Trên thế giới hiện nay, có một loại tác phẩm đang chi phối con người từ trong vô thức. Một thứ rất đẹp và tích trữ nhiều câu chuyện kỳ ảo, những tình cảm tốt đẹp, những chuyến phiêu lưu ma quái hay thậm chí là cả việc sống – chết của một người. Nó hoàn toàn đến từ trí tưởng tượng phong phú của một người, gọi là tác giả. Tác giả viết nên, vẽ nên những điều thầm kín, những kiến thức vô hạn và một mối tình nồng cháy hay là một cuộc hành trình tìm lại ký ức và giấc mơ cho bản thân. Có rất rất nhiều những tác phẩm đã được mua bản quyền, dịch, và tung ra ngoài thế giới. Loại tác phẩm đó thu hút chủ yếu thanh niên từ 7 đến 19 tuổi, nhưng nhiều lúc nó còn thu hút cả những người lớn đã qua tuổi trung niên. Và chính vì sức hút ma lực của nó mạnh mẽ, yên tĩnh đến nhường ấy mà người ta đã đặt cho tác phẩm đó cái tên “Manga”.
Manga có nhiều thể loại, từ thể loại kỳ ảo, lãng mạn, kinh dị, khoa học viễn tưởng, thể thao cho đến những thể loại như tình yêu giữa 2 người đồng giới và những thể loại bạo lực,…Có rất nhiều thể loại manga và đương nhiên bên cạnh manga cũng không thể thiếu “Anime”. Anime được chuyển thể từ manga, nhưng thực ra nó chính là Manga đang chuyển động. Manga và Anime gắn liền nhau, cũng như một cặp đôi nam nữ yêu nhau không thể chia lìa. Manga được sản sinh từ tác giả, Anime được sản sinh từ Manga. Chu trình vòng lặp đó có thể nói là khách quan và được rất nhiều người biết đến.
Trong số những bạn trẻ hâm mộ các câu chuyện đó, chúng ta có thể rút ra một loại người được coi là đa số trong số đông giới trẻ hiện nay. Loại người đó được gọi là “Otaku” . Otaku có một sức chi phối lớn đến các lễ hội truyện tranh, được tổ chức đều đặn hàng năm tại đa số các nước. Dù là ở Châu Á, Châu Mỹ, Châu Âu,…Festival Manga-Anime vẫn là một địa điểm, một dịp không thể thiếu được với tất cả các Otaku. Trong số tất cả các Otaku cuồng nhiệt đó, có một người bạn trẻ cũng như bao bạn trẻ khác, có một câu chuyện khá hấp dẫn để kể cho mọi người cùng biết. Người bạn trẻ này là Misa Michiki, sinh viên đại học, 20 tuổi, sống ở Osaka, Nhật Bản.
Giữa một thành phố hơn 7 triệu dân, mà đa số giới trẻ trong thành phố đều là Otaku. Misa đã phải cố công lắm mới xếp hàng mua được tác phẩm Doujinshi mới nhất của một hoạ sĩ mà cô yêu thích. Chuyện xảy ra cách đây đã 2 năm. Lúc đó Misa chỉ mới 18. Còn đang độ thanh xuân và rất yêu thích Manga. Đơn giản là cũng như bao otaku cuồng nhiệt khác, cô sẽ không khỏi hét lên khi gặp thần tượng của mình. Và cũng trong vòng xoay cuộc đời đó, dường như là số trời đã định cô sẽ phải gặp một người có thể cùng sánh bước với cô trên con đường làm một Otaku. Nói đơn giản, đó là người yêu trong định mệnh của Misa.
((. Bịch.))
_Này, anh làm rơi cuốn doujinshi mới của tôi rồi đấy!!! – cô giận dỗi, nói lớn tiếng.
_A, thôi chết, xin lỗi cô nhé, đi gấp quá nên tôi…. – anh đáp.
Chưa kịp nói hết lời, anh định lượm cuốn sách lên cho cô thì….mặt cô đã áp sát và nhìn chằm chằm vào anh. Hai tay cô đặt lên vai anh, bàn chân mang đôi giày búp bê đang phải cố nhón thật cao. Cô lấy tay, chọt chọt vào má anh, giống như để phân biệt xem mình có phải đang bị ảo giác hay nằm mơ gì không. Khuôn mặt cô rất đẹp, làn da trắng và một mái tóc đen dài, từng lọn cong tự nhiên. Một thân hình đáng yêu và một bộ váy màu hồng thật hợp. Cô cài một chiếc kẹp màu hồng đơn giản. Nhìn cô trông rất thích mắt. Còn anh, anh mặc một chiếc quần jean đen. Áo sơ mi trắng và một cái áo khoác cũng màu đen nốt. Cơ thể rắn rỏi và cao lớn. Nhìn anh giống y hệt như là Allen Walker, một nhân vật trong manga D-gray man nhưng với phiên bản là tóc đen cơ. Cô hoảng hồn đến không nói nên lời. Chưa bao giờ cô gặp một người con trai giống nhân vật trong manga mình đang theo dõi đến thế. Anh chẳng trang điểm hay cosplay gì hết. Hoàn toàn tự nhiên và một hình dáng y hệt với Allen Walker. Cô mấp máy môi, nói gì đó thật nhỏ tiếng:
_Al…Allen Walker?
_Hở, không. Tôi tên là David cơ, không phải Allen, chắc cô nhầm người rồi – anh cười ngại ngùng.
_Khi anh cười, trông càng giống! – cô vẫn nhìn chằm chằm vào anh.
_Không, cô nhìn nhầm rồi ! – anh đáp.
_Thật sao? – cô hỏi mà vẻ tiếc nuối.
_Ừa, nhìn nhầm rồi. – anh lại mỉm cười dịu dàng với cô.
Hai người yên lặng một hồi thì anh cất tiếng.
_Hình như mọi người đang nhìn chúng ta thì phải? tôi lấy tay cô ra nhé?! – anh cười khổ.
_A…xi…xin lỗi anh. Tôi nhìn nhầm ! – cô cuối gập người.
_Không sao đâu mà, có nhiều đứa bạn cũng nói tôi giống thế. – anh xua tay, đáp.
Nói thế rồi anh đưa tay, đặt quyển sách vào tay cô. Rồi lại nói:
_Thế, tôi đi nhé ! – anh vẫy tay chào.
Cô cũng chẳng nói gì, vẫy tay chào tạm biệt anh. Và cuộc gặp gỡ của hai người là thế đó, vừa đơn giản, vừa tình cờ và cũng rất tự nhiên.
_______End chap 1_______
Kindy-sama
Hiện:
Tehee~
Tổng số bài gửi : 1241
$C8 : 4584
Điểm cảm ơn : 74
Ngày sinh : 21/09/2000
Tiêu đề: Re: [FC1] Câu chuyện về một Otaku. Fri Mar 09, 2012 9:06 pm
Tem nhé 0 v 0 chap 1 không nói gì nhiều, nhưng tôi là tưởng tượng ra anh Allen tóc đen, da thật xương thật là tôi muốn xìu đấy cô à
Tiêu đề: Re: [FC1] Câu chuyện về một Otaku. Fri Mar 09, 2012 9:56 pm
@ ^ : sao lại xìu ~ ? Cô âu nói tôi có nhiều ý tưởng độc lám đấy nhé, chap 1 chưa có gì nhưng nói chung trong 5 chap tôi sẽ diễn tả đủ ý, lúc đó cmt lại nhé ~ mong cmt của cô ~
Tiêu đề: Re: [FC1] Câu chuyện về một Otaku. Sun Mar 11, 2012 7:29 pm
Mới chap 1 thôi nên tôi chưa nhận xét nha, đợi khi nào cô post đủ cả fic thì tôi sẽ bắt đầu "vạch lá tìm sâu" hộ cô. Cơ mà từ khi cô nhắc đến chàng nhân vật chính có ngoại hình giống Allen, chỉ là tóc màu đen làm tôi bắt đầu đi hớn... bôi đen tóc Allen đi để dễ hình dung Chờ chap mới của cô
Tiêu đề: Re: [FC1] Câu chuyện về một Otaku. Wed Mar 14, 2012 4:45 pm
Chap 2: Đường thế giới.
Ngày nắng qua rồi thu tới ảm đạm. Mưa dông kéo đến vầng vũ, khắp nền trời là những mảng mây xám xịt. Cô vương vai ngồi dậy, kéo màn cửa sổ…bầu trời vẫn mang một màu xám buồn tẻ nhạt. Trong nhà không có ai. Ba mẹ cô hiện đang ở nước ngoài. Có lẽ vì cái nghề giám đốc, kỹ sư khiến họ trở nên bận rộn hơn bao giờ hết. Misa bước chân xuống giường, mái tóc đen rũ xuống che một nửa khuôn mặt.
Cô lê bước chậm chạp xuống nhà dưới vì chẳng có việc gì để làm. Mùa hè đang qua dần để chuyển sang thu, đối với cô, đó là những ngày hè ảm đạm nhất trong cuộc đời cô. Tháng 6 – 7 – 8 chẳng hề có lấy một festival. Cô với tay chộp lấy một quyển manga gần nhất, mở mắt ra chậm chạp một cách lười biếng rồi lướt qua quyển truyện đã đọc hơn cả chục lần.
((. Đùng !!! .))
Một tiếng động khá lớn đằng sau vườn. Cô lại lê bước ra ngoài cửa sau vườn xem coi có chuyện gì xảy ra. Chưa kịp mở, chân tay luống cuống, một bóng đen đã lao vào nhà. Cái bóng nhanh tay đóng sầm cửa lại, bịt miệng cô.
((. Cạch .))
Tiếng lên đạn lạnh lùng, gay gắt vang lên. Một cây súng với nòng đang giơ lên, chỉa thẳng vào cô kèm câu nói:
_Anh xin lỗi! – anh lạnh lùng nói.
Vừa kịp định thần lại, cô giật mình nhận ra:
_Allen Walker, anh là…người hôm qua !!! – cô chỉ thẳng vào mặt anh.
_Không phải Allen! – anh nhìn cô buồn bã.
Bộ quần áo của anh khá xộc xệch. Chiếc áo vest gần như bị nhàu ra cùng những giọt mồ hôi đang chảy vội vã.
_Có chuyện gì xảy ra th…. _Suỵt, yên nào !
Chưa kịp nói dứt câu, anh đã lấy tay bịt miệng cô lại. Vòng tay ôm lấy eo cô nấp ra đằng sau tấm rèm. Anh ôm cô thật chặt, dáo dác nhìn ra ngoài cửa sổ. Dáng anh khá cao nên cơ thể mảnh mai của cô gần như bị khoá chặt trong lòng anh. Mãi đến một lúc sau, anh mới thả cô ra và nói xin lỗi. Mọi chuyện xảy ra quá đột ngột và cô cũng chẳng kịp hiểu là chuyện gì.
_Rốt cuộc thì…anh…là ai? – cô hơi run run vì hoảng hốt, giọng lạc hẳn.
Anh im lặng một hồi lâu. Nhét khẩu súng lại vào áo. Rồi nhìn cô anh nói:
_Tôi là David, David Morpheus de Memoriam Efil – anh cười khổ.
Cô lại nhìn anh, bằng ánh mắt đó. Ánh mắt cún con dễ thương, đang chờ đợi một sự trả lời dịu dàng từ anh. Cô cười khúc khích khi nghe tên anh, nó dài ngoằng như cái dáng dài thòng của 1 con lươn vậy. Vả lại cô cũng chẳng hiểu hết nổi cả một cái tên dài ngoằng đó của anh. Chính vì thế mà cô cười khúc khích, thật nhỏ tiếng để anh không cảm thấy mặc cảm với cái tên khác thường của mình. Còn anh, anh luôn nhìn vào mắt cô. Nhưng anh chẳng nói gì. Mãi một lúc lâu sau, bầu không khí mới bị tan vỡ bởi một câu nói thoát ra từ miệng anh:
_Xin lỗi em! – anh nhìn vào mắt cô, vẻ mặt buồn khổ và đau đớn.
Anh ôm chầm lấy cô. Với một cơ thể vã mồ hôi, và một tình yêu chân thành. Anh dứt lòng, nói với cô một lời cuối cùng như lời vĩnh biệt:
_Misa Michiki! – anh thỏ thẻ vào tai cô.
_Vâng? – cô đáp.
_Thật ra…em đã chết từ ngày hôm qua rồi! – anh nói, một câu nói lạnh lùng, đau đớn.
Cô đã chết….chết từ ngày hôm qua sao ? Từ ngày hôm qua đến giờ, cô vẫn nằm trên giường mà. Đi mua quyển douj mới về, rồi nhảy lên giường. Đọc xong rồi lăn ra ngủ thiếp đi cơ mà. Chết ư? Nghe như chuyện đùa.
Cô đẩy anh ra, hỏi:
_Chết ư? Đừng đùa như thế chứ ! – cô tỏ vẻ nghịch ngợm, xua tay nói,khoé môi có hơi đơ ra một tí.
_Tôi không đùa! – anh nhìn cô, nghiêm túc nói.
_Thế tại sao anh nói là tôi đã chết, tôi vẫn còn sống cơ mà, đang đứng trước mặt anh đây này, đang nói chuyện với anh cơ mà, nhìn tôi này! – cô lo lắng.
Anh ôm lấy cô, thật nhẹ nhàng. Cái ôm thật ấm và thật chặt, ẩn chứa biết bao bí mật khó nói thành lời:
_Ngày hôm qua, trên đường về…em đã bị tai nạn giao thông. Hãy nhớ lại đi. Ngay trên con đường gần hiệu sách lớn, nơi tôi và em gặp nhau – anh giải thích.
_.... – cô rút vào lòng anh, yên lặng nghe anh nói.
_Đó là một câu chuyện dài, mà có lẽ nó cũng chỉ có thể xảy ra trong giấc mơ của em mà thôi. Mọi chuyện bắt đầu từ một ngày của 2 năm trước đây… – anh kể.
--------------------
Đó là một ngày mùa xuân của 2 năm về trước. Cánh rẻ quạt bay khắp nền trời Osaka. Những cánh rẻ quạt màu vàng mềm mại, tung bay trong cơn gió đầu mùa mới. Nhìn khung cảnh ấy cứ phải gọi là đẹp như trong cổ tích. Misa Michiki, một nữ sinh trung học. Xinh đẹp ngời ngời, có một mái tóc đen bồng bềnh trong nắng, và một nụ cười đáng yêu dịu dàng của thiên thần. Sở thích của cô là Manga, anime, cosplay – những điều rất bình thường mà một otaku nữ như cô luôn yêu thích. Ngày hôm đó là một ngày mưa ảm đạm. Một ngày thứ 7 đơn giản chẳng có việc gì làm, một kỳ nghỉ xuân tẻ nhạt, chán ngắt. Misa xếp hàng ở hiệu Book Antiqua từ sớm. Cô muốn mình là người đầu tiên cầm trên tay cuốn Doujinshi mới của tác giả ấy, tập douj mà cô rất thích và rất yêu quý. Rạng sáng ngày thứ 2 của tháng một, 2 năm về trước. Misa đến hiệu sách Book Antiqua, trên con phố Sakuragi – hoa anh đào. Cô xếp hàng rất lâu rất lâu. Và cuối cùng cô đã mua được quyển sách đó.
Nào ngờ, vừa mới mua được thì:
((. Bịch.))
_Này, anh làm rơi cuốn doujinshi mới của tôi rồi đấy!!! – cô giận dỗi, nói lớn tiếng.
_A, thôi chết, xin lỗi cô nhé, đi gấp quá nên tôi…. – anh đáp.
Chưa kịp nói hết lời, anh định lượm cuốn sách lên cho cô thì….mặt cô đã áp sát và nhìn chằm chằm vào anh. Hai tay cô đặt lên vai anh, bàn chân mang đôi giày búp bê đang phải cố nhón thật cao. Cô lấy tay, chọt chọt vào má anh, giống như để phân biệt xem mình có phải đang bị ảo giác hay nằm mơ gì không. Cô mấp máy môi, nói gì đó thật nhỏ tiếng:
_Al…Allen Walker?
_Hở, không. Tôi tên là David cơ, không phải Allen, chắc cô nhầm người rồi – anh cười ngại ngùng.
_Khi anh cười, trông càng giống! – cô vẫn nhìn chằm chằm vào anh.
_Không, cô nhìn nhầm rồi ! – anh đáp.
_Thật sao? – cô hỏi mà vẻ tiếc nuối.
_Ừa, nhìn nhầm rồi. – anh lại mỉm cười dịu dàng với cô.
Hai người yên lặng một hồi thì anh cất tiếng.
_Hình như mọi người đang nhìn chúng ta thì phải? tôi lấy tay cô ra nhé?! – anh cười khổ.
_A…xi…xin lỗi anh. Tôi nhìn nhầm ! – cô cuối gập người.
_Không sao đâu mà, có nhiều đứa bạn cũng nói tôi giống thế. – anh xua tay, đáp.
Nói thế rồi anh đưa tay, đặt quyển sách vào tay cô. Rồi lại nói:
_Thế, tôi đi nhé ! – anh vẫy tay chào.
Cô cũng chẳng nói gì, vẫy tay chào tạm biệt anh. Và cuộc gặp gỡ của hai người là thế đó, vừa đơn giản, vừa tình cờ và cũng rất tự nhiên.
Vừa bước ra khỏi Book Antiqua, Misa chợt trông thấy một cậu bé con đang bị bắt nạt ở vỉa hè gần đó. Nó bị những đứa trẻ to con khác hiếp đáp. Cô thấy thế, bèn chạy vội đến và lớn tiếng xua bọn trẻ to xác kia đi. Ngờ đâu, cậu bé bị bắt nạt ban nãy cảm thấy xấu hổ vì bị bắt gặp đang bị ăn hiếp, nên vội đẩy cô ra rồi bỏ chạy. Đúng lúc cô đang chóng mặt vì buổi sáng thức dậy quá sớm để chờ lượt mình mua sách, thế là cô mất đà, ngã ra khỏi vỉa hè. Lại có một chiếc xe đang trờ tới và…. Máu đỏ chảy thành vũng, trong cơn mê sản cô nghe tiếng còi xe cấp cứu chạy đến. Nhưng…đã quá trễ, cô đã trút hơi thở cuối cùng của mình, dưới nền bầu trời cánh hoa rẻ quạt. Misa Michiki, thọ 18 mùa xuân sắc, nữ sinh trung học, qua đời vào một ngày thứ 2 của tháng một, 2 năm về trước. Vừa gặp được một thần tượng y như trong manga của mình, bằng xương bằng thịt.
_______End chap 2_______
Tài sản Tài sản:
Được sửa bởi chill_olite ngày Fri Mar 16, 2012 9:45 pm; sửa lần 1.
Tiêu đề: Re: [FC1] Câu chuyện về một Otaku. Wed Mar 14, 2012 4:47 pm
@ ^ : cái chap 2 bắt đầu hé mở nhiều bí mật rồi đấy ~ đón đọc tiếp chap 3 nào ~
Àh, đã update lại một số info về câu chuyện nhé, coi lại post 1 nào ~
Tài sản Tài sản:
Kindy-sama
Hiện:
Tehee~
Tổng số bài gửi : 1241
$C8 : 4584
Điểm cảm ơn : 74
Ngày sinh : 21/09/2000
Tiêu đề: Re: [FC1] Câu chuyện về một Otaku. Wed Mar 14, 2012 8:09 pm
tôi thấy cái phần kể lại lý do cô chết có phần copy nguyên văn của chap 1, mà đáng lẽ cô nên rút gọn nó lại một chút, ko thì người vừa đọc chap 1 xong đọc đến nó thi cũng "cười khổ" đó. à, hóng chap 3 coi tại sao anh kia lại ở cùng Misa
Tiêu đề: Re: [FC1] Câu chuyện về một Otaku. Wed Mar 14, 2012 10:14 pm
@ ^ : ừa để ngày mai chỉnh sửa, rút gọn, chém gió lại cái đoạn kể lại cho nó ngắn ngắn xúc tích tí ~ Lý do tôi khoái short-long fic hơn oneshort chính là vì thế này đấy, thích cực ~ hóng chap 3 đê, chap 3 sẽ hé lộ các bí mật, về trục thời gian - không gian của thế giới đó. Y như manga Sci-fi, mình hay thật ~
Tài sản Tài sản:
Kindy-sama
Hiện:
Tehee~
Tổng số bài gửi : 1241
$C8 : 4584
Điểm cảm ơn : 74
Ngày sinh : 21/09/2000
Tiêu đề: Re: [FC1] Câu chuyện về một Otaku. Thu Mar 15, 2012 8:11 pm
tự sướng quớ nhé ok, hóng chap 3 của cô, liệu mà viết cho hay =]]
Tiêu đề: Re: [FC1] Câu chuyện về một Otaku. Wed Mar 21, 2012 2:42 pm
Chap 3: Bước nhảy thời gian.
Bên kia lề đường, anh sững sờ chứng kiến cảnh tượng cô bị tai nạn giao thông. Do bị phân cách bởi một dãi những biển báo, anh chỉ biết bất lực đứng từ xa nhìn thấy cô. Ấn tượng về cô của anh không mấy nhiều nhưng là một ấn tượng kỳ lạ, khó quên và đặc biệt. Anh và cô cứ như một đôi bạn có duyên gặp gỡ nhau trên đường. Một chàng trai y hệt nhân vật trong truyện tranh và một cô nàng otaku xinh đẹp ngời ngời, điều đó có chăng là một cuộc gặp gỡ lạ kỳ trong dòng đời tấp nập? Anh muốn cứu lấy người bạn đó, người bạn vừa mới quen và kỳ lạ, nhưng…đã trễ rồi. Sự ray rứt cũng dần ăn mòn vào tâm trí anh. Sự ray rứt cứ kéo dài, theo ngày tháng và kéo dài đến tương lai.
Mấy mươi năm sau, anh đã trở thành một nhà khoa học lão luyện. Anh được cấp bằng sáng chế và có nhiều đóng góp lớn cho xã hội nước nhà. Vào năm anh được 95 tuổi thì anh đã tạo ra được một loại máy. Tương tự với nguyên lý của một cỗ máy thời gian, chiếc máy anh tạo ra có thể chuyển “cái tôi” của anh về quá khứ hay đi thẳng đến tương lai theo ý muốn. Chiếc máy không hẳn là một cỗ máy thời gian hoàn chỉnh, có thể di chuyển cả thể xác của một người về quá khứ nhưng bù lại, nó có thể nén lại toàn bộ ký ức vào một đợt xung động của dây thần kinh não và sao chép số ký ức đó truyền về quá khứ, để cơ thể trong quá khứ đó thừa hưởng ký ức trong tương lai của mấy mươi năm sau. Và nếu thuận lợi, có lẽ anh sẽ cứu được người bạn ngày đó.
Công trình nghiên cứu, ấp ủ cả đời và để rồi cũng đến ngày được sử dụng. David chậm chạp bước đến chiếc ghế nệm đặc chế. Những nếp da nhăn nheo và một cơ thể còm cỏi đang ngày một hiện lên rõ hơn trong mắt các đồng nghiệp trẻ tuổi khác. Có lẽ giờ đây, với cơ thể này, anh đã quá độ tuổi để có thể tự mình thử nghiệm trên những thành quả khoa học do mình tạo ra. Nhưng kể ra thì cũng chẳng có gì để tiếc. Bao năm nay anh chuyên tâm vào sự nghiệp, cũng chẳng có vợ con, nếu thí nghiệm có thất bại và anh có ra đi thì cũng chẳng sao. Dù gì anh cũng đã sống đến nhường này tuổi, hy sinh một chút cũng đáng. Nghĩ thế, anh mạnh dạn đặt cơ thể yếu ớt của mình xuống. Đội lên mái đầu bạc trắng là một chiếc headphone với cơ cấu vành tai lớn. Rồi anh ấn nút. Công tắc đèn sáng lên một màu đỏ, nó bắt đầu vận hành như cái nguyên lý ban đầu mà anh lập trình sẵn. Và một tia lửa điện xẹt nhẹ qua não. Anh cảm giác như từng sợi dây thần kinh của mình đang bị hút về một nơi nào xa lắm và cứ thế anh chìm vào cơn lịm. Trong cơn mê sảng, những công thức và cách chế tạo cỗ máy thời gian nó cứ lướt làu làu trong não anh. Chắc hẳn anh đã thuộc nằm lòng cách sáng chế loại máy này rồi sau ngần ấy thời gian. Rồi anh yên tâm, nhắm mắt một cách thư thả. Phải một hồi rất lâu sau, đến khi đầu óc tỉnh táo một chút, anh mới chợt nhận ra rằng mình vừa đụng phải một người.
((. Bịch.))
_Này, anh làm rơi cuốn doujinshi mới của tôi rồi đấy!!! – cô giận dỗi, nói lớn tiếng.
_A, thôi chết, xin lỗi cô nhé, đi gấp quá nên tôi…. – anh đáp.
Chưa kịp nói hết lời, anh định lượm cuốn sách lên cho cô thì….mặt cô đã áp sát và nhìn chằm chằm vào anh. Cô mấp máy môi, nói gì đó thật nhỏ tiếng:
_Al…Allen Walker?
_Hở, không. Tôi tên là David cơ, không phải Allen, chắc cô nhầm người rồi – anh cười ngại ngùng.
_Khi anh cười, trông càng giống! – cô vẫn nhìn chằm chằm vào anh.
_Không, cô nhìn nhầm rồi ! – anh đáp.
_Thật sao? – cô hỏi mà vẻ tiếc nuối.
_Ừa, nhìn nhầm rồi. – anh lại mỉm cười dịu dàng với cô.
Hai người yên lặng một hồi thì anh cất tiếng.
_Hình như mọi người đang nhìn chúng ta thì phải? tôi lấy tay cô ra nhé?! – anh cười khổ.
_A…xi…xin lỗi anh. Tôi nhìn nhầm ! – cô cuối gập người.
_Không sao đâu mà, có nhiều đứa bạn cũng nói tôi giống thế. – anh xua tay, đáp.
Rồi lại yên lặng…
_Thế…chào anh, tôi đi đâ… – cô toan bỏ đi.
_Chờ đã! – anh nắm lấy tay cô, kéo lại.
_C…có chuyện gì thế ạ?! – cô hơi ngập ngừng, hỏi anh với vẻ lo lắng.
_Tôi mời cô đi uống nước để xin lỗi nhé ? – anh mỉm cười đáp.
_Thế có phiền anh không ạ? – cô bối rối.
_Không, có phiền gì đâu ! – anh lại mỉm cười nụ cười dịu dàng đó.
Và hai người bước ra khỏi book antiqua. Cảnh vật vẫn y như cái ngày đó. Trời nắng gắt và cậu bé bị bắt nạt ở trên vỉa hè. Anh sải bước đến chỗ mấy đứa bé lớn hơn, nhìn một cái nhìn lạnh lùng và đáng sợ, rồi như lẽ hiển nhiên: chúng bỏ chạy. Nơi đó chỉ còn đứa bé bị bắt nạt lúc ban đầu thôi, và rồi nó cũng chạy mất hút theo tụi nhóc kia. Mặt anh tối sầm, thầm nghĩ: “không ngờ hồi trẻ mình làm trẻ con sợ đến thế !”. Còn cô thì cười khẽ, đặt tay lên vai anh nói:
_Doạ con nít thế là không tốt đâu nha ! – cô cười tươi trong ánh mặt trời buổi trưa.
_Ừm. – anh cũng cười mỉm đáp lại cô.
_Mà anh tên David nhỉ, tôi là Misa, Misa Michiki, hân hạnh được làm quen! – cô đưa tay ra và mỉm cười với anh.
_Tôi là David, David Morpheus de Memoriam Efil, hân hạnh được làm quen! – anh nắm lấy bàn tay bé nhỏ, mềm mại của cô, mỉm cười dịu dàng.
Thế là hai người tiếp tục tiến đến quán caffee sân vườn gần đó. Anh chọn một chỗ ngồi mát mẻ gần cửa sổ. Tiết trời thoáng có những làn gió mát xen lẫn trong cái nắng nóng, thổi tạt qua anh và cô như cảm giác của đôi nam nữ nhân vật chính trong mấy câu truyện shoujo. Khuôn mặt anh điển trai, ngời ngời trong ánh thái dương sánh đôi cùng cô với mái tóc đen dài xoăn tự nhiên kiểu á đông, nhìn hai người cứ ngỡ như là tiên đồng ngọc nữ. Dù thế, cái ấn tượng về một người mới lạ lại chẳng hơn là bao với một cuốn sách vừa mới cầm lên đọc mà chẳng rõ thân thế, tác giả, tiểu sử trích ngang của nó. Phải tìm hiểu quyển sách thật từ tốn, chậm rãi và lịch sự cũng giống như khi tìm hiểu một người mới gặp vậy. Anh và cô chỉ là người dưng, đơn giản.
_À, anh muốn gọi gì không? – cô nhanh nhảu hỏi trước.
_Một ly Dreafeem ! – anh cười ngây thơ.
_Hở, đó là món uống gì thế? – cô sầm mặt.
_À nhầm, một ly Caffee cappuchino! – anh nhanh chóng sửa lỗi.
Trong tương lai mười mấy năm sau, có một loại thức uống mới được ra đời với cái tên Dreafeem, ý ám chỉ loại caffee cùng với kem ở trên, kiểu như cappuchino thời hiện đại vậy. Tất nhiên Dreafeem có biến tấu thêm những thứ hương liệu như siro đính kèm, ngon miệng lại giá cả phải chăng. Có thể nói Dreafeem là một thứ đồ uống yêu thích của một nhà khoa học thức ngày thức đêm như anh. Dù thế, trong cái thời điểm hiện tại của mười mấy năm trước đó Dreafeem là một cái tên lạ lẫm đến độ người chẳng hiểu nổi nó có nghĩa là gì. Và thế là cái hiểu lầm ngớ ngẩn ấy cũng gây ra được cho người xem một câu chuyện thú vị.
_Cô cũng thích cuốn doujinshi của tác giả này à? Tôi cũng thế ! – anh cười qua loa.
_Lúc nãy anh kêu món Dreafeem là gì ấy nhỉ ? – cô bơ anh thẳng mặt.
_Là món uống yêu thích của tôi. – anh thở dài.
_Anh biết làm món đó không, tôi cũng muốn xem thử nó là món gì! – cô tò mò.
_Biết, nhưng nói chung để khi nào quán biết làm thì ra uống, tự làm chi cho mệt. – anh mỉm cười.
_Thế món uống ấy trong tương lai à?! – cặp mắt cô long lanh nhìn anh.
_Sao cô…? – anh ngạc nhiên.
_Cappuchino và hồng trà nho của quý khách đây! – cô phục vụ mang một khay nước ra.
Trong lòng vẫn còn ngờ ngợ về câu hỏi của cô, anh cũng không khỏi bàng hoàng và lo lắng về sự hiện diện của mình. Lúc trời dần chiều, khoảng 2-3 giờ lúc trời tắt nắng và chỉ còn lại những áng mây trắng trôi lãng đãng trên bầu trời thì anh và cô ra về. Lúc ra khỏi cửa, anh lại nắm lấy tay cô nói:
_Đây là số điện thoại của tôi, xin hãy hứa rằng nếu cô gặp nguy hiểm hay bất cứ chuyện gì xảy ra ngoài ý muốn, xin hãy liên lạc với tôi ngay khi có thể! – ánh mắt anh nghiêm túc.
-V…vâng, cảm ơn anh! – cô lại trưng bộ mặt cún con ra.
Thế là anh chia tay cô, cô cứ theo con đường bước về nhà. Còn anh, anh vẫn lén đi theo phía sau để bảo vệ cô. Khi thấy cô bước vào nhà, cài khoá an toàn, anh mới thở phào nhẹ nhõm quay đi. ---- Hôm sau, anh lại thức dậy, mặt một chiếc áo pyjama trắng, lết từng bước trong căn phòng rộng. Vốn cũng là đứa con trai của một gia đình khá giả nên anh cũng chẳng có gì làm ngoài việc ăn, thức dậy, đi học, rồi tắm rửa và lại ăn. Cứ một trình tự như thế lập lại mãi.
((.soạt.))
Một tờ báo buổi sáng được ném vào nhà theo đơn đặt hàng. Anh chậm rãi tiến đến, trên mắt là cặp kính trong suốt, nhìn vô cùng trí thức. Tay cầm một ly caffee sữa. Lật tờ báo ra, ngay trang đầu, một dòng tin hiện lên trong mắt anh:
“Nữ sinh bị hành hung dã man trong khi chóng chọi với tên cướp độc ác”
Nhìn tiếp xuống dưới, anh hoảng hốt khi lại thấy thêm dòng thông tin:
“Địa chỉ khu xxx, đường xx, quận….Nạn nhân: Misa Michiki”
Tiêu đề: Re: [FC1] Câu chuyện về một Otaku. Wed Mar 21, 2012 10:09 pm
@ ^ : trình độ y học đến năm đó khác rồi cô ơi ~ người ta sống dc đến độ tuổi đó ~ - ừa đúng như cô nói, tử thần đã nhắm đến ai thì ng đó cũng phải chết thôi, dù là khoa học có tiến bộ thế nào và con người có nắm bắt dc thời gian, thì sự tuần hoàn của sống và chết vẫn cứ thế tiếp diễn ~ = v = nhưng câu chuyện này nó kể ra cái cách david dùng cỗ máy thời gian đó để thay đổi vận mệnh của misa, giúp cô nàng đó được sống, coi như một cách bù đắp cho cái mặc cảm tội lỗi nói chung thì trình tôi tới đó hà, muốn giỏi hơn chắc khoảng 10 năm nữa ~
Tài sản Tài sản:
kitarou
Hiện:
Gà rừng
Tổng số bài gửi : 526
$C8 : 165
Điểm cảm ơn : 16
Ngày sinh : 25/05/1998
Tiêu đề: Re: [FC1] Câu chuyện về một Otaku. Sun May 27, 2012 9:57 pm
chap 4 chap 4, ai nít chap 4 ế cô chì. Ra hết fic, con cộng cô 1 cái
Tiêu đề: Re: [FC1] Câu chuyện về một Otaku. Wed Apr 13, 2016 1:56 am
trời ơi cái thời trẻ trâu của mình ))))) huhuhuuhuhu bây giờ mà viết tiếp chap 4 có kịp không nhỉ? thằng David nó cứ như thằng tự kỷ, méo có ng yêu, bám đuôi theo con gái nhà ng ta vậy còn con Misa thì nó như bánh bèo nhân vật phụ, má ơi ))))) cái cốt truyện chính thì thú vị chớ mình xây dựng nhân vật có vấn đề quá má ơi
Tiêu đề: Re: [FC1] Câu chuyện về một Otaku. Wed Apr 13, 2016 2:54 am
Chap 4: từ hướng khác
David có một người bạn chí cốt cùng tham gia trong câu lạc bộ sáng chế ở trường đại học. Cậu này tính tình hoạt bát, mạnh mẽ, tóc màu nâu vàng. Rất nổi tiếng với bọn con gái , giỏi thể thao, giỏi võ. Trong trường, cậu luôn là người đứng đầu, trong câu lạc bộ cậu cũng chỉ bị mỗi một mình David vốn có thành tích rất tốt, được tôn xưng là thiên tài trẻ tuổi nhỉnh hơn mình một chút. Cậu này tên là Jason Strongest, rất vui tính nhưng đôi lúc sống cũng rất nội tâm.
Cậu này đã xuất hiện vào cái ngày mà David vừa bước ra ngoài cửa hàng sách, chứng kiến cái chết của một cô gái tóc đen bên phía bên kia vệ đường. Máu đỏ chảy tràn nền đất. David đứng ở đấy như trời trồng, cậu không biết phải làm gì lúc ấy. Jason gọi ngay cho cấp cứu và lao đến ôm chầm lấy David.
- Bình tĩnh, chuyện gì thế? kể tôi nghe xem nào! - Jason nói vào tai David. - Tôi chỉ vừa mới nói chuyện với cô ấy cách đây chưa đến 5 phút, vậy mà bây giờ cô ấy...cô ấy…. - David thở hơi gấp, cậu nói một cách ngập ngừng, mắt nhìn về hướng đó. - Về nhà trước đã, đừng nhìn nữa, tôi đã gọi cấp cứu và cảnh sát rồi. - jason nắm lấy cổ tay David kéo cậu đi.
Kéo được David về nhà mình, Jason lấy cho cậu một ly capucchino thật nóng. Rồi David kể rằng câu chuyện mà hôm nay cậu gặp phải. Lúc bước vào tiệm sách, cậu định mua một cuốn tiểu thuyết mới phát hành nói về dòng thời gian trong vũ trụ. Nhưng đột nhiên cậu bị choáng váng và chóng mặt, lúc định thần lại thì một tiếng rơi vang lên. Lúc ấy cậu mới biết đã sơ ý làm rơi cuốn sách của một cô gái, định bụng nhặt lên trả lại thì phát hiện là một cô gái rất xinh và rất quen, dường như cậu đã thấy ở đâu rồi. Cô gái gọi tên một người con trai, mà cậu chẳng biết là ai cả, cậu nghĩ có thể cô ấy đã nhầm người nên cũng chẳng tiện nói rằng dường như mình đã gặp cô ấy ở đâu đó.
Nhìn theo bóng cô ấy bước ra khỏi tiệm , đi qua đường và khuất dần sau hàng xe tấp nập. Cậu thôi không để ý đến cô gái ấy nữa và định tìm mua cuốn sách về dòng thời gian nọ. Bỗng một tiếng động rất lớn vang đến từ ngoài cửa hàng, làm người qua đường hét ầm lên cả. Cậu quay ra thì thấy một cô gái đang nằm ngã soài trên mặt đất phía bên kia đường. Cậu định chạy sang đó nhưng dòng xe vô tình chạy tiếp mà không dừng lại dù vừa xảy ra tai nạn. Chiếc xe đụng phải cô gái cũng nhanh chóng chạy trốn. Cậu cố xin qua đường nhưng không được, dòng người bắt đầu bu đen đỏ quanh cô gái, dòng xe thì tiếp tục chạy chắn lối qua đường. Cậu không biết phải làm thế nào cả, bỗng dưng Jason chạy đến ôm chầm lấy cậu và đưa về nhà. Để lại đằng sau là cô gái cậu chỉ vừa biết tên, bất tỉnh không rõ sống chết và tiếng còi cấp cứu.
David mãi về sau này, cậu vẫn luôn tự trách mình vì sao ngày hôm ấy lại không làm bất kỳ một điều gì cả, chỉ biết đứng như tượng chứng kiến cảnh cô gái ấy nguy hiểm tính mạng. Cậu quả là thằng hèn, lại vừa nhát, thật vô dụng.
- Rốt cuộc thì tại sao cậu cứ phải thấy mặc cảm tội lỗi vì một đứa con gái mới quen như thế? kết cô ta rồi à? - Jason đùa. - Chỉ là nhìn cô ta rất quen, tôi có cảm giác như trước đây từng gặp ở đâu rồi - David đáp - Gặp trong mơ chứ gì? tỉnh lại đi - Jason cười phá lên - Sao lại có thể được? cảm giác đó rất thực. - David nói lại - Mỗi ngày có hàng trăm ngàn người xui xẻo gặp tai nạn, trong trăm ngàn người ấy cũng phải đến hơn vài chục người có hình thể, gương mặt giống nhau, chuyện tình cờ gặp một người trước đây mình từng gặp thật ra chẳng có gì lạ cả. Cái lạ nhất trong chuyện này là cậu chưa hề gặp cô ta mà lại bảo cô ta rất quen, đã từng gặp - Jason nói - …. - David im lặng. - Tôi chơi với cậu từ bé đến lớn, nhà sát bên nhà cậu, đứa con gái nào đến gần cậu tôi điểm mặt hết, trường tôi cũng đối diện trường cậu, mỗi cuối năm học lúc nào cậu cũng rủ rê tôi vẽ bậy vào quyển kỷ yếu lớp, làm thế nào mà có một đứa con gái cậu từng gặp từng quen biết mà tôi lại không biết được? - jason hỏi - Rành quá hả? - David liếc xéo Jason, xong lại cười - Tôi rành cậu còn hơn bản thân cậu kìa, muốn tìm mấy em xinh xinh giải nỗi sầu thì tôi giới thiệu cho, có khi thiếu hơi gái quá mà cậu bị mắc chứng ảo giác đấy - Jason cười to - Nhưng thực sự, tôi có một ký ức dù mơ hồ nhưng lại khá rõ về cô gái ấy, đôi mắt đó, mái tóc đó, và ngày trong hiệu sách...hôm đó - David khựng lại - Ngày hôm đó? chuyện mới xảy ra ban nãy thôi mà? - Jason hỏi - không không, rõ ràng là một ký ức cũ xưa, đã rất lâu rồi, tôi không nhớ kỹ lắm, nhưng nó để lại trong tôi rất nhiều những cảm xúc bất lực, tồi tệ. Một người bạn thân hơn bạn thân, quan trọng hơn bản thân tôi, tôi đã rất đau khổ vì ký ức ấy trong một thời gian dài, rất rất….dài ?! - David bắt đầu cảm thấy sự choáng váng ngang qua đầu và cậu thiếp dần dần. - tôi không hy vọng cậu gặp phải một ma nữ ám quẻ đâu đấy - Jason nhìn khuôn mặt David đang thiếp dần mà nhỏ nhẹ.
end chap 4
Bảng tên nhân vật:
Tài sản Tài sản:
Sponsored content
Hiện:
Tiêu đề: Re: [FC1] Câu chuyện về một Otaku.
[FC1] Câu chuyện về một Otaku.
Trang 1 trong tổng số 1 trang
* Viết tiếng Việt có dấu là tôn trọng người đọc. * Chia sẻ bài sưu tầm có ghi rõ nguồn là tôn trọng người viết. * Thực hiện những điều trên là tôn trọng chính mình.
-Nếu chèn smilies có vấn đề thì bấm a/A trên phải khung viết bài