sống hạnh phúc.
_Vâng ! – Tsura đáp.
_Ông nội đang mở đợt tuyển, thế em không tham gia à? – anh hỏi.
_Thế cậu chủ có thích em không? – Tsura đáp.
Rikuo nhìn cô một hồi lâu nhưng không nói gì cả. Tsurara cũng vậy.
_Thôi, ta đi đây, chúc ngủ ngon – Rikuo nói.
_Cậu chủ !!!
_Chuyện gì ? – lạnh lùng nhưng thật nhẹ nhàng, cậu quay lại nói.
_Chúc ngủ ngon…và có giấc mơ đẹp.
_Ừm !
Một buổi tối êm đềm đang dần trôi. Tuy không nói gì nhiều, nhưng những cánh hoa đào vẫn nhận ra một thứ tình cảm vừa nãy nở giữa 2 con người. Câu chuyện vẫn tiếp diễn.
Chap 3: Đệ tứ…
<>
_Papa, papa Rikuo!!! – một giọng nói trẻ con nghịch ngợm gọi vọng theo bóng dáng người đang đứng phía xa.
_Con đấy à, con trai !– anh quay lại mỉm cười một nụ cười ấm áp.
_Mẹ mới thay một bộ Kimono mới đẹp lắm papa ơi ! – đứa bé đáp lại.
Rồi anh vòng tay bế đứa bé tầm 5,6 tuổi lên, cười với nó rồi xoa đầu nó. Đứng bên cạnh là một cô gái tóc dài, mặc kimono thật đẹp, cô cũng mỉm cười nhân từ và xoa đầu nó. Trông 3 người như một gia đình thật hạnh phúc.
Không hiểu người con gái đó là ai nhỉ?
<>
Tsurara chợt choàng tỉnh sau giấc mộng hôm qua.
Một giấc mơ kinh hoàng mà dường như trong đời một băng nữ như Tsurara không bao giờ tưởng tượng nổi. Nhưng nghĩ kỹ lại thì quả thực rất đúng. Rihan-sama đã có con trai là Rikuo, thế sau này Rikuo khi đã trưởng thành và lập gia đình thì cũng sẽ có đứa con trai tiếp theo. Từ ngày Rikuo còn bé tí tẹo, Tsurara đã là người bạn, người chị, người đồng hành cùng kề vai sát cánh và chăm lo cho Rikuo. Có nhiều lúc Rikuo còn cắn cả vào mặt Tsura-chan cơ. Hồi đó Tsura-chan còn hay pha sữa và thay quần áo cho cậu mà. Nhớ lại thời ấy ghê.
<>
Với tay mở cánh cửa sổ bằng giấy nhìn ra vườn. Trời hãy còn sớm sủa, chim chưa hót và sương mù chưa tan đi hết. Những cánh hoa anh đào vẫn còn khép mình sau những tán cây, bóng mát. Bầu trời thật trong xanh, sau mấy mùa hoa vẫn cứ nguyên vẹn như vậy. Nhưng người đã đổi thay, cậu chủ đã trưởng thành và trở thành một chàng trai anh dũng. Mới đây thôi người vẫn còn chưa biết “Uy” của bản thân mình là gì vậy mà thoáng chốc đã tiêu diệt được Vũ y hồ ở Kyoto, đánh đông dẹp bắc, càn quét cả một vùng rộng lớn để bình loạn hai giới yêu và người. Hôm trước cũng có rất nhiều cô gái với sắc đẹp diễm lệ đã đến ứng cử là phu nhân của cậu chủ. Tuy chẳng chọn ai, nhưng sẽ có lúc cậu chủ phải rung động trước một ai đó và tạo nên một mối lương duyên đẹp. CÙng với người đó sinh ra đệ tứ cho nhà Nura. Tsurara vẫn tiếp tục nhìn ra vườn, nơi cậu chủ Rikuo vẫn đang tập luyện kiếm thuật mỗi sáng. Cô vẫn tiếp tục để mắt và hướng mình đến với Rikuo. Ơ kìa, bị phát hiện rồi. Rikuo đang mỉm cười và tiến về hướng này.
_Tsura-chan, nếu bị sốt để tôi gọi bác sĩ tới nha, mặt đỏ hết cả rồi kìa? – Rikuo (con người) với đôi mắt tròn xoe và bộ kimono trắng nhìn cô hỏi.
_E…em không bị sao hết, cậu chủ luyện tập tiếp đi ạ !!! – cô đỏ mặt, xoay vào trong, cố lánh mặt.
_Ừm, thế tôi đi đấy – cậu xoay người.
_C…cậu chủ, hôm nay… – cô lắp bắp.
_Hôm nay là sinh nhật Tsura-chan chứ gì, tôi đã chuẩn bị cả rồi – Rikuo nháy một bên mắt, tinh nghịch.
_V…vâng cảm ơn cậu chủ – cô đáp lại.
_Cứ chờ tới chiều nhất định sẽ thấy – anh cười nói.
Quả thật chiều hôm ấy mọi người tổ chức tiệc tùng linh đình. Trong gian chính có cả Nurarihyon-sama cùng đến dự. Mọi người uống rượu say sưa và cùng nhau hát bản Happy Birthday với cô. Sinh nhật này cô được Nurarihyon-sama tặng cho một cây quạt giấy, trên cán quạt bằng gỗ có điêu khắc hoa mai trắng và trên mặt quạt bằng vải nhung thì tất nhiên là…có một chữ ký to đùng cùng với dòng “bách quỷ kính sợ” của Nurarihyon-sama. Đúng là một món quà đậm chất ông lão yêu quái. Những người còn lại cũng tặng rất nhiều món linh tinh khác nhưng không độc lắm. Có bọn chia nhau ra, mỗi đứa tặng 1 thứ trong bộ kimono. Đứa tặng dây obi, đứa tặng áo, đứa tặng giày hoa, đứa tặng trâm cài, đứa tặng túi rút,…Có một số thì tặng tranh chữ và tranh thuỷ mặc có hình tiên nữ đang ngồi giữa hồ băng tuyết, có nhiều chữ hán cổ nhìn rất đẹp. Mọi người ăn uống no say đến tận tối. Nhưng dù đã cố tìm kiếm giữa dòng bách quỷ dạ hành của cậu chủ cùng nhiều loại quỷ khác từ phương xa đến chung vui chơi đùa do sự mời gọi của bạn bè nhà Nura thì cô vẫn chẳng thấy Rikuo đâu.
<>
Bỗng cô nghe tiếng con nít khóc ở sân sau nhà. Khẽ lùi ra khỏi gian chính và lẻn ra đằng sau vườn, nơi có gốc cây anh đào lớn. Cô thấy một đứa trẻ tầm 1-2 tuổi đang bò bò dưới gốc cây, nom đứa bé rất dễ thương. Đứa bé mặt bộ kimono y như của cậu chủ hay mặc vậy, nhìn kỹ cũng khá giống cậu chủ. Vừa định đến hỏi vì sao lại ở trong vườn nhà Nura thì cô thấy cậu Rikuo (yokai) bế đứa bé lên. Giống y như trong giấc mơ của cô hồi sáng này vậy. Cô giật mình, hoảng hốt đến mắt trợn tròn lên. Trong khi đó đứa trẻ đặt bàn tay bé nhỏ lên mặt Rikuo, kêu:
_Papa, papa.
Đứa bé mỉm cười tinh nghịch, còn cậu Rikuo thì cười thật to. Cô bước ra khỏi góc tường nơi cô đang nấp để quan sát sự việc. Rikuo thấy thế liền hỏi:
_Sao không ở trong nhà dự tiệc sinh nhật?
_Đã dự rồi ạ, nhưng chỉ còn thiếu quà của cậu chủ thôi – mặt cô buồn so.
_À, ta bận quá nên quên mất chưa đưa – anh cười một nụ cười ngạo mạn rồi giao đứa bé qua tay cô.
_Kh…khoan đã, chẳng lẽ quà cho em là đứa bé này ư?!! – cô hốt hoảng, mặt đỏ phừng phừng.
_Ai bảo thế? Ta chỉ nhờ cô chăm nó giúp ta thôi, quà ta để trong phòng rồi – anh xoay người đi.
Để lại cô và đứa trẻ ở lại. Đứa bé tròn xoe đôi mắt trong veo, vô tội vạ nhìn cô. Lấy vòng tay bé nhỏ ôm lấy cô. Thật ấm áp và dịu dàng, giống như cậu chủ vậy. Và tuy có hơi bán tín bán nghi nhưng cô vẫn luôn nghĩ đây là con của cậu chủ Rikuo với một người phụ nữ nào đó. Cứ nghĩ đến là lòng buồn rười rượi, cậu chủ đã có đứa con trai đầu lòng rồi. Vậy mà mình cũng chẳng biết. Buồn thật.
_Onee-san, sao nee-san lại khóc? – đứa bé cất tiếng hỏi.
_Không, không có đâu. À, mẹ bé đâu? Sao lại ở đây với ba thôi thế? – cô gạt nước mắt, cười gượng hỏi.
_Mẹ đã đi rồi, papa cũng vậy – đứa bé nắm một lọn tóc cô trong tay rồi nói.
_Thế à ? – cô cười nụ cười buồn – thôi chúng ta cùng ngồi ngắm hoa bé nhé, hoa anh đào hôm nay cũng đẹp lắm !
_Onee-san giống mẹ của bé ! – đứa bé nói.
Cô không nói gì mà chỉ cười mỉm. Cùng nhau ngước nhìn lên ánh trăng và ngắm hoa anh đào, lòng cô lạnh cả. Tựa như băng nữ trên sông băng, đang ru khúc ai oán vì một mối tình vừa lụi tàn vậy. Dù sao cô cũng chưa nói tiếng yêu gì cả, cũng không đòi cậu chủ có trách nhiệm với mình được. Chỉ cần cô vẫn luôn trung thành như cái ngày cô nâng chén rượu thề đó là được rồi. Cầu mong cho gia đình được vui vẻ đầm ấm, sum vầy và hạnh phúc. Đứa bé này chắc sau cũng sẽ là một nhân tài giúp thế gian. Cô sẽ cố chăm nom cho nó thật tốt giống như ngày xưa chăm nom cho cậu chủ vậy.
_Tsurara! – tiếng nói của Rikuo vang lên.
_Vâng – cô mở đôi mi đầy nước mắt lên.
_Sao lại khóc? Tôi đi lấy quà có tí mà cũng khóc nhè ư? – anh mỉm cười ngạo mạn.
_Kh…không ạ – cô gạt nước mắt.
_Giữ đứa trẻ này có mệt không? – anh hỏi.
_Không đâu ạ, em sẽ chăm sóc thật tốt cho con của cậu chủ ! – cô lại cười gượng.
_Này khoan, ai bảo cô đây là cô của tôi? – anh hoảng hồn.
_Nhưng lúc nãy nó gọi papa mà? – cô hỏi lại.
_Vì tạm thời có đứa bạn trong lớp gửi giữ nhờ một hôm thôi, ai bảo tôi có con bao giờ!!! – anh hét lớn.
_Vâng !!! – cô càng khóc lớn hơn.
Mặc dù đã cố gượng nhưng nước mắt vẫn cứ tuôn trào. Cô không kềm nổi cảm xúc của mình nữa. Dường như đây là lần đầu tiên sau nhiều năm nước mắt của băng nữ mới chảy tràn như thế. Vì lòng của băng nữ vốn lạnh như mặt đá, nước mắt nóng hổi và yếu ớt đó không phải của cô. Nó chỉ là những tâm tư thầm kín chưa được thể hiện rõ. Giờ đây dâng trào và bộc lộ ra ngoài thôi. Cô gục đầu vào lòng Rikuo khóc nức nở, nước mắt là ướt và lạnh hết cả lớp áo kimono của anh. Dù chẳng hiểu chuyện gì và vì sao cô lại khóc, nhưng thôi ưu tiên việc dỗ dành cô lên hàng đầu trước đã. Rikuo vòng tay, dùng bờ vai to rộng ôm lấy khuôn mặt đang gục vào mình. Ôm chặt và vuốt mái tóc đen trắng mượt mà của cô. Dỗ dành bằng một câu nói ngọt ngào:
_Thôi đừng khóc nữa, sau này nếu có con thật, tôi sẽ để cô làm mẹ nó được không? – anh dỗ dành.
_Papa, papa đừng làm mẹ khóc nữa nhé? – đứa bé tròn xoe mắt nói.
_Ừ, không làm “mẹ” khóc nữa đâu! – anh cười.
Tsurara cũng cười. Trong lòng cô đã cảm thấy dễ chịu hơn rồi. Thế là có một giấc ngủ êm đềm đêm nay, không còn nằm mơ thấy mộng mị nữa. Sau đó mấy hôm người bạn cùng lớp Rikuo đến nhận đứa bé về. Rikuo tiễn đến tận cổng chính mới trở vào. Lúc đó là tầm hoàng hôn. Chiều tối đến, khi màn đêm vừa buông xuống thì cơ thể của Rikuo lập tức biến đổi thành dạng Yokai. Anh bước đến bên phòng Tsurara, kéo cánh cửa giấy ra. Tsurara đã vừa ngủ, nhưng mền thì tung ra mất rồi. Tối đến trời sương lạnh, chắc là lạnh chết mất. Anh khẽ với tay kéo mền định đắp cho cô. Thì bỗng nhiên:
<>
_Cậu chủ chết tiệt, dám có con với người phụ nữ khác ư, đánh cho chết nè – cô la lối, hét tung lên rồi đấm đá Rikuo túi bụi.
_N…này cô làm gì thế hả, sao lại đánh tôi, đã bảo không phải rồi mà !!! – anh hét ngược trở lại.
Bị đánh một hồi anh giận quá, đè cô vào tường. Nắm đôi bàn tay nhỏ nhắn, mềm mại của cô thật chặt và giằng lại. Lại tiếp tục hỏi:
_Này, đã bảo không phải mà, sao lại đánh tôi ?!!!
Nhưng bất giác nhìn lại thì thấy cô vẫn đang ngủ. Lúc đó Rikuo mới hiểu ra là cô đang ngủ mớ, chắc là lại giấc mộng đêm trước đây. Khổ thân. Biết vậy hôm đó không nhận giữ dùm đứa bé thì chắc không bị đánh bầm dập thế này. Lúc đắp mền lại cho cô đàng hoàng, sắp ra về bỗng anh chợt nghĩ:
“Tsurara cũng thơm thật!”
Rồi kéo cửa ra về. Trên mình vẫn còn thương tích do cô để lại.
Trên gối là một hộp quà nhỏ, bên trong đựng một chai nước hoa mùi bách hợp.
Câu chuyện vẫn tiếp diễn.
Chap 4: Ngạo mạn về đêm…
Ngày và đêm là hai hình dạng khác biệt, cùng một cơ thể, nhưng vóc dáng, hình thể và tâm tư khác nhau. Và Nura Rikuo chính là một điển hình của một cơ thể nửa người nửa quỷ như thế. Hay phải nói chính xác hơn là 3 phần người, 1 phần quỷ mới đúng. Tuy nhiên cả ngày và đêm đều có chung một sở thích. Tuy tâm tính có khác nhau về cách thể hiện, nhưng suy cho cùng đêm và ngày đều là cùng một người. Như bao cuộc nội chiến, ngoại chiến và những cuộc du ngoạn khác của Đệ tam nhà Nura, ai cũng đều có thể dễ dàng thấy Oikawa Tsurara – một băng nữ hiền lành, đáng yêu của bách quỷ Nura tộc lúc nào cũng kề cận và sánh bước cùng Đệ tam Rikuo. Liệu khi ngày và đêm cùng yêu thích một người thì mọi chuyện sẽ xảy ra như thế nào nhỉ?
Và trong số những đứa con gái đã đem lòng thâm thương trộm nhớ đệ tam nhà Nura, cũng tức là Nura Rikuo đã có rất nhiều cô gái yêu tinh cũng như con người. Đã từng có cô con gái của ông chủ một khách sạn lớn ở gần tháp Tokyo, mở cửa để chào đón khách thập phương đến tham quan kinh đô Nhật Bản. Từng mời chào và xin để lại địa chỉ để khi nào muốn anh có thể tự do ghé chơi. Nhưng anh vẫn từ chối.
Sáng sớm thức dậy mới thấy không khí trong lành xanh biếc bao nhiêu. Khi những làn gió sớm đưa thoảng mùi hương của bữa sáng do mẹ nấu lan toả khắp nhà và một cảm giác ấm áp khi còn rút trong tấm mền ấm êm, người ta mới có thể hiểu được cảm giác sung sướng khi không phải bận tâm và lo âu thứ gì. Sáng nay vẫn là một ngày đẹp trời, Rikuo đã trở về hình dạng con người khi ban mai vừa ló dạng để toả sáng, chào mừng một bình minh của ngày mới. Mỗi sáng Tsurara đều đến đánh thức Rikuo, mang phần cơm sáng của phu nhân vào và pha một ấm trà thơm. Sáng nay cũng vậy và thật ra thì ngày nào cũng vậy. Sau khi ăn sáng thì cùng cậu chủ đến trường, đến trường vào ban ngày, cùng vui chơi, cùng nói chuyện, cùng học hành và sống một cuộc sống của con người. Mới vừa sáng hôm nay Yura-chan vừa ghé nhà chơi, còn để lại địa chỉ khách sạn đang tá túc nữa. Tsurara cũng rất mừng vì anh có một người bạn tốt. Chiều tối mới trở về nhà, đêm đến thì chỉ còn rượu và trăng, cùng bọn yêu quái linh tinh bầu bạn. Đêm đến là thời điểm mà mọi người đều đã chìm vào giấc ngủ say. Chẳng còn ai tâm sự trò chuyện, chăm sóc hay đơn giản là cười một nụ cười tươi và mang lại cảm giác yên bình như Tsurara đã làm mỗi ngày với Rikuo con người. Đã bao giờ Rikuo của ban đêm được uống một ngụm trà sáng và được Tsurara chăm sóc bảo vệ, được đưa đến trường để cùng học, cùng chơi và cùng nô đùa mỗi khi giờ giải lao đến. Đôi khi chỉ nghĩ đến những điều ấy thôi thì anh đã chẳng có cả cảm hứng để luyện kiếm nữa. Thật sự mà nói, bên trong anh có một chút sự ganh tị vì tình cảm mà Tsurara dành cho Rikuo con người. Có lẽ anh đã đem lòng yêu thích cô chăng?
<>
_Oi, Tsurara ! – anh mở cửa vào phòng cô, lớn tiếng gọi.
_Vâng cậu chủ cần gì? – cô dụi mắt, lồm cồm ngồi dậy và quỳ trên chiếu tatami.
Lại thế nữa, lúc nào cũng là một vẻ nể phục kính sợ tuyệt đối. Chẳng bao giờ mỉm cười vui vẻ hay chơi đùa với nhau. Anh giận dỗi. Ngồi quỳ xuống đối diện với Tsurara, anh nói:
_Tsurara, hãy cười với tôi – anh nghiêm nghị.
_Vâng ! – cô mỉm cười đáng yêu.
_Chưa được, làm lại! – anh cau có.
_Vâng ~ – cô lại mỉm cười.
_Thôi không cần nữa, vẫn chưa đạt. Cô làm bữa tối rồi mang đến đây đi – anh lại giận dỗi, nói.
_Vâng – cô đáp với một giọng nói còn đang mệt.
Đã 1g sáng mà cậu chủ Rikuo vẫn còn thức, lại còn muốn ăn đêm. Không biết để làm gì. Nhưng thôi, cô chỉ cần biết cậu chủ được vui và khoẻ mạnh là được rồi. Dù gì cô cũng chăm sóc cậu từ nhỏ. Có lúc thấy cậu nằm mơ gặp ác mộng cũng đến dỗ dành, ôm ấp chứ nói gì đến chuyện nấu ăn cỏn con.
_Đây, mời cậu chủ ! – cô lại mỉm cười.
Bày mâm cơm ra rồi mời Rikuo dùng thử. Rikuo ăn được một lúc lại bảo:
_Bình thường cô có vẻ gần gũi với tên Rikuo của ban ngày quá nhỉ? – anh liếc xéo qua ánh mắt của cô.
_Cậu chủ của ban ngày hay ban đêm đều là cậu chủ mà Tsurara rất yêu quý, nhưng vì cậu chủ của ban ngày bị chi phối bởi hình dạng của con người nên Tsurara muốn cậu chủ được an toàn hơn thôi – cô dịu dàng đáp.
_ Thế hả? – anh lại nghiêm giọng.
Đặt đũa xuống, anh đứng lên. Bước đến chỗ cô vừa nằm lúc nãy rồi lại ngồi xuống. Anh nắm chặt lấy cổ tay cô, hỏi:
_Thế đừng gần gũi với tên ban ngày nữa !
_Nhưng cậu chủ của ban ngày rất yếu đ…
Anh ghé sát lại môi cô, khiến cô chưa nói dứt câu được. Rồi anh bảo:
_Ta là thống lĩnh của yêu ma, chẳng lẽ muốn lấy lòng một băng nữ lại khó đến thế hay sao?
Sau khi thả cô ra, anh nằm xuống nệm.
_Hôm nay ta sẽ ngủ ở đây, cô muốn nằm đâu cũng được ! – anh giận dỗi nói.
_Ơ, thế…thế…?! – cô bối rối.
_Nếu không thích thì thôi, ta chẳng quan tâm – anh lạnh lùng xoay người vào tường.
_vâng…- cô đáp với âm lượng thật nhỏ.
Nằm được một lát anh quay người lại, lén xem Tsurara thế nào. Chỗ nằm bị dành mất, lại bị đánh thức dậy giữa đêm, chắc là cô nàng đang mít ướt ngồi khóc lóc chăng. Nghĩ thế anh xoay người lại thì thấy cô vẫn đang ngồi quỳ, tựa mình vào góc tường và vẫn đang ngủ. “Thật không thể tin nổi, đã làm dữ đến mức ấy mà vẫn không thèm quan tâm đến mình” – anh thầm nghĩ. Đúng là chẳng bù với Rikuo của ban ngày, giận dỗi một tí đã được Tsurara nuông chiều chạy theo xin dỗ dành, đúng là đáng ghét. Anh bước đến lay cô dậy rồi đứng lên, bảo:
_Hừ, nếu đã vậy, tôi sẽ ăn chơi với những đứa con gái khác ! – anh cười đểu.
Rồi bỏ đi.
_A cậu chủ – cô nói với theo.
_Sao, chẳng phải cô nói cần phải quan tâm tên ban ngày hơn ư? Sáng sớm nay hãy đến khách sạn này đánh thức tôi, lúc đó hãy lo tên ban ngày cho tốt đi ! – anh lập lại nụ cười đó.
_Ế……..cậu chủ !!! – cô hét to.
Câu chuyện vẫn tiếp diễn.
Chap 5: Khách sạn gần tháp Tokyo…
Bóng dáng anh biến mất trong màn đêm. Tsurara đuổi theo ra đến tận cửa chính mà vẫn không kịp. Anh đã biến mất. Quả y như rằng chờ đến tận nửa đêm anh vẫn không trở về. Tsurara theo địa chỉ tìm đến khách sạn đó xem chuyện gì xảy ra.
Trong khi đó, Rikuo (yokai) đang đứng trước khách sạn đó. Anh mặc một bộ áo “bình thường” thay vì mặc một bộ kimono như mọi ngày. Chỉ gỏn gọn trong 1 bộ vest đơn giản mà lịch lãm. Chiếc áo sơ mi để ngoài quần càng làm anh phá cách hơn. Xem chừng anh có vẻ phong lưu lắm. Bước vào khách sạn là một căn phòng tiếp tân nho nhỏ. Những phòng xung quanh được ngăn cách và trang trí như những căn nhà nhỏ riêng biệt. Mỗi phòng là một nhà cùng những thảm hoa, cỏ bao bọc quanh như một khu vườn. Nữ tiếp tân vừa gặp anh đã đỏ mặt. Cô khép nép dẫn anh đến địa chỉ phòng anh vừa hỏi. Trong phòng vẫn còn sáng đèn. Một màu vàng dịu như ánh trăng. Sau khi tiếp tân vừa đi, anh gõ cửa.
<>
Yura chạy đến mở cửa. Với một cơ thể đã trưởng thành và những đường cong quyến rũ, Yura Keikain của ngày xưa nay đã biến thành một thiếu nữ xinh đẹp, mặn mà. Mái tóc thẳng nhưng vẫn để ngắn, ép sát vào chiếc cổ trắng mà thơm phức vì vừa mới tắm xong. Cô mặc một chiếc áo ngủ màu đen tuyền, chiếc váy 2 dây ngắn đến đùi. Để lộ phần chân trắng nõn và đầy kích thích. Đứng nép đằng sau lớp cửa phòng khách sạn, cô có vẻ khá e thẹn mời anh vào:
_Nura-kun,cậu đến rồi đấy, vào đi !!!
Rikuo bước vào, anh hỏi:
_Cậu đến đây một mình à, không ai đi theo sao?
_Ừa, vì cũng như là đi du lịch thôi, nên tớ không dẫn anh tớ theo – cô mỉm cười.
_Ừm, đêm tối khoá cửa phòng cẩn thận đấy, dù sao cũng ra dáng thiếu nữ rồi – anh cười lạnh lùng.
Cô có vẻ đỏ mặt. Bèn nhanh trí hỏi lẹ một câu để đập tan bầu không khí ngượng ngùng ấy và giấu vẻ mắc cỡ của mình.
_À, mà hôm nay Nura-kun đến trễ thế, đã qua 12 giờ đêm rồi đấy, có chuyện gì sao? – cô chạy đi pha một ấm trà nóng.
_Không, cũng chẳng có gì – anh khoanh tay lại nói.
_Vậy sao – cô đáp.
_Yura ! – anh gọi.
_Có chuyện gì, Nura-kun? – cô mang trà ra đặt lên bàn.
_Tớ ở đây đến sáng được không? – anh hỏi.
…
Cô đứng lặng một khoảng thời gian khá dài. Gió ngoài trời vẫn thổi. Mây vẫn đưa. Bầu không khí vẫn tĩnh lặng. Hơi máy lạnh thổi ra đều đều. Lúc này cô mới hoàn hồn và bộc lộ vẻ mặt hết sức ngạc nhiên của mình.
_Ơ…ơ là sao?
_Tớ muốn ở tạm đây đến sáng, có phiền cậu không? – anh vừa uống trà vừa quay sang nhìn cô hỏi.
_Ơ phiền thì không nhưng mà… – cô đỏ mặt đáp.
_Không phiền là được rồi, tối nay tôi ngủ ngoài sofa cũng được. – anh nhìn cô rồi mỉm cười.
Yura bật tivi, mấy kênh tivi buổi tối chẳng được tích sự gì, bầu không khí vẫn tĩnh lặng như thế. Thời gian dần trôi, Yura cảm thấy buồn ngủ không chịu nổi. Cô dụi dụi mắt.
_Cũng khuya rồi đấy, tớ tắt đèn nhé ?
_Ừa, tôi ngủ ngoài sofa, yên tâm – anh đi về phía ghế sofa.
_Cậu ngủ trên giường cũng được – cô nói thật nhỏ tiếng và kéo vạt áo của anh từ đằng sau.
_Không cần đâu – anh xoa đầu cô.
Đêm đến, đèn đã tắt. Yura vẫn bồn chồn chưa ngủ được. Có lẽ là tâm lý của những cô gái vừa trưởng thành chăng?
Đến tận 5 giờ sáng, khi hừng đông vừa chợt loé trên những đám mây, sương mờ chưa kịp tan và hơi lạnh vẫn còn man mác quanh đâu đây. Tsurara bị lạc đường cả đêm, cuối cùng mới tìm được đến nơi trong lá thư ghi địa chỉ khách sạn. Gõ cửa mãi mà chẳng thấy ai ra mở, cô đi đến nơi cửa sổ và ghé mắt nhìn vào trong. Cô thầm nghĩ:
“May quá, cậu chủ có vẻ đang ngủ ngon, mà sao chưa trở lại dạng con người nhỉ? ủa mà…CON BÉ NẰM TRONG LÒNG CẬU CHỦ LÀ AI THẾ KIA?!!!!”
Tất nhiên là bé Tsu giận điên lên, cô thổi một luồng hơi cực lạnh vào cửa sổ rồi để nó tự vỡ ra. Cô nhảy vào trong, giận giữ khóc la om sòm. Rikuo (yokai) lúc này mới lồm cồm thức dậy. Anh vẫn đang nằm trên ghế sofa. Từ trong chiếc mền còn dư của phòng khách sạn, một cô gái xinh đẹp cũng lồm cồm bò ra khỏi lòng anh. Cô dụi dụi mắt. Một dây của chiếc váy đen bị rơi xuống khỏi vai cô, để lộ những centimet da trắng trẻo và nõn nà, quyến rũ. Cô cất tiếng hỏi:
_Tối qua lạnh quá, nên tớ chui vào đây ngủ cho ấm. Mà ngực của Nura-kun ấm và to thật nhỉ? – Yura mỉm cười dịu dàng, vẫn còn đang dụi đôi mắt.
Một phút mặc niệm trôi qua. Rikuo và Tsurara đang cố hiểu ra chuyện gì đang diễn biến tại nơi này. Yura đã đứng dậy đi pha trà từ lúc nào trong khi 2 người kia vẫn còn đang đứng hình vì chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra với mình.
_Mà Oikawa-san cậu đến chơi đấy à, sao không gõ cửa? – Yura mỉm cười ngây thơ hỏi.
Bỗng trong vô hình, một tia lửa điện xẹt ngang giữa 2 đôi mắt của Tsu và Yura.
_Keikain-san cũng biết chọn đúng thời điểm ghê cơ! – Tsu cười lại đáp.
_Hì hì hì, đâu có bằng Oikawa-san chứ ! – Yura lại mỉm cười đáp.
Nhào lên ghế sofa, nơi Rikuo Yokai đang ngồi, Tsu khóc la om sòm, vừa khóc vữa nhõng nhẽo như con nít cơ.
_Cậu chủ, muốn cưới vợ sao ngay lúc đầu không chọn quách cô ta cho rồi. Còn đến tận khách sạn giở trò “đó” làm gì thế ạ. Người muốn Tsurara chứng kiến cảnh thế này hay sao. Huhuhuhuhu !!!
_Oi, tsurara, cô hiểu lầm rồi. Hồi tối phân ra rõ ràng là tôi nằm sofa, Yura nằm giường cơ mà. – Rik cuống cuồng.
_Thế cậu chủ kêu tsu đến địa chỉ này để làm gì? – cô phồng mặt lên hỏi.
_Để đánh thức tôi dậy đấy – anh tỉnh bơ, đổi thái độ 180.
_....
_Mà…dù sao tên con người cũng sắp trở lại rồi, để coi cô đối xử hắn ra sao – anh cười đểu.
Một tia nắng lấp loá, chói toả qua cửa sổ rồi soi rọi vào cơ thể anh. Ngay lập tức cơ thể con người trở lại.
Câu chuyện tiếp diễn trong ánh mặt trời.
Chap 6: Tuổi 18 ?
_Rikuo-kun, tớ pha coffee xong rồi nè ! – tiếng Yura vang ra từ chỗ bếp.
_Ơ…ờ ờ – Rik.D lắp bắp.
Sở dĩ anh lắp bắp, thân người run rẩy, môi nhợt nhạt, khuôn mặt tím ngắt, môi tê tái không còn giọt máu là vì anh đang dùng nội công để chống lại khí lạnh âm độ do Tsu đang toả ra. Khí lạnh của Yuki-onna tựa như những lưỡi dao vô hình, từ tứ phía cứa đứt từng sợi dây thần kinh và gân máu của anh. Cô chầm chậm tiến lại gần anh.
_Hể, Rikuo-kun, cậu đâu rồi ? Làm mình uổng công pha coffe ! – Yura bước ra, hỏi.
Trong khi đó, bằng chiêu pháp mới mà Tsu vừa sáng tạo ra trong đầu vài giây trước.
“Băng Di tuyết công” – một chiêu thức tự phân mình ra thành từng hạt tuyết, rồi theo làn gió di chuyển nhanh chóng trong không khí.
Tsu và Rik đã ra đến được con phố ra bên ngoài. Những hạt tuyết bắt đầu kết lại và kết lại thành hình. Tsu và Rik hiện ra trong một góc phố vắng người. Tsu chẳng nói gì, nhưng nước mắt cứ nhỏ giọt, 2 má phồng lên giận dữ, bước nhanh và giậm mạnh chân xuống đất. Nắm tay Rik kéo đi. Trời bắt đầu nắng dần và buổi trưa cũng gần đến. Đi mãi và đi mãi, cuối cùng là quán Bakeneko xuất hiện trước mắt. Rik hỏi:
_Vào không?
_Vào !
Chuyện là thế này, tuy Bakeneko đơn giản chỉ là một quán ăn và là nợi tụ điểm ăn nhậu của nhà Nura và yêu quái từ khắp tứ phương đổ về, nhưng Tsu ít khi nào bước chân vào quán. Bởi vì trong quán còn có những cô nàng ma sói lẩn quẩn tìm “khách” nữa cơ. Nói chung thì Bakeneko cũng có một chút giống như quán Bar của mấy ông khách. Đi cùng thiếu chủ thì không phải ngồi bên ngoài. Có một phòng riêng ở tận trên cùng. Cả một tầng đó chỉ có 1 căn phòng duy nhất, rất rất rộng dùng để đãi riêng những “quý khách” của nhà Nura. Thế nên mỗi lần Rik đến quán thì tự động được dẫn đường lên đó. Rik nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Tsu, dẫn đường mỹ nhân lên căn phòng quen thuộc. Anh dịu dàng nói:
_Cẩn thận bước chân đấy nhé.
_Thiếu chủ không cần lo ! – Tsu hất mạnh cằm, nhìn sang một bên mà không thèm ngó đến Rik.
Tay Tsu vẫn nắm chặt lấy bàn tay to lớn, mạnh mẽ và ấm áp của Rik. Dẫn lên đến tận tầng trên cùng, nơi căn phòng VIP đặc biệt dành cho Nura Rikuo, cậu kéo cửa bước vào. Khẽ kêu tên bồi bàn cho một 2 ly trà hoa cúc. Một ly để đá, một ly để nóng. Hai người tìm chỗ ngồi trên chiếc chiếu tatami. Ngồi đối diện nhau và cách nhau một cái bàn chuyên dùng để uống trà, Tsu chẳng nói gì, 2 má vẫn phồng lên nhìn đáng yêu cực. Rik cười nhạt.
<>
Tên bồi bàn đã mang trà đến, Rik đưa tay ra hiệu không cần làm phiền. Tên bồi bàn nhẹ nhèng rút lui ra khỏi phòng VIP. Rồi Rik phát ra một câu nói mà chắc Tsu không bao giờ nghĩ tới:
_Thế em nghĩ thế nào về tôi?
_Ý cậu là…hình dáng vào ban ngày à? – Tsu hỏi ngược lại.
_Không, cả phần Yokai của tôi vào ban đêm nữa. Tôi muốn biết, nếu tôi không ngoan ngoãn ở nhà, ngày nào em cũng không thể nhìn thấy tôi thì em sẽ làm sao? – Rik cười đểu, đáp.
_Cậu muốn câu trả lời của câu hỏi đó sao? – Tsu vừa hỏi vừa hớp một ngụm trà, đỏ mặt.
_Từ ngày tôi còn nhỏ, em đã rất hiểu ý tôi, ngày nào cũng chăm sóc và bảo ban tôi dù là ban ngày hay ban đêm. Nhưng ban đêm là lúc sức mạnh của phần yokai được bộc lộ ra ngoài, tôi những nghĩ em sẽ yêu hình dáng vào ban đêm hơn bởi vì lúc đó tôi mới đủ sức mạnh bảo vệ em khỏi thế giới đen tối này. Thế em có nghĩ như vậy không?
Yên lặng một hồi, Tsu đáp:
_Tsurara rất yêu quý cậu chủ, nếu là cậu chủ, dù là ngày hay đêm cũng không quan trọng. Đối với sự việc ngày hôm nay, có lẽ sự kết duyên giữa cậu và Yura-san là một điều tốt. Hai người có thể tiến đến với nhau, như thế thì nhà Nura sẽ có thêm phần sức mạnh của gia tộc Onmyonji – Keikain, đồng thời có cả nenekirimaru và sức mạnh của cậu chủ, nhà Nura có thể tiêu diệt Seimei dễ dàng hơn. Tsurara chỉ có thể Matoi và giúp cậu chủ trên con đường tiêu diệt những yêu quái bình thường, nhưng với Seimei, Tsurara nghĩ cậu chủ kết duyên với Yura-san cũng là điều rất tốt. Vì Tsurara yêu quý cậu, nên bất kỳ điều gì cậu chủ yêu quý thì Tsurara cũng sẽ yêu quý. Tsurara không phân biệt cậu chủ của ngày và đêm đâu.
_Vậy có nghĩa là em sẽ đồng ý làm bất kỳ điều gì mà tôi sẽ làm? – anh hỏi vặn lại cô.
_Vâng ! – cô thẳng thắn.
<>
_Vậy nếu…tôi nói muốn kết hôn với em, tôi muốn em trở thành Đệ tam phu nhân của tôi thì em có đồng ý không? – anh đẩy cô ngã xuống nền chiếu, dùng ánh mắt xoáy nhìn sâu vào cô, mặt nghiêm nghị hỏi.
Tsu bỗng chốc không biết nói gì. Tâm trí cô trống rỗng, bởi cô đang nhận lấy một nụ hôn nồng thắm, thật sâu, thật đắm say từ Rikuo. Cái hôn vào môi ấy như một mệnh lệnh,bắt cô phải phục tùng và mãi nguyện trung thành về sau. Anh bắt đầu tháo đai buộc obi trên kimono của cô ra. Đai obi màu trắng như tuyết, thêu những cánh hoa bằng chỉ màu bạc lấp lánh dưới ánh nắng. Tsu vẫn còn nhắm hàng mi lại, chưa thể mở ra. Anh tháo khăn choàng cổ của cô, để lộ ra một làn da trắng như tuyết, thật mềm mại và thơm phức. Không để cô chờ đợi và nói thêm điều gì, anh hôn vào cổ và nói thì thầm điều gì đó vào tai cô. Ôm lấy cơ thể mỏng manh và xinh đẹp, quyến rũ mà ân ái. Anh bế cô đặt lên một chiếc nệm gần đó. Một tấm nệm khá to mà ông chủ đã chuẩn bị sẵn để tiện ai muốn ngủ lại quán thì có sẵn. Phải bước qua bậc tam cấp bằng gỗ, mới lên được đến nơi đặt tấm nệm. Căn phòng rất rộng, tất cả bao quanh đều là cửa giấy. Trong phòng có một cái phong linh màu trắng trong suốt, một cơn gió nhẹ thổi qua làm tiếng chuông kêu leng keng, leng keng. Anh cởi dần chiếc áo kimono 1 lớp ngoài ra. Trong khi đó Tsu vẫn cố dùng một chút lý trí còn sót lại để kháng cự, nhưng tuyệt nhiên vẫn không thể nào đẩy cơ thể Rikuo nay đã trưởng thành ra được một centimet nào. Cô không thể nói gì, bởi vì chỉ cần cô định nói là sẽ lại bị khoá chặt môi bởi anh. Những tiếng “ưm” phát ra càng làm không gian thêm kịch tính. Anh vòng tay qua eo, rồi đặt tay lên bụng cô. Bàn tay anh thật lớn và ấm. Trưa hôm đó, anh nằm với cô suốt đến chiều tối. Đến khoảng 7-8g tối mới chỉnh trang lại y phục rồi định về nhà. Lúc này Rikuo Yokai đã hoá thân. Anh và cô bước xuống lầu, quán vẫn thế chẳng có gì thay đổi, ông chủ quán quen thuộc đã tiễn hai người đến tận cửa. Tranh thủ lúc Tsu xỏ chân vào guốc, ông chủ mèo ghé tai hỏi anh một số việc:
_Oi, thiếu chủ, từ sáng tới giờ trong phòng chỉ có 2 người. Một nam một nữ đều còn đang độc thân. Không làm gì bậy bạ đó chứ ạ? – cười gian.
_Không, thì có làm gì đâu – Rikuo (N) cười đểu, tỉnh bơ nói một câu nhẹ nhàng. Khuôn mặt Tsu càng đỏ lên, e thẹn hơn bao giờ cả. Bèn vội nắm lấy tay, kéo cậu chủ đi về nhà. Trên đường cô hỏi:
_Lời nói lúc ấy của cậu chủ là thật chứ? – cô không dám nhìn thẳng vào mắt anh, mà chỉ hỏi nhỏ trong miệng.
_Thế em nghĩ tôi nói đùa à ? – anh nghiêm túc đáp.
Vừa dứt lời thì đã về đến trước cửa nhà. Hôm nay trong nhà im ắng lạ thường. Những chiếc lồng đèn vẫn soi bước lung linh trước cửa nhà. Nhưng không một ai đứng đón như mọi hôm. Không thấy tiếng reo hò ăn nhậu của bọn yêu quái, không nghe tiếng làm rơi bát đĩa của mẹ, không nghe tiếng luyện công của ông nội. Hoa anh đào cũng chỉ lặng lẽ rơi sau vườn. Không gian yên tĩnh đến kỳ quái. Bước vào đã đến giữa sân, chỉ còn vài bước là đến gian chính. Anh hỏi:
_Thế…hôm nay em ngủ bên phòng tôi, hay ngủ riêng?
| | | | |
| |
| Butchi Chủ trại gà
| Tổng số bài gửi : 3112
|
$C8 : 3282
|
Điểm cảm ơn : 265
|
Ngày sinh : 07/07/1996
|
| | Tiêu đề: Re: [Fanfiction] [Nurarihyon no Mago] Mối tình đầu... Sun Feb 12, 2012 6:34 pm | | | | | | | Chap 7: Đêm tĩnh mịch …
Đêm tối, gió lay tĩnh mịch. Bên cánh hoa đào có những tiếng thở lạ thường. Ngẩn đầu nhìn trời cao lại chẳng thấy bóng mây. Chỉ thấy khuôn mặt anh với thần thái uy nghi và đẹp đẽ. Cô đang nằm cạnh anh. Trong căn phòng mà ngày nào cô cũng đến vào buổi sáng để đánh thức anh dậy đi học. Từ rất lâu rồi, căn phòng này chỉ có mình anh thôi. Cảm giác lạ lùng và thật…ấm áp. Anh đã ngủ hay chưa, cô không rõ. Nhưng cô đang nằm nép sát vào người anh. Anh chỉ mặc một chiếc áo Kimono đen. Chỉ một lớp, và anh đang dùng bờ vai mạnh mẽ ôm lấy thân người mỏng mảnh của cô. Cô hơi hồi hộp. Ngước nhìn lên khuôn mặt của anh. Mái tóc dài rất mượt, phủ lên cánh tay từng tiêu diệt yêu ma và chiến đấu với seimei của anh. Hình như nhịp tim cô đang loạn. Cô thở hơi gấp và khuôn mặt đỏ bừng. Trong không gian đêm tối tĩnh mịch, mặc dù chỉ mới 8-9g tối, nhưng chẳng hiểu sao lại thấy như đêm khuya đang cận kề. Tiếng gió thổi lùa qua khe cửa giấy. Cảnh cửa in bóng nhưng cánh hoa đào đang rơi lả tả. Ngoài sân vườn ánh trăng vẫn in bóng đáy nước. Cô lấy tay đưa lên gần khuôn mặt anh, định chạm vào nhưng vẫn còn ngần ngại. Trong đầu cô chẳng còn nghĩ được gì khác, bởi vì giờ đây trong cô chỉ còn tràn ngập bóng hình anh mà thôi. Giờ đây cô đang cảm nhận hơi ấm đó. Hơi ấm từ anh truyền sang cô. Ép mình vào sát người anh, cô ngửi thấy một thơm quyến rũ và dịu nhẹ.
<>
<>
Tiếng binh khí chạm nhau, Rik đang dùng một lưỡi kiếm đỡ sự tấn công từ một lưỡi liền siêu bén, siêu sắt nhọn từ đâu vụt tới.
_Itaku !!! – anh ngạc nhiên.
_Hừm, vẫn còn nhớ đến tôi sao ?! – anh mỉm một nụ cười khiêu khích.
Cửa giấy mở ra, cả gia đình đang tề tựu. Ông già đang ngồi dưới gốc cây đào cùng một số yêu quái khác uống rượu ca hát. Kurotabo đã say quắt cần câu, còn aotabo thì đang bưng đồ nhắm ra cùng với mẹ của anh. Kejo đang rót rượu cho các yêu quái khác. Gyuki dù đang say bét nhè ra nhưng vẫn cố tỏ vẻ lạnh lùng. Kana và nhóm nghiên cứu yêu quái đang rình mò ngoài cửa phòng thì bị Yura kéo cửa làm ngã nhào xuống.
_M…mọi người làm gì ở đây? – Rik ngạc nhiên.
Tsu cũng bắt đầu ngồi dậy, hốt hoảng, đỏ mặt, cứ xua tay liên miên. Nhưng cứng họng chẳn biết nói gì. Đành chỉnh trang lại bộ kimono, rồi tính chuồn. Bỗng lại thêm một câu nói vang lên làm Tsu chẳng kịp thoát thân:
_Tsurara-san, không lẽ cậu định xxoo với Rikuo-kun? – một nụ cười bí hiểm toát ra Yura.
_Ơ…đ-đâu có đâu ! – Tsu xua tay, đỏ mặt.
Trong khi đó lửa giận phụt ra từ Kana.
Thật ra, vốn hôm nay là sinh nhật của Rik. Mọi người yên lặng ở trong bếp để chuẩn bị đồ ăn và rượu để cùng đón sinh nhật với Rik. Vừa dọn ra gốc cây anh đào thì Itaku đến. Số là mẹ của Rik đã phát thiệp mời khắp nơi, đến cả tono cũng nhận được thiệp mời. Thế là nhóm người của Itaku đã chạy vèo một mạch “đường bộ” đến nhà Nura. Yura cũng thế, nghe tin ấy nên lấy cớ du xuân gì gì đó dù mùa xuân cũng đã qua khá lâu rồi để đến Tokyo. Ai ngờ mới đêm trước đó Rik đã tự tìm đến khách sạn của Yura, làm cô ấy tưởng rằng tính ăn sinh nhật chung với mình. Nhưng chưa gì Rik lại đòi đi ngủ, cô bất chợt chẳng kịp làm gì, lại thấy lạnh nên chui vào chăn của Rik trên salon ngủ cùng. Mới sáng thì Tsu đã “đánh” tới nơi, chẳng kịp nói gì hết cả. Câu chuyện là thế.
_Quá thiếu phòng bị, không phải muốn ngủ cùng người khác rồi là được bỏ phòng bị đâu đấy – Itaku gằn giọng, mặt u ám.
_Cậu cũng đừng có đánh người ta trong lúc ngủ chứ – Rik cười nhăn nhó.
Bỗng lại một giọng nói quen thuộc vang lên nhưng lần này nội dung của câu nói làm cả bách quỷ nhà Nura và những người có liên quan đều sửng sốt lắng nghe:
_Nếu hai con muốn sinh đệ tứ cho mẹ thì nhớ tổ chức hôn lễ trước nhé, mẹ sợ chính phủ bắt giam cả hai đứa thì khổ – mẹ Rik lên tiếng, cười dịu dàng.
…
Cả nhà im bặt luôn.
Phải công nhận, vẫn bình thản được trước tình thế ngượng ngùng như thế thì chỉ có phu nhân của Nura Rihan – đệ nhị mới làm nổi. Gyuki bồi thêm một câu như thêm dầu vào lửa:
_Đệ tam đã lớn, cũng đến tuổi lập thê thiếp rồi, cũng là thuận theo lẽ tự nhiên – uống một miếng rượu, bình thản nói.
Bỗng Kappa ở một cái hồ gần đó trồi lên nói:
_Xin lỗi mọi người, hôm nay thuỷ triều lên, tôi bơi từ ngoài biển vô nên hơi trễ, xin lỗi đã bắt mọi người đợi – Kappa cuống cuồng xin lỗi, nhảy lên bờ.
Mọi ánh mắt đều đổ dồn vào kappa.
_Ơ, nhà đang có chuyện gì ạ ? – Kappa đổ mồ hôi hỏi.
_Không có gì đâu, vào uống cùng mọi người đi – Rik nhanh trí, nhảy đến vỗ vai đưa Kappa vào tận bàn nhậu dưới gốc cây anh đào.
Câu chuyện cuối cùng cũng êm đẹp. Mọi người hết truy cứu, nghi vấn chuyện Tsu với Rik làm tình giữa đêm trăng thanh gió mát. Cứ thế mà uống, uống đến say bí tỉ.
_À, Rik này mẹ quên bảo với con… – mẹ Rik nói gì đó trong lúc mọi người đang chè chén.
Trong khi đó, Tsu đã chuồn đi vào hồ tắm nước nóng từ bao giờ. Trong bồn tắm còn mỗi Tsu. Cô ngồi thừ ra, tay cứ chà đại xà phồng vào người, mặt ngơ ngẩn. Đầu óc mông mị nghĩ toàn những chuyện đâu đâu, cứ hiện lên vẻ mặt đẹp trai hút hồn của Rik là mặt cô đỏ lên hết cả.
<>
Có một tiếng gõ cửa phòng tắm. Bên ngoài vẫn còn vẳng tiếng nói chuyện, đùa giỡn của bọn yêu quái, ai vào tắm lúc này được nhỉ? Cô nghĩ thế bèn nói:
_Tr…trong phòng tắm có người rồi ạ !!!
Yên lặng một lát, rồi tiếng nói quen thuộc lại vang lên:
_Anh đây, Tsurara !
Giọng nói đầm ấm quen thuộc của Đệ tam thiếu chủ. Dù hơi trầm nhưng rõ ràng mạch lạc. Giọng nói lại vang lên:
_Anh vào một chút được không, em kéo rèm lại đi. – anh dịu dàng hỏi.
<>
_Cậu chủ cứ vào đi ! – cô đỏ mặt, đáp.
Trong đầu cô lẫn quẩn một ý nghĩ, tại sao biết cô trong phòng tắm mà cứ vào? Tại sao không chờ cô ra rồi hãy nói chuyện với nhau. Chuyện gì quan trọng lắm chăng, đến nỗi mà cậu chủ không đợi được, phải vào tận trong này? Hàng ngàn ý nghĩ vụt lên trong đầu cô.
_Anh xin lỗi nhưng…vòi tắm nước nhà mình hư rồi, em à ! – anh ngại ngùng, nói.
Quả thật, người Tsu đang đầy xà phồng mà nước trong bồn tắm thì chỉ còn lại nước nóng. Lại được thông báo cái vòi tắm (nước lạnh) vừa hư. Chẳng lẽ để người xà phồng không thế này mà bước ra à?!!!
Mà điều quan trọng là Tsu – một yuki onna không đụng vào nước nóng được!
_Anh muốn hỏi, có cần anh giúp gì không ! - Rik hơi đỏ mặt, hỏi.
Chap 8: Ngày rạng đông …
Không gian của buổi đêm vẫn còn vương vấn những cảm giác ngại ngùng khó tả. Bên ngoài chỉ còn những chiếc lá và hoa anh đào rơi một cách thẫn thờ. Gói thổi qua những làn gió âm ấm, nhưng đôi khi lại mang theo sương lạnh. Gió thổi vào làm cô mát mẻ hơn hẳn trong một bồn nước toàn nước nóng. Bên ngoài một lớp rèm cửa ở ngay gần cửa ra vào là một người con trai tướng tá phong độ, đẹp trai, cao ráo, uy dũng. Anh có vẻ hơi lo lắng, hỏi cô một câu hỏi khá ngại ngùng:
_Anh muốn hỏi, có cần anh giúp gì không ! - Rik hơi đỏ mặt, hỏi.
Cô bất giác trả lời, mặt cũng đỏ lên:
_Không….không cần đâu ạ, thiếu chủ vào trước chung vui cùng mọi người đi ạ!
_Thế còn chuyện nước tắm…? – anh hỏi lại.
Cô ngại lắm, sao lại nhờ thiếu chủ những chuyện nhỏ nhặt như tắm táp này chứ. Nếu để mọi người trong nhà biết, chẳng biết còn chọc cô đến bao giờ.
_Oái hơi nước nóng !
Cô bất giác reo lên, cảm thấy choáng váng vì khắp phòng chỉ toàn là hơi nước nóng. Băng nữ vốn là loại thích nhiệt độ thấp, những không gian thoáng mát hay lạnh lẽo mới hợp với cô. Nhưng giờ đây chỉ có nước nóng, nước nóng, nước nóng. Cô choáng váng lên mất. Bên ngoài chiếc rèm dày, Rik lo lắng sốt ruột hỏi có chuyện gì xảy ra nhưng vẫn không được người bên trong đáp lại. Bỗng đột nhiên nghe tiếng kêu, anh bất giác kéo rèm chạy nhanh vào. Và thế là anh đang đỡ lấy cô. Trong một phút hoảng loạn, cánh tay to lớn và khoẻ mạnh đỡ lấy cơ thể mảnh mai của cô, à và tất nhiên cô cũng chẳng mặc gì cả. Dù hơi ngại ngùng nhưng anh cũng nhanh trí, lấy một chiếc khăn tắm choàng lại cho cô. Cuối cùng cũng đỡ cô được về phòng.
Một lúc sau, cô lờ mờ tỉnh dậy. Trong phòng yên tĩnh, đêm đen vẫn đang vây kín xung quanh. Vừa mở mắt ra cô đã bắt gặp ánh mắt ấm áp, đang lo lắng ngồi quỳ cạnh cô. Bàn tay người ấy đang đặt lên trán cô. Anh nói điều gì rất nhỏ, nhưng cô vẫn nghe thấy:
_Bị sốt rồi.
Bị sốt ư? Một băng nữ cũng bị sốt như con người ư? Cô chợt tỉnh hẳn. Nhìn lại thì thấy ai đã thay đồ cho cô từ lúc nào. Mọi ký ức mơ mơ màng màng trong không gian đầy hơi nước nóng đó bỗng đột ngột trở về. Hình như cô nhớ ra được rằng lúc đó có người đến đỡ lấy mình sau đó thì cô đã ở trạng thái ngất xỉu từ lâu rồi. Vậy…trong lúc cô đang ngất xỉu có chuyện gì xảy ra không? Ai đã thay đồ cho cô? Và dường như căn phòng này…là của cậu chủ, không phải của cô? Thế là cô bàng hoàng hỏi:
_Ca…cậu chủ thay đồ cho Tsurara ư? – cô đỏ mặt.
_Tôi thấy cô bị ướt nên tôi…
Chưa kịp nói hết câu, anh đã bị cô cắt lời:
_Cậu chủ, Tsurara xin lỗi, đã để cậu chủ nhọc tâm rồi. Dù nhìn thấ gì cũng xin đừng nói với pho nhân nhé, cả đại thống lĩnh nữa. – cô nhắm chặt mắt, nắm lấy tay áo kimono của anh, vẻ cầu xin nói.
Anh hiểu ra dường như cô đã hiểu lầm chuyện gì đó, tất nhiên là ở vế sau. Anh định nói rằng “Tôi thấy cô bị ướt nên tôi nhờ kejoro vào thay giúp cô bộ áo kimono này, lúc ấy tôi đứng chờ bên ngoài sốt ruột lắm, có mang cả thức ăn đến này, cô ăn không?”, chỉ thế thôi nhưng chưa kịp nói thì anh đã bị người ta cắt lời rồi và cũng đã bị hiểu lầm rồi. Thôi, dù sao giấc mơ ở quán Bakeneko trưa hôm ấy cũng là sự thật, cả lời cầu hôn cũng thật, thôi thì tới đâu hay tới đó. Mọi việc cứ thuận theo tự nhiên trước đã, còn lại tuỳ cơ ứng biến. Anh hít một hơi sâu, xác nhận lại câu nói hôm trước:
_Thế câu trả lời của em là gì?
_Câu trả lời nào ạ? – cô tròn xoe mắt nhìn anh.
_Lời câu hôn hôm trướ…
<<ầm>>
Lại bị ngắt lời, từ bên ngoài cánh cửa kéo, một dàn tất cả những gương mặt “rất là quen thuộc” đang ngã nhào xuống vì nghe lén. Câu chuyện đã bị nghe thấy từ bao giờ rồi cơ thế mà cả 2 đương sự vẫn còn đang trải qua những cảm xúc đầu đời ngượng nghịu khiến chẳng còn để ý gì đến tai vách mạch rừng nữa. Khi tất cả những gương mặt đó từ bên ngoài bị ngã nhào xuống, anh bất giác xoay người lại. Nhưng tất nhiên, với nội công cỡ những gương mặt “rất là quen thuộc” đó, thì tất nhiên khi anh quay lại, anh đã chẳng còn thấy ai rồi. Mọi người lẫn hết, người trốn đằng sau cánh cửa, người treo ngược mình lên trần nhà, người trốn dưới ván lót sàn,…tất cả đều là để nghe lời cầu hôn từ Đệ tam thiếu gia. Dường như tất cả đã dần đi đến đoạn kết cuối cùng.
Anh nắm lấy bàn tay cô, vuốt mái tóc cô, hỏi bằng một chất giọng trầm ấm dịu dàng:
_Tsurara, em có đồng ý làm vợ của anh không? – anh nhìn sâu vào mắt cô.
Cô hơi ngập ngừng, mặt đỏ lên, nhìn sang hướng khác, nhắm hàng mi trả lời:
_Vâng, em đồng ý !
Anh sáng của ngày mới đang rạng rỡ và bắt đầu soi rọi muôn nơi. Những ánh sáng đầu tiên lọt qua khe cửa, soi rọi vào không gian bên trong căn phòng. Cô vừa chấp nhận lời cầu hôn của đệ tam. Anh rất vui. Cả nhà đều vui, đại thống lĩnh cũng vậy. Cả nhà reo hò và vui vẻ hoan ca, cả những tiểu quỷ với cơ thể bé nhỏ nhất cũng nhảy nhót, líu lo không ngừng. Chẳng ai để ý đến hai ngọn lửa hận đang bốc lên ngày một cao. Không gian bình mình vừa rạng hừng đông bỗng chốc trở nên ngột ngạt đáng sợ. Từ đầu đến giờ, có lẽ 2 cô gái đã ít khi hặp và trò chuyện cũng như “nũng nịu” với Đệ Tam nay lại càng ít hơn khi biết trong lòng anh chỉ có băng nữ Tsurara.
_Rikuo-kun, cậu lựa đúng thời cơ thật đấy – Yura cười nguy hiểm.
_Tsurara cũng thế ấy nhỉ? – Kana tiếp lời.
Rikuo và Tsurara chẳng nói được gì, chỉ nuốt nước bọt. Rikuo chỉ cười cười, nói:
_Ah, Kana-chan, Yura-chan. Hai cậu đến từ bao giờ thế, ha ha ha – mặt anh méo xẹo.
_Không cần cười với tớ - Kana cười nguy hiểm đáp lại.
_Đúng đấy, tớ sẽ tiêu diệt hết yêu ma trên thế giới này – Yura tiếp lời.
Vừa dức lời, thì hàng ngàn Shikigami khổng lồ hiện ra. Một lượt shikigami lướt qua cửa phòng làm căn phòng bị vỡ tan tành, đồ đạc chẳng còn cái nào lành lặn. Rikuo nhanh tay, cầm lấy thanh kiếm bên cạnh chém ngang một phát. Những lá bùa rơi xuống lả tả.
_Hừ, đồ yêu ma, nếu muốn thì nếm thử Hagun đi ! – cô hét lớn.
Sức mạnh của Yura trưởng thành tăng lên gấp bội. Hagun sau khi thi triển đã biến thành một khẩu đại bác siêu lớn cầm tay. Mỗi phát bắn ra như hàng ngàn lưỡi dao bằng nước cắt xuyên mọi thứ. Các tiểu quỷ khác chạy tán loạn, riêng Kurotabo và Aotabo thì đang xỉn quắt cần câu ở gần đó, nước lầy lội cuốn phăng đi 2 người ấy vào gian bếp. Đại thống lĩnh đã kịp nhảy lên trên cao, ngắm cảnh tượng “đáng ghen” thằng cháu trai mình, vừa xem vừa uống trà, kêu lớn:
_Oi, Rikuo. Phụ nữ của con làm sập nhà chính, đánh ghen xong phải xây sửa lại đàng hoàng cho ta đấy, há há há !!! – ông cười lớn.
_Ông nội kỳ quá ! – Rikuo hét lớn, đáp lại.
Vừa dứt lời, anh bế Tsu lên tay bảo cô:
_Chạy! nếu là Hagun thì tốn sức để đấu lại lắm !
Rồi khinh công nhảy ra ngoài vườn. Đánh nhau loạn xạ cả buổi trời, Rikuo tơi tả cả ra. Trời đã bắt đầu trưa, nắng gắt cả vùng rộng lớn. Rikuo chống gậy bước từng bước loạn choạng trên đường, Tsurara đi bên cạnh lâu lâu lại cười mỉm một cách đen tối. Nhưng tránh quả dưa lại gặp quả dừa. Ở bên kia đường, cách nhau một con đường, những vạch phân cách dành cho người qua đường cứ gọi là rõ mồn một. Ở cuối những vạch phân cách ấy là một cô gái trưởng thành, tóc nâu nâu đen đen, ánh mắt dữ dằn sắt lạnh nhìn Rikuo đã và đang tơi tả, chống gậy đi trên đường. Cô bước qua vạch phân cách, trời nắng gắt, mồ hôi và mệt mỏi đang bao bọc lấy Tsurara, cô nhìn thấy cô gái xinh đẹp đang dịu dàng đưa một chiếc khăn tay cho anh. Anh sợ hãi lùi lại vì cảm nhận được luồng sát khí từ cô gái xinh đẹp. Anh cầm lấy chiếc khăn tay, phớt ngang qua mũi chú chó con đi lạc gần đó, nó bất tỉnh nhân sự. Anh lầm bầm, mặt tối sầm:
_Kana-chan, khăn tay có độc.
| | | | |
| |
| Butchi Chủ trại gà
| Tổng số bài gửi : 3112
|
$C8 : 3282
|
Điểm cảm ơn : 265
|
Ngày sinh : 07/07/1996
|
| | Tiêu đề: Re: [Fanfiction] [Nurarihyon no Mago] Mối tình đầu... Fri Jun 15, 2012 4:45 pm | | | | | | | Chap 9: Mối tình đầu...và cũng là mối tình cuối cùng.
Và câu chuyện đã đến hồi kết thúc. Những ánh nắng gay gắt chiếu rọi quanh vỉa hè.
_Tớ…yêu cậu nhiều lắm.
Một giọng nói vang lên giữa cái nắng gắt. Cô gái ấy, đứng đó, thốt lên từng lời nói nhỏ nhẹ nhưng rõ ràng. Anh và hai cô gái khác vẫn đang cố hiểu câu nói vừa thoát ra khỏi đôi môi nhỏ bé của cô gái đang đứng đằng kia. Ánh mắt cô gái ấy sắt lạnh và vô hồn.
_Kana…chan ?! – anh toát mồ hôi, gọi cô bằng một giọng nói yếu ớt.
_Và cũng bởi vì tớ yêu cậu mà thôi ! – cô lao vào anh.
Sượt qua mặt anh. Và cô vung tay, chém xuống cô gái mặc kimono đang đứng ngay sau lưng anh.
<>
Tiếng binh khí va chạm nhau. Kana dùng một con dao bếp chém xuống Tsurara. May thay Rikuo đã kịp rút đao ngăn chặn một nhát chém của Kana.
_Nura-kun !!! – một tiếng kêu thật to từ đằng sau với sự giận dữ khủng khiếp đang lan rộng.
Hàng ngàn shikigami đang tiến đến như vũ bão. Trên tay Yura còn có một khẩu đại bác từ Hagun nữa. Trong khi đó Tsurara vẫn đang mệt mỏi. Sắc mặt cô tái xanh, hơi buồn nôn và chóng mặt. Kana thì vẫn đang dùng ánh mắt giết người bọc lấy không khí đã vốn căng thẳng. Và anh thì đang gồng mình chịu nhát chém thuận tay của Kana xuống người Tsurara.
_Tsurara, em không sao đấy chứ ? – anh hỏi.
_E…em thấy chóng mặt quá. – cô mệt mỏi đáp lời anh.
_Ta sẽ tiêu diệt hết tất cả yêu quái trên thế gian này !!! – Yura hét lớn.
_Đúng vậy, tớ cũng chỉ là vì quá yêu cậu mà thôi ! – Kana tiếp lời.
Và một vụ nổ lớn diễn ra. Những người dân đi quanh đó đang bắt đầu chú ý đến việc lạ diễn ra trên vỉa hè. 3 cô gái và 1 chàng trai, chuyện gì sẽ xảy ra đây? Yura sượt qua mặt Rik và Tsurara từ phía sau, Kana vẫn đang áp sát rạt ngay mặt trước và 2 cô gái xinh đẹp đang áp đảo nhau. Con dao bếp của Kana lấp lánh sáng dưới ánh mặt trời và vẻ mặt lạnh lùng của cô làm người ta khiếp đảm. Trong khi đó hàng ngàn shikigami của Yura vẫn đang xông lên như bão, tiếc rằng nó không thể làm hại con người. Thế nên Yura đâm vào thế bất lợi.
_Đừng tưởng tôi nhường cậu ấy cho cô !!! – Yura hét lớn.
_Cô cũng lấn lướt tôi quá mức rồi đó, một onmyonji như cô sao có quyền yêu một thủ lĩnh Yokai như cậu ấy ?!!! – Kana đáp trả.
_Cô thì hơn gì tôi à, con nhỏ hám trai kia. Từ hồi mới chuyển vào trường là tôi đã không ưa nổi cô rồi, sớm tối gì cũng bám dính người ta, không biết nhục là gì à?!!! – Yura hét lại.
_Cái mặt cô có bị dày quá mức không, cô nghĩ sao mà một âm dương sư lại đi yêu Yokai. Lúc đầu nói tiêu diệt người ta cho lắm vào, rốt cuộc lại yêu đắm đuối, cô mới là người không biết nhục đấy !!! – Kana tiếp lời.
_Nói chung là tôi và cô đều bị thằng này nó lừa tình chứ gì, thôi tôi biết rồi!!! – Yura đáp.
_Cô có đang nghĩ như tôi nghĩ không? – Kana hỏi.
_Tôi cũng nghĩ như cô đấy!!! – Yura phừng phừng lửa.
_Nà…này, hai người không phải lại đang quay sang tôi để trút giận đấy chứ ? – Rikuo đổ mồ hôi hột.
Bỗng Rik như thấy có ai đang kéo áo mình.
_Em thấy buồn nôn quá. – Tsurara mệt mỏi lên tiếng.
Dường như thế trận hỗn loạn nãy giờ, cả 3 người còn lại mới bắt đầu để ý những triệu chứng “khác thường” của Tsurara. Và những ánh mắt xung quanh đang đổ dồn vào 4 người bọn họ.
_Có chuyện gì đi theo tôi, đừng làm rùm ben lên ngoài đường ! – Rikuo ra lệnh như bàn thạch.
Anh bế Tsurara lên, cô áp đầu vào ngực anh và thở những hơi thở mệt mỏi. Kana và Yura tạm thời đình chiến, chỉ hầm hầm đi theo đằng sau. Cuối cùng lại quay về quán Bakeneko. Anh đặt cô xuống một chiếc nệm màu trắng trải trong phòng. Rồi tỏ vẻ lo lắng ghê lắm, đặt tay lên trán cô. Yura và Kana nín thở vì cảm giác như sắp nghe anh nói một điều gì đó để kết thúc mọi sự ngờ vực. Và cuối cùng anh cũng lên tiếng:
_Hình như…Tsurara bị sốt phải không nhỉ? – anh làm vẻ mặt nghiêm trọng, xoay người lại hỏi.
…
Kana và Yura im bặt. Dường như quá bất ngờ với câu kết luận của anh sau tất cả mọi triệu chứng của Tsurara. Mặt 2 cô tối sầm, sát khí toả ra như muốn cốc vào đầu anh một cú thật mạnh để anh sáng trí.
_Lại gần đây, tớ nói cậu nghe Oikawa bị gì. – Kana tối sầm mặt, vẫy vẫy tay, ra hiệu kêu anh lại gần.
Anh nghe lời, ghé sát lại chỗ Kana.
_Cô ấy bị sốt phải không? – anh làm vẻ mặt nghiêm trọng.
_Không, cô ấy không bị sốt. – Kana tối sầm mặt, phủ định.
_Thế sao lại chóng mặt, buồn nôn, mệt mỏi? – anh chăm chú.
Cô ngừng một chút, rồi trả lời:
_Vì cô ấy đang có thai và cậu sắp lên chức…phụ thân đại nhân. – Kana trầm giọng.
…
Không khí lại bao bọc một màng yên tĩnh đáng sợ. Mặt cả 3 người đều tối sầm, còn Tsurara thì đã thiếp ngủ đi từ lúc nào rồi nên không nghe thấy cuộc hội thoại của 3 người kia. Không khí yên tĩnh được một hồi lâu thì:
<>
Yura đập bàn một cái thật mạnh. Trong khi đó 2 người còn lại vẫn chưa thoát khỏi sự ngạc nhiên và tất nhiên cũng vẫn chưa hiểu được hết tình thế hoảng loạn lúc này.
_Cái này người ta gọi là phạm luật đấy. – Yura mặt tối sầm, bảo.
_Tsurara tính đến hôm nay là hơn 18 rồi, đừng lo. – Rikuo cũng tối sầm mặt, đáp.
_Nhưng cậu mới 19 thôi đấy. – Kana đáp, cũng với trạng thái khuôn mặt y như 2 người kia.
Cũng chẳng biết phải nói gì. Yura lại ngồi xuống, im bặt. Đúng lúc đó Kana lại đứng phắt dậy. Rikuo bất ngờ, hỏi:
_Kana-chan?
_Yura-chan! – Kana lên tiếng.
_T…tớ đây! – Yura ngạc nhiên.
_Đừng uống chén trà để trên bàn nhé! – Kana đáp.
Nói đến đây thì chắc là ai cũng rõ mồn một ẩn ý của cô. Trong chén trà có độc, đừng uống nó bởi vì nó dành cho người khác – đó thật sự là toàn bộ ý nghĩa trong câu nói vừa thốt ra từ miệng của bé Kana hiền lành ngày nào.
_Mà hình như lúc nãy…tớ đang định giết kẻ nào lừa tình tớ thì phải! – Yura xoay qua nhìn Rik, cười một cách giả tạo.
<>
_Tớ sẽ giết hết những thằng dám lừa tình tớ !!! – Yura nổi điên, hét lớn.
_Có cần tớ phụ một tay không? – Kana nổi lửa từ đằng xa.
<>
Rikuo (yokai) choàng tỉnh giữa đêm trăng tròn vành vạnh. Anh nhìn sang bên phải thì vẫn thấy Tsurara nằm đó, nằm cạnh bên mình, đang ngủ rất ngon và ôm một đứa bé trai dễ thương trong lòng. Anh thở phào nhẹ nhõm, nghĩ “may quá, chỉ là một giấc mơ”. Và thật sự thì đó là giấc mơ có thật đã xảy ra vào 3 năm trước. Mãi đến bây giờ anh vẫn còn bị ảnh hưởng và nhớ mãi cái cảm giác bị 2 cô gái cùng xông lên hội đồng. Toàn bộ câu chuyện diễn ra chỉ trong mấy ngày vậy mà biết bao điều xảy đến với anh. Hôm đó mà anh không may theo kiếm thì chắc sẽ chết với 2 cô gái xinh đẹp ấy. Hậu truyện sau sự việc đó nữa thì chắc không cần nhớ lại. Anh nằm liệt giường suốt 1 tuần và Tsurara được danh chính ngôn thuận làm người sinh Đệ tứ nối dõi huyết thống cho nhà Nura.
_Rikuo, anh không ngủ được à ? – Tsurara dụi dụi mắt, kéo tay áo kimono của anh.
_Không, có chuyện gì đâu, em ngủ tiếp đi – anh cười mỉm, xoa đầu cô.
Bây giờ nghĩ lại mới thấy, mối tình đầu của anh cũng chính là mối tình cuối cùng. Vậy là câu chuyện kết thúc. Sáng ngày mai anh lại tiếp tục đi trên con đường của mình, tiếp tục sợ hãi mỗi đêm khi nhớ về giấc mơ này và sẽ có một đứa bé để ẵm bồng, chăm sóc. Bởi thế mới nói, mối tình đầu của anh cũng là mối tình đáng nhớ nhất và chông gai nhất của 3 đời thủ lĩnh yêu ma từ lúc bắt đầu cho đến giờ. Nhưng đời sau lại có nhiều điểm nổi trội hơn đời trước, vậy đời thứ 4 có điểm gì đặc biệt hơn các đời cha ông của mình không, mối tình ở đời thứ 4 sẽ ra sao?
Đó lại là một mối tình đầu “khác” và một câu chuyện “khác”.
___________The End___________
| | | | |
| | | | | [Fanfiction] [Nurarihyon no Mago] Mối tình đầu... | |
|
Trang 1 trong tổng số 1 trang | | * Viết tiếng Việt có dấu là tôn trọng người đọc. * Chia sẻ bài sưu tầm có ghi rõ nguồn là tôn trọng người viết. * Thực hiện những điều trên là tôn trọng chính mình.-Nếu chèn smilies có vấn đề thì bấm a/A trên phải khung viết bài
| Permissions in this forum: | Bạn không có quyền trả lời bài viết
| :: :: :: | |
| :: :: :: | |
|
| |