| Butchi Chủ trại gà
| Tổng số bài gửi : 3112
|
$C8 : 3282
|
Điểm cảm ơn : 265
|
Ngày sinh : 07/07/1996
|
| | Tiêu đề: [fiction] Nạp Cát Tue Aug 08, 2017 9:19 am | | | | | | | [size=35]Nạp cát[/size] Truyện tự sáng tác Trạng thái: đang tiến hành Thể loại: cổ đại, ngôn tình, hài, sủng, HE Số chương (dự kiến): 70 chap (1k wd/chap), 7 phiên ngoại Thời hạn hoàn thành (dự kiến): 1 năm - viết ngày 14/7/2017 Tác giả: butchi27.wp.com
Chap 1: Lễ nhất
Nhà nọ là họ Lý, rất có tiếng trong kinh thành về việc làm mai mối. Con gái nhà đấy ai cũng xinh đẹp như hoa như ngọc, ở trên cao đường phụ mẫu đều còn đủ cả. Vốn dĩ nhà làm ăn buôn bán sính vật cho lễ bái đường thành thân, buôn bán rất có uy tín nên được nhiều quý nhân phú hộ ưa chuộng. Bởi sính vật mẫu mã sang trọng, quý phái, được nạm ngọc, chất liệu làm bằng vàng bằng bạc bằng đồng đều có đủ, phối hợp tỉ mỉ tinh tế khiến các nhà trai nhà gái có con sắp cưới gả đều ưng ý.
Nhưng nhà đấy phất lên nhanh chóng không phải vì bán sính lễ, mà vị họ có cô con gái đẻ trứng vàng là Đệ nhất mai bà ở kinh thành. Cô con gái nọ từ nhỏ đã có tài ăn nói, thiên phú trong việc làm mai hơn người. Chưa đến 18 tuổi đã làm mai được hơn trăm vụ, không có vụ nào không thành, vụ nào cũng có lì xì mai mối trên trăm lạng bạc trắng. Không dưới 50 vụ làm mai cho con cháu quý nhân, quan lại giàu có hoặc phú hộ tiền nhiều lắm của. Đệ nhất mai bà này lại trẻ trung xinh đẹp, đàn ca hát múa, uống rượu ngâm thơ, đánh cờ đố chữ cái gì cũng giỏi, cái gì cũng tinh thông. Kinh thành xưng tụng là một trong tứ đại tài nữ - Lý Minh Nguyệt.
Lý Minh Nguyệt là một nữ nhân như thế nào mà kinh thành luôn đồn thổi về cô ấy?
Tứ đại tài nữ kinh thành không dễ xứng danh. Ba người nọ không kém gì Minh Nguyệt cả nhưng hai người trong số họ là khuê tú đại gia, có quyền có thế, hầu như chẳng bao giờ đi chơi dạo phố bên ngoài, lại sống rất kiêu kỳ, kín kẽ. Chỉ đôi khi xuất hiện ở các thi viện đối văn đối thơ hoặc ở những buổi gặp mặt ăn uống sang trọng của phú hộ trong kinh.
Người cuối cùng là họ Bạch. Nàng họ Bạch này quả thật không tầm thường, đã liên tiếp 10 năm đứng đầu bảng tại Tú xuân viện, là đệ nhất kỹ nữ hàng đầu của kinh thành. Nàng có bước chân nhẹ tựa áng mây, một bước có thể nhẹ bay vào không trung, giống như thượng tiên đạp vân phi thăng vào tiên cảnh. Nét đẹp sắc sảo diễm lệ, bới trên tóc lúc nào cũng là hoa, không dùng phục sức ngọc ngà đắt tiền. Kỹ nghệ câu dẫn nam nhân vào hàng thượng thừa nhưng xử sự khôn khéo, có tài ăn nói. Bán nghệ chứ không bán thân. Vào nghề từ năm 12 tuổi, đến nay đã nổi tiếng khắp thiên hạ. Nàng là người nghệ nhân ngồi trên lầu cao nhất của Tú Xuân lầu, là mỹ nữ chinh phục được điệu vũ Thiên nữ đãi hoa, là vũ sư có đôi chân ngọc nhảy được động tác Bất khả. Còn là nữ nhân biết kiếm tiền nhất trong đệ nhất kỹ viện của kinh thành - Bạch Ngọc Lan.
Thật sự là tình cờ mà cũng có thể là duyên phận. Một mai bà và một kỹ nữ lại là bạn hữu chí cốt từ bé.
Hai người họ tình cờ gặp nhau cũng vào một đêm trăng sáng. Hội trung thu một năm chỉ có một lần. Minh Nguyệt năm ấy mười một tuổi, còn Ngọc Lan thì mười hai. Trung thu năm đó là một năm rất đặc biệt. Bởi vì mẫu thân của Ngọc Lan phải về làm thiếp của một lão phú hộ giàu có.
Bà vốn dĩ là một tiểu thư nhà giàu, nào ngờ gia cảnh trong phút chốc đổ nợ, nguy khốn bủa vây, chỉ đành bán mình vào kỹ viện. Tại đây bà được khách bao hằng đêm vì nước da trắng ngần, lại xinh đẹp mỹ miều. Không lâu sau bà sinh ra Ngọc Lan. Từ nhỏ Ngọc Lan đã phải sống trong kỹ viện, làm một tỳ nữ bưng trà rót nước hầu hạ các Tú bà và kỹ nữ trong viện. Mẫu thân của Ngọc Lan đến năm Ngọc Lan 12 tuổi thì được một phú hộ chuộc thân cưới về làm thiếp. Ngọc Lan nhung nhớ thân mẫu nhưng không làm gì được, lòng nghĩ bà sẽ được ăn sung mặc sướng không phải chịu cảnh bị khinh miệt, cong lưng uốn gối dưới chân thiên hạ. Dù gì cũng là thiếp gả vào hào môn vẫn đỡ khổ hơn là một kỹ nữ trong kỹ viện.
Mẫu thân của Ngọc Lan muốn đón Ngọc Lan cùng vào phủ nhưng gả phú hộ nọ không đồng ý, kiên quyết không nhận đứa con riêng của một ả kỹ nữ vào nhà. Gã phú hộ bèn nghĩ cách gả Ngọc Lan cho một tay bán rau trên phố. Tay này đã có tuổi nhưng nghèo rớt mồng tơi, không tiền cưới vợ. Lão phú hộ muốn gả phứt đứa con riêng này cho hắn để không phải đón Ngọc Lan vào phủ. Thế là mướn một bà mai thuộc hạng hạ cấp về làm mai cho hai nhà.
Lại kể về bà mai nọ. Sở dĩ chia Mai bà ra làm ba cấp Thượng - Trung - Hạ bởi thời này là thời thiên hạ thái bình, quốc gia thịnh vượng. Chuyện thành thân, mai mối ngày càng gia tăng, người vào làm mai ngày một nhiều. Triều đình có hẳn một chức quan cho nghề này, chuyên để quản lý những người làm mai mối trong thiên hạ, gọi là Quan Mai. Vị này quyền cao thế trọng, trong kinh thành chỉ đảm nhiệm mỗi việc đóng dấu hôn thư và quản lý những người làm mai mối. Dù có là hoàng thượng ban hôn, việc Văn Định cũng phải qua Quan mai đóng dấu hôn thư làm chứng, lưu vào sổ sách mới có thể tiếp tục nghi lễ thành hôn.
Thượng cấp trong nghề mai là cấp cao nhất trong cả 3 cấp. Người được phong thượng cấp là người có thể làm qua hơn một trăm mối hôn sự, không có mối nào không thành, phải có trên năm mươi mối nhận tiền lì xì không dưới một trăm lạng bạc một mối, quà cáp sính lễ nghi thức từ trên xuống dưới không lược bỏ bước nào, điều tra gia thế tỉ mỉ trình báo quan mai, hành nghề phải trên 10 năm, còn phải vượt qua một kỳ tra khảo năng lực do quan mai trực tiếp khảo thí. Khai báo quê quán họ tên rõ ràng, đảm bảo mọi thứ không có sai sót, mới có thể được phong Thượng cấp. Người được phong cấp này sẽ được nhận một lệnh bài Băng Nhân thượng cấp, để chứng nhận năng lực của người làm mai hạng nhất. Vì thế mà giá cả trong các cuộc hôn nhân do Thượng cấp se thành đều rất đắt đỏ, giá cả rất cao nhưng bù lại vô cùng tỉ mỉ, phi thường hoàn thiện, không sót một khâu nào, từ trên xuống dưới Thượng cấp sẽ lo tất cả, nhà gái nhà trai chỉ việc chi tiền.
Trung cấp là hạng vừa trong nghề mai. Vì thượng cấp đòi hỏi rất cao không dễ làm, nên số người được Trung cấp là khá nhiều. Cấp này tương đối dễ hơn một chút. Người được hạng Trung cấp là người có tầm 5 năm hành nghề, làm được trên dưới một trăm vụ mai mối, trong đó ít nhất năm mươi vụ thành công, tiền lì xì một mối không dưới năm mươi lạng bạc, quà cáp sính lễ nghi thức từ trên xuống dưới không lược bỏ bước nào, điều tra gia thế hai nhà tỉ mỉ trình báo quan mai, cũng phải trải qua kỳ khảo thí của quan mai. Trình báo họ tên, quê quán gia cảnh rõ ràng thì sẽ được đóng dấu làm Trung cấp, được nhận lệnh bài Trung cấp băng nhân. Có dấu ấn nha phủ, làm việc tất nhiên rõ ràng tỉ mỉ, có thể có sai sót nhưng không mấy đáng kể, danh tiếng không cao nhưng lại rất được ưa chuộng bởi giá tiền vừa phải. Nhà trung lưu có thể chi, có thể trả cho Trung cấp băng nhân.
Còn Hạ cấp là sao? Hạ cấp là cấp độ xếp bét trong nghề này. Hạ cấp dùng để chỉ những người làm mai chưa đến 5 năm, không đủ số lượng mai mối cần có, thường xuyên không nhận được vụ nào hoặc những vụ mai mối thường không thành công. Những lần làm thành cũng nhận chỉ vài lạng bạc, có khi chỉ vài xâu tiền. Thiếu sót nghi thức làm hôn lễ, gia thế bản thân không rõ ràng minh bạch, không thể trải qua kỳ khảo thí của quan mai, không được đóng dấu của quan nha làm Băng nhân. Làm việc sơ sài không tỉ mỉ, lừa trên gạt dưới để phối hôn, gia thế hai nhà không điều tra kỹ càng. Se duyên cho kẻ có tiền án mà không khai báo rõ ràng trên hôn thư. Tùy tiện làm mai, tùy tiện dắt mối, hoặc những người ép gả người khác mà không được sự đồng ý từ cả hai bên gia đình. Đều sẽ bị quy về Hạ cấp. Đây là cấp bị xem thường nhất trong giới băng nhân, cũng tức là trong nghề mai mối thời đó.
Mai bà phối hôn cho Ngọc Lan và tay bán rau trên phố là một Hạ cấp. Bà này nổi danh hám tiền lại còn thô kệch, bạo ngược. Không vừa ý chuyện gì là thượng cẳng chân hạ cẳng tay, to tiếng nạt nộ ngay trên phố. Được cái mồm ăn nói linh hoạt, chuyện đen cũng có thể nói thành trắng, có vô số chiêu thức ép buộc con gái nhà lành về làm dâu cho đàn trai. Giá tiền lại rẻ bèo nên những người không học thức, không tiền tài hoặc các ác bá muốn ép gả thường mời bà này về mai mối hôn sự.
Chap 2: Lễ nhị Ngọc Lan vào đêm trung thu năm 12 tuổi bị bà này đến tận kỹ viện cướp người. Vừa lôi kéo, vừa nạt nộ ép buộc nàng phải về làm dâu nhà tay bán rau. Ngọc Lan không chịu nhưng sức nàng làm sao có thể dằn lại sức một bà béo thô kệch.Chỉ mất một lúc đã có thể kéo lê nàng ra khỏi cổng sau của Tú xuân lầu. Dòng người đi chơi lễ hội Trung thu đông đúc, nhưng không một ai ra mặt vì nàng. Nàng đã lệ đẫm đầy mặt, ngước lên không nổi, ghì mình lại không được nữa, chỉ đành bất lực để bà nọ kéo đi.
Đằng xa kia có một thiếu gia nọ, nhỏ tuổi hơn nàng, chỉ tầm mười một tuổi thôi. Thiếu gia xinh xắn đáng yêu, nước da trắng hồng, cài một chiếc trâm bạch ngọc nhỏ, ăn mặc tươm tất. Cầm một xâu tiền lên hô to: “tiền đây, phát tiền đây, nhanh chân thì còn”, rồi tung xâu tiền lên giữa phố. Bà nọ vốn bản tính ham tiền, vừa thấy có người phát thì nhanh chóng chạy đến bu chen giữa đám người mà tranh nhau lượm nhặt. Còn cậu thiếu gia nhanh chân đã kịp kéo tay Ngọc Lan chạy bay biến khuất tầm mắt bà mai nọ từ lúc nào rồi.
Đến một nơi vắng người qua lại. Cậu thiếu gia buông tay Ngọc Lan ra. Ngọc Lan mặt mày lấm lem, ăn mặt nghèo hèn, nhưng đôi mắt ngọc vẫn sáng lung linh, một vài giọt lệ còn vương trên má hồng. Ngọc Lan chợt vén vội lọn tóc rối xù của mình, khẽ lên tiếng:
- Đa tạ tiểu công tử đã cứu mạng.
- Không cần đa tạ. Chỉ là tình cờ đi ngang, thấy chuyện bất bình ra tay tương trợ mà thôi.
- Công tử tuổi nhỏ mà mưu trí nhanh nhẹn, lại linh hoạt can đảm. Tiểu nữ Bạch Ngọc Lan nguyện theo công tử làm trâu làm bò đền ơn đáp nghĩa.
- Không cần phải thế. Vừa nãy là có chuyện gì xảy ra với nàng?
- Mẫu thân của ta là kỹ nữ, phải gả vào hào môn làm thiếp của một ác bá. Hắn muốn mang ta gả cho tay bán rau trên phố, ta không nguyện ý thế là lão sai một bà mai thô bạo đến bắt ép ta. Ta chỉ là một chân tỳ nữ trong kỹ viện, nào có thể chống lại những kẻ ngang ngược có tiền có quyền bọn họ.
- Nàng đừng khóc.
Nói rồi tiểu công tử nghĩ ngợi một lúc, lại lên tiếng:
- Nếu đã không muốn bị bọn cường quyền khinh thị, thì chỉ có thể mạnh hơn bọn chúng, lợi hại hơn bọn chúng, khiến chúng cam tâm mà ngã dưới gối nàng, đấy mới là vinh quang của kẻ chiến thắng cuối cùng.
- Nhưng ta sức yếu, thế cô làm sao mới có thể trở thành kẻ mạnh?
- Đàn ông dùng cường quyền, phụ nữ dùng nhan sắc. Vũ khí của nữ nhân là sắc đẹp kiều diễm. Nàng chỉ cần trở thành người đẹp nhất kinh thành, ngồi trên lầu cao nhất của Tú xuân lầu, dù không thoát khỏi được kiếp kỹ nữ nhưng cũng không ai cũng thể khinh thị nàng. Nàng hãy bán nghệ, đừng bán thân. Dùng khả năng của mình làm thiên hạ này đổ gục dưới chân nàng.
- Đó là chuyện không thể.
- Tại sao lại không? chỉ cần nàng muốn, nàng có thể làm được. Hãy đặt mục tiêu đầu tiên là thượng vị Tân tiểu hoa khôi. Hẳn nàng cũng biết đó là đầu vào trong hàng kỹ nữ của Tú xuân viện. Dành cho những tiểu nữ chưa qua lễ cài trâm mà muốn làm một kỹ nữ học sự. Ta sẽ giúp nàng trang điểm chải tóc, bảo đảm không ai nhận ra tỳ nữ Ngọc Lan. Bây giờ vẫn chưa muộn, đêm nay là đêm trung thu, đêm tuyển tiểu tú. Nhanh chóng trang điểm, hẳn vẫn còn kịp.
Nói rồi tiểu công tử nắm lấy tay Ngọc Lan đi qua các ngỏ nhõ, đường tắt, hàng chục lối rẽ. Đi đến một phường chuyên nhận Vấn tóc cho các tân nương.
"Vấn tóc" là một nghi thức phi thường tỉ mỉ. Chải đầu phải dùng lược mới, người hỗ trợ “vấn tóc” cần phải là người "Toàn Phúc", tục xưng là "Hảo mệnh bà" . Nghĩa là người này lục thân gia đình đều còn đầy đủ, nhi nữ mãn đường.
Một hảo mệnh bà thấy tiểu công tử đi vào, kéo theo một con bé lem nha lem nhem. Bèn kêu một tiếng:
- Lại đi đâu chơi về đấy? con khỉ này, phụ thân đưa đến học chải tóc mà không học cho đàng hoàng. Không nể tình phụ mẫu ngươi thì ta cũng ngán phải nhận con khỉ này làm đồ đệ rồi.
- Đồ đệ biết sai, vì thế đã dẫn một tiểu cô nương về đây khảo nghiệm trình độ của bản thân.
- Ngươi...ngươi...cái con khỉ này. Còn biết trả treo đùa giỡn đấy à?
- Một lần này thôi, đồ đệ hứa sẽ không tái phạm. Từ đây ngoan ngoãn nghe theo sư phụ tất thảy mọi việc.
- Một lần thôi đấy.
Vâng dạ vài tiếng qua loa rồi dẫn Ngọc Lan vào phòng trong tắm rửa. Một thân bạch y giản dị càng tôn lên vẽ thiên tiên bất phàm của Ngọc Lan. Nước da nàng vốn trắng hồng, thanh thoát lại không tì vết. Đúng là cực phẩm mỹ nhân xưa nay hiếm gặp. Tiểu công tử nọ dùng lược ngà chải tóc cho nàng. Vấn lên một ít rồi dùng trâm gỗ vắt ngang, điểm lên một đóa hoa lan trắng ngần như tuyết. Tóc mai thả dài thướt tha trên váy áo. Chỉ còn thiếu mỗi đôi hài bạch lan hoa.
Tiểu công tử tìm khắp phường cũng không thấy đôi hài trắng nào thêu hoa lan. Dù có sẵn rất nhiều hài thêu đủ loại hoa. Tìm một lược chỉ thấy một đôi hài trắng trơn không điểm xuyến gì. Đành chấp nhận đem nó đến phòng trong. Tiểu công tử vén tà áo, khụy một chân xuống mang nó vào cho Ngọc Lan rồi nói:
- Tạm thời ta chỉ có thể mang cho nàng một đôi hài giản đơn không thêu hoa. Nhưng ta hứa, vào cái ngày nàng ngồi được trên lầu cao nhất của Tú xuân viện, làm một đệ nhất kỹ nữ không ai sáng bằng, một bước chân của nàng có thể danh chấn thiên hạ. Lúc ấy ta sẽ mang đến cho nàng đôi giày thêu hoa ngọc lan trân quý nhất kinh thành, không ai có thể mang đôi hài bạch lan hoa đẹp hơn nàng.
- Đa tạ công tử hậu ái.
- Đừng gọi ta là công tử nữa, hãy gọi ta là Nguyệt.
Chap 3: Lễ tam
Nói rồi tiểu công tử đưa nàng chạy như bay đến Tú xuân viện. Người người trên phố đều phải ngoảnh đầu nhìn nàng một lần. Dù còn nhỏ tuổi nhưng nét đẹp sắc nước hương trời. Không đứa trẻ nào tầm tuổi ấy trên phố có thể xinh xắn hơn nàng. Đến Tú xuân viện, tiểu công tử đưa nàng vào dự thi.
Một tú bà họ Hoa thấy nàng sắc đẹp hơn người, đặc biệt đến hỏi thăm dụ dỗ vào thi tuyển tiểu tú. Bà hỏi nàng có tài lẻ gì? nàng bảo có thể múa, có thể hát, có thể đàn, âm luật tinh thông từ bé. Quả nhiên như thế. Đúng là trời ban thiên phú cho một người, mà người đấy lại còn là một tiểu mỹ nhân.
Hàng chục đứa trẻ xếp hàng chờ trổ tài, mong được vào Tú xuân viện làm danh kỹ. Bọn trẻ chủ yếu là mồ côi không phụ mẫu họ hàng thân thích. Nếu có thể chen chân vào đệ nhất kỹ viện thì mai này có thể có cơ hội làm đệ nhất danh kỹ kinh thành, tương lai còn có thể gả vào làm thiếp nhà quan lại quý nhân, phú hộ, ăn ngon mặc sướng cả đời.
Ngọc Lan đến khá trễ, nhưng không thua kém bất kỳ đứa trẻ nào. Thân hình vốn mảnh mai, lại thường châm trà rót nước, chạy nhảy liên hồi, không lúc nào được ngừng nên thân thủ cũng lanh lợi hoạt bát hơn hẳn. Lại thêm thiên phú ca múa vũ nghệ, tinh thông âm luật. Mười hai tuổi đã có thể múa được như một vũ ưu*. Đúng là khiến người đời được mãn nhãn, khen hay.
*Vũ ưu: là vũ nữ hạng nhất trong các cấp vũ nữ. Thời xưa chia cấp với các vũ nữ theo kỹ nghệ của họ. Vũ ưu là vũ sư có kỹ nghệ cao nhất trong các cấp.
Biểu diễn xong thì tất cả đã ngầm xác định Tiểu hoa khôi sẽ là Ngọc Lan. Kết quả không ngoài dự đoán. Có hơn năm mươi đứa trẻ tham gia nhưng chỉ có mười đứa trẻ được làm Tân tiểu tú gia nhập Tú xuân viện. Người đứng đầu trong mười đứa trẻ ấy là Tân tiểu hoa khôi - Bạch Ngọc Lan với nhan sắc tuyệt mỹ và vũ nghệ vô song.
Bạch Ngọc Lan muốn chạy xuống đa tạ tiểu công tử họ Nguyệt kia dưới khán đài nhưng chưa kịp gọi thì đã bị Hoa tú bà lùa cả mười đứa vào gian trong. Tiểu công tử vẫn đứng đấy, sau hàng người lớn đang uống rượu vỗ tay các kiểu dưới khán đài, mỉm cười thật nhẹ nhàng, gật đầu một cái ra hiệu với nàng. Nàng đã bị kéo vào gian trong rồi.
Từ lúc ấy trở đi, nàng học tập nghiêm túc từng vũ điệu. Hoa tú bà thấy nàng có khả năng thiên phú hơn người trong vũ nghệ, ca hát, đàn tấu bèn không tiếc tiền thuê các lão sư có tiếng dạy nàng đến mức thượng thừa. Cứ như vậy cho đến năm nàng 15 tuổi.
Mười lăm tuổi trăng tròn, thanh xuân phơi phới trước mắt. Bạch cô nương ở Tú Xuân viện đã là danh kỹ đứng đầu 3 năm liền. Các công tử quý nhân khắp nơi, có tiền đều muốn thử qua một lần xem vũ nghệ thiên tiên, tài đàn tấu phi phàm và giọng ca dịu ngọt hơn cả chim hoàng oanh của nàng. Có người bỏ nhiều tiền mong một lần cùng nàng chuyện trò thâu đêm nhưng nàng đều kiên quyết từ chối qua đêm cùng nam nhân. Cho đến một ngày nọ, đó là đêm trung thu năm Ngọc Lan được mười lăm tuổi.
Có vị khách vận một thân bạch y, tóc cài bạch ngọc trâm, dáng điệu cao gầy, mỗi bước chân nhẹ nhưng đều có lực. Khuôn mặt xinh đẹp hoa nhường nguyệt thẹn, không ai sánh bằng.
Hắn đến Tú xuân viện liền yêu cầu Bạch cô nương hiến một điệu Thiên nữ đãi hoa. Đây là một vũ điệu cần rất nhiều động tác khó, thân thủ phải mỏng nhẹ, độ lực vừa phải, nhún chân là có thể phi thăng, đạp vân như một thượng tiên, tư thế bất phàm. Dùng một dải lụa hồng nhạt rải cánh hoa rơi khắp khán đài. Khúc cuối phải giữ chặt dải lụa cột từ trên xà ngang, lấy đà bay ngang khán đài một vòng, dùng chân móc nhẹ vào người khách. Câu dẫn và quyến rũ họ bằng một ly rượu của thiên nữ.
Người khách nọ nhấp một cái ly rượu đã cạn sạch, dùng tay ôm lấy eo nàng khiến nàng phải thả tay khỏi dây lụa cột từ trên xà ngang. Hắn nhẹ nàng đặt nàng lên bàn rượu. Rồi từ trong tay nãi moi ra một chiếc hộp gỗ tử đàn, cẩn ngọc bích rất quý giá. Mở chiếc hộp ra, bên trong là một đôi hài trắng thêu hoa bạch ngọc lan bằng chỉ bạc. Tất cả chỉ bạc đều từ bạc se nhuyễn ra thành chỉ rồi được nghệ nhân làm hài giỏi nhất kinh thành thêu tay từng mũi vào. Đôi giày có giá trị rất lớn, vừa trân quý, lại vừa ý nghĩa nhất là đối với một vũ nữ. Nhớ lại năm ấy, một đôi giày trơn không thêu hoa đã đưa nàng đến vị trí của ngày hôm nay, được trăm vạn ngưỡng mộ, đứng trên lầu cao nhìn nhân thế. Nàng cất tiếng:
- Nguyệt công tử ?
- Đã ba năm không gặp. Nay người xưa đã danh chấn thiên hạ, trở thành đệ nhất mỹ nhân. Liệu có còn nhớ tại hạ, tên công tử nghèo chỉ có một xâu tiền dính túi năm ấy?
- Nguyệt công tử, Ngọc Lan nào dám quên ân tình xưa. Đôi hài này quá đắt tiền, tiểu nữ không dám nhận, xin công tử hãy giữ lại đi.
- Hài hoa đã mang vào chân mỹ nhân, tuyệt đối không về tay chủ cũ. Ngày xưa ta đã từng hứa, thì nay có thể làm được. Chúc mừng nàng nay danh chấn thiên hạ, tài sắc vô song, người người ngưỡng mộ.
- Công tử, bằng không ta sẽ bồi ngài chuyện trò một đêm. Xem như không phụ ân nghĩa năm xưa ngài dành cho tiểu nữ.
Đêm ấy nhanh chóng lan truyền. Bạch cô nương ở Tú xuân viện xưa nay không tiếp khách đêm, ngay cả nói chuyện còn không được. Nhưng đêm ấy lại gọi hẳn ba tỉnh nữ nhi hồng để hầu một tên công tử. Có một vị công tử nhan sắc tuyệt mỹ đã hút hồn được Bạch cô nương. Chỉ duy nhất hắn trong kinh thành này có thể bao được một đêm của Bạch Ngọc Lan ở Tú xuân viện. Người đời không biết danh tính xuất thân của hắn, chỉ biết Bạch cô nương sau đêm ấy trở đi đều luôn hầu rượu chuyện trò cùng một tên công tử họ Nguyệt. Mỗi khi hắn đến, nàng có thể bỏ tất cả mọi thứ mà hầu hạ hắn trong phòng riêng, trên căn lầu cao nhất của Tú xuân viện. Khắp kinh thành không ai không biết tiếng nàng, không ai nỡ làm nàng buồn giận, bởi nàng có rất nhiều kẻ quyền quý theo đuổi. Chỉ cần một hôm nào chọc giận nàng giữa đám đông, nàng không cần hét lên, chỉ cần khẽ ho hoặc vờ khóc thút thít sẽ có hàng khối tay đại gia lắm quyền thế đến xử lý cái gai vừa chọc giận nàng. Người như thế, mỹ miều nhưng không ai dám đụng. Không dám bao nàng qua đêm, vì biết chắc nàng không đồng ý. Thế mà lại có ngày nàng nguyện ý hầu hạ một gã không rõ danh tính.
Kinh thành đồn thổi ngày một nhiều, chuyện đi ngày một xa. Thoáng chốc đã trôi qua 7 năm từ ngày ấy. Năm nay nàng đã 22 tuổi, là độ tuổi đẹp nhất của mỹ nhân nàng. Nàng đã có một thân hình hấp dẫn, một làn da mềm mại, kỹ nghệ vô song, nhan sắc kiều diễm. Suốt 7 năm, nàng thường hầu một vị khách đêm bí ẩn họ Nguyệt. Hắn ra vào kỹ viện đông đúc mà rất kín kẽ, rất nhẹ nhàng, hòa vào dòng khách trong kỹ viện, không ai biết hắn là Nguyệt công tử của Bạch cô nương. Nhưng có một hôm nọ, khi hắn lặng lẽ đến trong một buổi chiều mưa lớn sương vây kín. Tú xuân viện đang tiếp một vị công tử. Gã này bói được vận mệnh, bói được hung cát, được vô số kỹ nữ trong viện thích thú mà vây quanh.
Chap 4: Lễ tứ
Ta là một kẻ không màng sự đời lấy bốn bể làm nhà. Vốn từ nhỏ có chút ăn học, nhưng nay gia cảnh đã tận số, chỉ đành mãi nghệ giang hồ. Nhà ta vốn là danh gia vọng tộc chuyên bói toán thuật số vận mệnh cho quan lớn quý nhân. Ngày xưa ta theo cha học các thuật xem tinh tượng, bói quẻ, đoán hung cát cũng coi như thấu được tám phần.
Quan sát thiên tượng thấy ánh dương hôm nay chói chang, soi rọi thẳng hướng tây bắc. Tây bắc thuộc dương kim, tức quẻ Càn. Hiện đang là mùa hạ, tuy mặt trời chói lọi nhưng lại có mưa lớn, sương lạnh, không có hơi ấm, ngũ hành khắc mùa chứng tỏ điềm hung, đại họa tù đày sắp đến. Vẫn là nên tìm nơi trú ẩn, hôm nay không nên xuất hành.
Dù biết là thế nhưng kẻ lang bạt như ta phải trú vào đâu đây? Ta vừa đến kinh thành này không bao lâu, chưa thông thạo đường lối..
Kìa, đằng kia có một tửu quán, hay ta vào ngồi một chút chờ đến chập tối, khi qua khỏi giờ hung rồi hãy tìm một nhà trọ ở lại. Nghĩ thế thì bước chân dấn vào tửu quán. Trong tửu quán này mỹ nữ như mây, hoa thơm hồ điệp vờn quanh khắp nơi.
Có rất nhiều cô nương xinh đẹp đến mời ta uống rượu. Ta nhấp một hớp, quả thật là hảo tửu vị. Một số cô nương hỏi ta hành nghề gì, ta đáp với các nàng rằng ta là một gã bói toán giang hồ. Thế là các nàng nhờ ta bói dùm vận mệnh, bói toán hung cát. Chỉ thoáng chốc mà những cô nương vây xung quanh ta đã đông hơn rất nhiều. Mỗi lời ta nói ra các nàng tin răm rắp như lời tiên nhân chỉ lối. Thật sự ta cũng chỉ nói cho các nàng biết thiên tượng hôm nay ra sao thế nào mà thôi, không gọi là xem mệnh số gì cả.
Một số quan khách được mời rượu ở sảnh đang bàn tán về một mỹ nhân nổi tiếng là tài nữ trong kinh thành, thường gọi Bạch cô nương. Nàng họ Bạch này hành tung bí ẩn, rất ít khi xuất hiện giữa chốn đông người, nàng sống trên lầu cao nhất của tửu viện này, rèm che then chốt như một tiểu thơ đài cát. Người ta nói nàng chỉ tiếp một vị nam nhân duy nhất gọi là Nguyệt công tử. Ồ hóa ra Bạch cô nương này là một kỹ nữ. Ta ngơ ngơ ngáo ngáo nhận ra điều đó thì mới phát hiện là tửu quán này không giống với tửu quán bình thường. Lẽ nào ta đã lạc vào chốn kỹ viện kinh thành ? Kỹ viện vốn là nơi thị phi, hôm nay ta bói ra họa tù đày, không phù hợp nán lại nơi thị phi lâu hơn nữa.
Vừa định quay gót rời đi thì thấy một tiểu công tử mỹ mạo vô song, da trắng mịn màng, ngũ quan sáng lạng, cốt cách tinh kỳ, nhìn qua đã biết xuất thân không phải nhà quan cũng là phú hộ. Hắn ta thoáng liếc sang ta một cái, bất động thanh sắc, nhưng ta nhìn ra được ánh nhìn ấy đang ghim lên người ta một sự kỳ quặc khó nói thành lời.
Hắn thôi không nhìn ta nữa thì vô thanh vô ảnh bước lên bậc cầu thang. Hắn đến vào một buổi chiều mưa như thế này, không cùng các kỹ nữ đàn ca đối tửu, vậy thì để làm gì? lẽ nào hắn có hẹn trước với một mỹ nhân nào đấy? Nhưng chung quy chuyện cũng là của hắn, chẳng liên quan gì tới ta cả, ta nên đi giữ mệnh trước vẫn hơn. Nghĩ đến đây ta vội vội vàng vàng để lại hai xâu tiền trên bàn rồi hướng cửa lớn đi ra. Đột nhiên hai tên vạm vỡ chặn đường lại không cho ta đi nữa. Ồ kỹ viện bây giờ chẳng lẽ dùng cách tiễn khách đặc biệt khác thường là thời thượng? Ta bèn hỏi:
- Nhị vị huynh đài đây, không biết vì cớ gì lại chặn đường tại hạ?
Bỗng có tiếng bước chân từ đằng sau ta bước đến, đặt bàn tay lên vai ta. Đôi tay có các đường gân trông rất thô ráp, móng tay sơn đỏ cả mười ngón, đeo vô số trang sức lòe loẹt. Giọng nói của chủ nhân bàn tay cất lên:
- Vị công tử này là đang muốn đi đâu? chỗ chúng tôi người đẹp vô số, đàn ca hát múa, ngâm thơ đối tửu, đánh cờ múa kiếm, cái gì cũng biết. Ắt hẳn nhất định có người phù hợp với sở thích của công tử. Đừng vội rời đi mà để lỡ mất lạc thú đời người.
- Tại hạ biết nơi đây có kỳ hoa dị thảo, nhưng chỉ là lỡ lạc lối vào nơi đây, tại hạ có việc gấp cần cáo từ trước. - nói rồi ta định vọt đi nhưng đã bị hai tên nam tử hán cao lớn chắn đường mất.
- Vị công tử này, nếu thật sự có việc gấp ta cũng không miễn cưỡng nữa, công tử chỉ cần thanh toán đủ tiền rượu là có thể đi.
- Thanh toán tiền rượu ư? ta mới chỉ nhấp có một hớp, đã đưa tới hai xâu tiền rồi, tiền vẫn còn trên bàn, bà chủ xin đến kiểm tra đi.
- Hai xâu tiền? không đủ. Ở chỗ chúng ta cho dù có là phục vụ kém nhất cũng dùng loại rượu nữ nhi hồng chôn dưới đất được ba mươi năm. Sao có thể nói chỉ lấy hai xâu tiền là thanh toán. Một chung nữ nhi hồng có giá là hai mươi lạng bạc trắng, phiền công tử thanh toán nốt số còn lại rồi hẳn đi.
- Hai mươi lạng bạc? ta không có nhiều tiền như thế.
- Không có tiền sao? vậy tức là có kẻ muốn ăn quịt ?
- Ta...ta không ăn quịt, ta sẽ trả nhưng bây giờ ta không đem nhiều tiền như vậy, có thể ghi sổ nợ không? ngày khác ta hứa đến thanh toán đầy đủ.
- Rất tiếc, đệ nhất kỹ viện chúng ta không có tục lệ ghi sổ. Một là trả, hai là chịu ăn đòn, mau chọn đi.
Ta thật sự bối rối, vì không nghĩ rằng một chung rượu lại đắt đỏ như thế. Trong người không tiền, giờ hung sắp đến. Xem ra ta không thoát được mệnh số. Chẳng lẽ ta thật sự phải….
- Tiền nợ của vị huynh đài này, cứ tính vào phần cho ta.
Có một vị công tử ngồi ở trên lầu gác nói vọng xuống. Trông hắn ăn mặc giản đơn nhưng lưng đeo ngọc bội, quạt lụa đề chữ của Vương Hi Chi. Hắn tùy tiện cầm một chung rượu ngọc, đến bên lan can nói vọng xuống. Hai tên đại hán tử thả cho ta đi, nhưng đại hung đã có người giải, ta đoán là hắn đang gánh dùm ta một mạng. Nghĩ thế bèn đi lên lầu gác tìm hắn xem cho rõ ràng vận số.
Ta lên đến lầu gác , thấy hắn đã bao cả một tầng gác này, chỉ một mình hắn ngồi uống rượu cũng có thể vung tiền bao hết một tầng.
- Đa tạ vị công tử này ra tay tương trợ.
- Không gì, chỉ là thấy chuyện bất bình ra tay giúp đỡ. Vị huynh đài này chắc hẳn mới đến kinh thành, chưa rành đường đi nước bước nên bị dụ dỗ vào đây phải không?
- Quả thật như thế. Tại hạ chỉ là một kẻ bói toán giang hồ, có chút tài lẻ mà thôi. Hôm nay trông khí sắc công tử không tốt lắm, ấn đường u ám. Tại hạ xin bói một quẻ cho công tử, cũng là để đa tạ ân nghĩa cứu mạng vừa rồi của công tử.
- Hôm nay ta không muốn xem bói gì cả, vị huynh đài này nên về đi thôi.
- Hoặc công tử có thể cho tại hạ xin một chữ, bất kỳ chữ gì tại hạ cũng có thể đoán.
- Thật sự chữ gì cũng có thể đoán?
- Đúng vậy.
- Vậy thì đoán chữ này xem.
Vị công tử dùng chân quẹt một chữ Nhất (一) lên mặt đất. Ta vừa liếc qua, cảm thấy vô cùng bàng hoàng, chẳng lẽ….
- Thế nào? chữ này không thể bói sao?
- Không phải không thể, nhưng công tử thật sự muốn đoán chữ này?
- Đúng.
- Công tử muốn bói về việc gì?
- Hừm...vậy thì bói về xuất thân đi.
- Vậy tại hạ xin nói thẳng. Nhất sinh nhị, Nhị sinh tứ, Tứ sinh vạn vật. Nhất là chủ của vạn vật, bởi vì...cửu cửu quy nhất.
- Ý ngươi là gì ?
- Công tử viết chữ Nhất này là dùng chân đề tự. Cũng tức là chân đạp trên thiên hạ. Nhất mệnh, Nhị vật, Tam phong thủy. Công tử đây mệnh quý không ai bằng, phong thủy Long hổ phục dưới trướng. Hôm nay công tử đỡ một mạng cho tại hạ, chỉ e là mệnh lớn cũng không tránh khỏi điềm hung. Nếu theo như tại hạ tính toán, vài ngày nữa e là…
- Ta thế nào?
- Tại hạ không dám nói tiếp.
- Nói !
- E là vài ngày nữa công tử sẽ gặp nạn tù đày.
- Nạn tù đày? ngươi thật biết đùa. Nếu không ngồi tù thì sao?
- Tại hạ trước giờ chưa từng bói sai. Nếu thật sự công tử không gặp nạn, tại hạ sẽ ngồi tù thay công tử.
- Nói hay lắm. Nếu vài ngày nữa ta thật sự phải vào tù, thì ta sẽ sai người thưởng hậu cho ngươi.
Nói rồi, ta cáo từ đi trước. Mưa vẫn chưa tạnh, nhưng sắc trời đã nhuộm đỏ tía cả kinh thành.
Kết chương 4
| | | | |
|