| Shera.Tk-chan Trứng gà
| Tổng số bài gửi : 91
|
$C8 : 326
|
Điểm cảm ơn : 1
|
Ngày sinh : 26/07/1995
|
| | Tiêu đề: [Event TLT2] From Sherabreak.Tk-chan to Junior Harmonica Sat Jun 02, 2012 8:01 pm | | | | | | | @Chị Jen: Em tuy là không quen biết chị nhiều, nhưng được một người bạn rất thân kể cho em về chị. Sau hơn 1 tháng được lĩnh hội kiến thức, nhân đây có có cái event nừa tình này, em gửi cho chị một bức xem thử. Trong lá thư này có lẽ cái gọi là lịch sự được phất cờ bỏ hết, cho nên có ủy khuất gì mong chị thứ lỗi cho em nga~*Chắp tay cúi đầu*
Ngày 2 tháng 6 năm 2012 Chị Jenny thân mến,
Chào chị, lâu không pm cho chị, ta nhớ chị lắm. Nhớ những sáng uể oải ta cùng chị 8 lung 8 tung, 8 trời 8 đất, những trưa nắng gắt hai ta ngồi điều hòa pm lăng nhăng lộn xộn, nhớ những đêm dài chúng ta chụm đầu bàn kế hại-một-ai-đó-bất-kì trên Y!Mess, và nhớ cả những lần ta năn nỉ chị vài chuyện bằng nước mắt, rồi chị không cười không mếu mà hồn nhiên phang cho ta nguyên một câu ê ẩm mình mẩy “Ok”, vậy là bao công sức đi ép lệ của ta đổ sông đổ biển cả.
Này, chị có nhớ lần đầu hai ta gặp nhau không? Haizzz, có lẽ chỉ mình ta tự đa tình mà ôm gối ngồi hoài niệm *mặc niệm thì chuẩn hơn*…haizzzz…
Ấn tượng đầu tiên của ta về chị là một cô gái đam mê cưa sừng làm nghé. Chị ngày ấy đã 24 mà giống như một bé 13 vậy, làm cho ta ngẩn ngẩn ngơ ngơ nguyên 5 phút, có lẽ bời vì ta chẳng xác định được chị là cái thể loại gì mà tiếp chuyện…
Ây dà, ta nhớ cái kiểu phát biểu hồn nhiên nói trắng ra là spam vô tội vạ của chị lắm nga. Cái fic thứ hai trong sự nghiệp của ta, cái fic định mịnh cho ta và chị gặp nhau í, chị có nhớ hay không, đó là một tác phẩm vô cùng tệ hại. Lúc viết thì hào hứng, khi đọc lại thì rất "ba trấm", nhưng ngày nào chị cũng cười toét ra mà type mấy câu tựa như “Hay quá em, mong chap mới”;“Bao giờ mới có chap mới thế hả em”; vân vân và vân vân. Cho dù biết đó gọi là xì pam và ta là một Mod gương mẫu có nhiệm vụ đi thu dọn mấy ổ mìn như thế, nhưng không hiểu sao bụng ta cứ cồn cào *đừng tưởng bở nga, ta toàn onl đêm hoặc nhịn bữa sáng để onl nên cái bụng nó réo*, ta đọc đi đọc lại và cảm thấy rất ấm áp có lẽ bời vì cái thân máy dưới chân chạy lâu nên nó nóng. Ta bắt chuyện với chị, và đột nhiên thấy chị rất hợp gu ta trừ cái kiểu cưa sừng, thế là hai ta bước lên bậc thang gọi là bạn bè.
Cái hồi đáng trết mà ta quen chị ấy, lại là những ngày tháng tươi đệp nhứt cuộc đời ta. Sáng onl, trưa onl, chiều onl và nửa đêm onl, lúc nào ta cũng tìm thấy niềm vui. Trung bình một ngày 3/4 lần ta onl thì chị cũng onl và 4/5 time được chúng ta dùng để 8. Nói gọn gàng ngăn nắp có nghĩa là trong khoảng thời gian hơn một tháng chị và ta dính chặt với nhau dùng cưa xẻ đôi cũng không rời.
Chị có nhớ cái hồi ta năn nỉ chị bày ta cách lập FB không nhể…Ta thừa biết FB bị chặn và sẽ phải lên google mò một cái phần mềm trết tiệt nào đấy down về rồi cài vào máy thì mới vô được, mà vấn đề của ta là ta nhười down, nhười cài, cho nên ta đã cầu viện chị. Tất nhiên sau một màn mưa nước mắt chị (lại) tặng cho ta một bất ngờ khá giống bước hụt cầu thang là “Ok”, ta đã nói chị rất hồn nhiên mừ, làm cho ta đau xót mấy giọt nước mắt phí phạm. Chị mail cho ta cái tập tin mang tên Hotspot Shield và đúng 5 dòng hướng dẫn giải nén, cài vào máy cùng chạy. Cái gì cũng chung chung, cái gì cũng nhanh gọn lẹ, làm cho ta mất đúng 45’ nhìn 5 cái dòng sơ sài cộng 4 tiếng đồng hồ bấm loạn máy lên, nhưng cuối cùng vẫn là số 0. Vài phút sau chị onl, và ta kì kèo với chị. Máu anh hùng nổi lên, thiêu cháy hết cả đống não nhiều nếp nhăn của chị, chị xung phong trực tiếp hướng dẫn ta qua…mess. Ta nhớ như in lúc đó là hơn 9h sáng, hai ta cùng nhau nâng vai sát cánh xử lí cái phần mềm quái quỷ, đến đúng 2h chiều thì chúng ta mới được nghỉ ngơi kiếm cái giề đó ăn lót dạ thay cho bữa sáng và bữa trưa. Ta còn nhớ chưa bao giờ bụng ta nấu cháo lớn tới vậy, ta ăn ngấu nghiến, làm bao nhiêu thứ ngon ngoe ngoét hết xung quanh miệng, mười ngón tay ta đỏ lòm nước chấm, tóm lại là rất kinh dị. Háo hức, ta tiếp tục cùng chị xông pha trận mạc. Chị, miễn cưỡng thì có thể nói là hướng dẫn tận tình, làm cho ta chỉ cần hơn một tiếng sau là xong. Tuy nhiên, đến lúc cái biểu tượng phần mềm nó hiện ra dưới thanh công cụ phía góc phải màn hình, chị hỏi ta (xin phép được trích đoạn hội thoại):
_Em có thấy hình cái khiên nhỏ xíu ở phía góc phải màn hình không?
_Có ạ
_Nó màu đỏ phải không?
_Dạ không ạ
_Nhìn lại đi chắc chắn là màu đỏ mà
_Màu cam ạ
_Chắc không?
_Chắc
_Không phải phải là màu đỏ chứ
_Màu cam ạ
…
Ta với chị type lặp đi lặp mấy câu tương tự thế hàng chục lần, nói thẳng ra là cãi nhau xem nó mà đỏ hay màu cam. Cuối cùng chúng ta chấp nhận kết quả là…máy nhà chị nó màu đỏ thì mặc máy nhà chị, máy nhà ta màu cam chị phải giúp ta. Sau một hồi mặc kệ cái chi tiết không trùng khớp, cuối cùng ta đã chạy xong cái phần mềm rắc rối. Chị chỉ cho ta cách lập FB, và ta ngây thơ cho chị cái pass. Chỉ vài giây sau ta đã thấy hối hận. Rõ ràng là chị cáo già chứ đâu có hồn nhiên ngây thơ cái giề. Đau khổ.
Cái Pet Society là đích thân chị giới thiệu cho ta. Lúc đầu ta cái gì cũng không biết, ngây thơ tựa bò đeo nơ, còn chị là cái bị không đáy chỉ chực cáo già mà cướp mất cái gì đó của ta. Cái trò chơi đó dễ thương, vả lại là do chị giới thiệu cùng với vô số vật phẩm mà chị tặng ta hàng ngày, nên ta mê như điếu đổ. Ta bỏ tất cả fic, cả dọn spam mà chơi. Ta chơi quên ăn quên ngủ, khiến cho chị phán một câu rất chi là chí lí “Hình như thiếu nó em của chị không thể sống được.”, ta càng ngây thơ theo cấp số nhân mà gật đầu cái rụp.
Thực ra giữa ta và chị có một cái giao kèo không to không nhỏ, nghĩa là nó mức trung bình có lợi cho chị hơn. Đừng tự hỏi tại sao chị Ok không do dự trong cái vụ FB, đó là do ta ngây thơ cho chị một per có nội dung là chị được quyền đem fic của ta post đi mọi nơi mà không cần trưng cầu ý kiến của ta, trừ những cái có đánh dấu đặc biệt cần thông qua. Nhưng mà ta là người dễ tính và phóng túng, cho nên trong tất cả 13 cái fic kể cả đã xong lẫn chưa xong lẫn đã bỏ của ta thì chẳng có cái nào đóng dấu đặc biệt cả. Khổ sở thay cho cái tính bồng bột của ta mà quên đi kết quả.
Dạo gần đây, sau một thời gian dài bị ta dụ dỗ mà không hay, cuối cùng chị đã phơi ra bộ mặt thật là một cô nàng yêu cái trẻ, yêu cái ngây thơ và táo tợn hơn là yêu mình trẻ và ngây thơ. Ý nghĩa của cái cụm-danh-động-tính-dài-ngoẵng mà ta vừa type bên trên kia ngắn gọn chính là đam mê nghệ thuật cưa sừng bào chế thuốc chống lão hóa cả bên ngoài lẫn bên trong.
Nhưng mà niềm vui của ta bị nén đi một nửa vì ta có gợi ý bao nhiêu nữa mà chị chẳng biết rằng trong mắt của ta mặt nạ chị đã được hạ xuống. Chị vẫn cứ hồn nhiên như tiên lạc trong núi tiền, bởi vì da mặt chị cộng với cái mặt nạ dưỡng da hóa chẻ kia thì chắc chắn thu được một lớp rất dày mà. Biết đâu ta đem một cái kiếm chọc vào nó cũng không thủng nữa thì ta biết phải làm sao…haizzz…
Ta với chị dính nhau như trát keo con voi 502, ta đã quen với việc có chị bên cạnh, cho nên có lẽ ta đã không biết trân trọng từng giây phút chị ở bên.
Bắt đầu từ khi chị thông báo với ngôi nhà đầu tiên rằng chị sẽ không onl nữa, có đến cuối tháng 2 năm sau, chính xác là 28/2 năm sau. Lòng ta lúc ấy vô cùng cồn cào, ta đã linh cảm về cái chuyện mất chị.
Ta điên cuồng tìm kiếm chị, cuối cùng cũng tóm được chị ở Tsubasa FC. Và chị thả một câu làm ta lạnh hết cả người “Chán mà em, chị đi kiếm mấy 4rum mới để thay đổi khẩu vị.”
Và ta cũng không tìm chị nữa. Không gặp chị nữa. Ta thừa biết chị ở C8. Cái Tsubasa FC chị chỉ tạo nick cho vui, không hoạt động nhiều, còn ở C8 mới là địa bàn của chị. Ta chỉ đọc đi đọc lại mấy dòng spam, mấy chap fic của chị, nói tóm lại là chị post bài ở đâu thì ta mò tới đọc.
Bẵng đi một thời gian, chị không xuất hiện nữa. Kể cả ở C8. Hai nick Mess của chị lúc nào cũng xám xịt, không bao giờ lóe sáng. Ta pm cho chị. Ta gửi thư qua FB cho chị. Ta cố gắng để liên lạc với chị. Nhưng vô hiệu. Chị không thấy tăm hơi, giống như đã quên internet là cái gì. Ngay đến tờ giấy ghi địa chỉ nhà chị trong tận HCM ta cũng thử nhắn, nhưng rồi không có tiền mà nhắn, và ta làm mất nó. Cùng thời gian ấy, áp lực học tập đè nặng trên vai. Bạn mới, thầy mới, không có ai quen biết cả. Ta đã vô cùng mất tinh thần. Ngay đến chị cũng biến mất. Mệt mỏi. Đã có lúc ta muốn mình đừng cố gắng nữa, ta muốn mặc kệ cho mọi thứ trôi đi. Ta sẽ kiếm một cái ghế, ngồi nhìn tất cả lướt qua trước mắt.
Và, chị ấy đến. Chị được mọi người kêu là Linda, và có lẽ cũng đã biết chị. Chị ấy tính tình hơi quái dị, nhưng mà rất tốt. Chị ấy nói cũng nhớ chị nữa. Chị ấy cướp cái ghế của ta, đạp cho ta một trận tơi bời hoa lá rồi bắt đứng lên để…cố tiếp. Những lúc rảnh chị ấy cùng ta ôm gối ngồi góc nhà hoài niệm chị. Ta và chị ấy kể cho nhau nghe rất nhiều thứ về chị, những lúc vui, lúc buồn, những tình huống dở mếu dở cười. Hình ảnh chị trong hai chị em ta sáng hơn rất nhiều, rõ hơn rất nhiều, chị ấy bảo với ta cứ kiên trì, nhất định một ngày nào đó chị sẽ thèm internet mà quay lại.
Nhưng, hai tháng sau thì chị Linda cũng không onl nữa. Thỉnh thoảng onl mess, nick chị ấy sáng nhưng không có ai trả lời. Tĩnh lặng. Ta lại nhớ lời chị ấy mà đợi. Rốt cuộc chị cũng trở lại.
Uầy, chị Jen này, chị đi lâu như vậy, làm ta nhớ chết đi được. Ta hào hứng 8 với chị, cố gắng làm cho mình trẻ con hơn. Nhưng mà chị thay đổi. Cái nghệ thuật cưa sừng của chị đã biến mất, thay vào đó là cố gắng làm cho mình già hơn. Lúc nói chuyện với chị, ta cứ tưởng sau hơn nửa năm đi biệt dạng chị đã biến thành một bà cô 30 rồi chứ.
Nói chuyện cùng chị ta không còn cảm giác thân thiết nữa. Ta cảm thấy gượng gạo. Chị nói rất người lớn, lớn tới nỗi ta không còn nhận ra chị nữa. Chị nói chị cần thời gian, vậy ta sẽ cho chị một tháng 6 này nhé, ta muốn nhìn thấy chị của ngày xưa.
Ta nản quá. Mỗi lần mở miệng, ngực ta lại nhói lên. Ta đã không còn đem tất cả mọi thứ ra kể với chị được nữa rồi.
Nhưng mà này, nếu chị có thể làm cho cảm giác của ta về chị quay lại như xưa, vậy thì ta sẽ nói cho chị một bí mật nhé.
TA THÍCH CHỊ.
Bởi vì thời gian qua không có chị, cho nên ta mới nhận ra tình cảm của mình.
CHỤTTTTT, ngoài ta ra cấm để thằng nào chạm vào nhé.
Êu chị
Shera
TB: Yên tâm chị nhé, ta chỉ nừa tềnh chị thôi, không nừa tiền đâu nga~~~ *bay đi*
| | | | |
|